Chờ Kỳ Ngôn ngủ, anh liền đứng bên cửa sổ phòng gọi Vincent, mới biết sự tình nghiêm trọng hơn nhân viên cứu hộ nói nhiều.
"Chỉ huy, mỗi lần ngài mất tích là mất tích lâu thế, emtưởng là ngài không chết dưới pháo của quân Phản Loạn, ngược làm làm tăng thành tựu nhân sinh đỉnh điểm cho bọn hải tặc, làm hết hồn."
Vincent gào vài câu, không nói xàm nữa mà đưa ra tin tức.
"Phi thuyền dân dụng bị hải tặc vũ trụ bắt cóc, rồi nổ mạnh trong con đường chuyển tiếp. Nói trắng ra việc này là do bọn hải tặc vừa gà vừa dốt, không đủ năng lực nghiệp vụ, không biết khi đang chuyển tiếp thì cấm khai hỏa động võ, nhưng tới miệng phe chủ hòa lại thành điểm công kích mấu chốt phe chủ chiến."
Lục Phong Hàn nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ: "Làm quá thực lực hải tặc vũ trụ, gieo vào lòng công dân Liên Minh hạt giống sợ hãi."
"Không sai lắm, trên mạng đều lưu tuyền tin tức về thực lực hải tặc vũ trụ, vụ việc bị tập kích của Fontaine I được nhắc lại, còn có mấy cái video cũ. Tóm lại, hải tặc vũ trụ như một con dao bén, treo trên dầu mọi người, không cẩn thận sẽ rơi xuống, giết người thấy máu."
Ngữ khí cậu ta phức tạp: "Ngài hiểu, mọi người đều là dê, đang sung sướng ăn cỏ trên thảo nguyên thì có một con báo chạy ra, cắn chết vài con dê, mấy con còn lại sợ hãi, không phải nói 20 trước không còn con báo nào à? Vấn đề tới tiếp nè, giờ có mấy con báo, mạnh hay không, có tiến hóa không? Càng không biết, càng sợ hãi."
Lục Phong Hàn: "Có người nào đề nghị quân Viễn Chinh ngưng chiến, điều về phòng ngự Leto?"
"Có! Một đống người đề nghị, không ít kẻ cảm thấy quân Phản Loạn mạnh lắm, đánh nhiều năm rồi mà đánh chưa xong, không bằng trước về đánh hải tặc, xong lại đi đánh quân Phản Loạn tiếp, giữ vững khu Trung Ương và Leto."
Lời nói của Vincent kẹt lại trên đầu lưỡi, vẫn nói: "Còn có không ít người đề nghị, điều tra báo cáo của tướng quân Lục Quân năm đó, định lại chiến công, nhắm vào hải tặc vũ trụ đang ngóc đầu lại, đưa ra công đạo cho dân chúng."
Lục Phong Hàn: "Tượng Lục Quân ở quảng trường Sky Diamond có bị ai đẩy ngã không?"
"Không có không có, không đến mức vậy đâu."
"Không đến mức, nhưng cũng nhanh?" Lục Phong Hàn híp mắt: "Việc hải tặc vũ trụ bắt cóc phi thuyền dân dụng tỷ lệ do phái chủ hòa đạo diễn là bao nhiêu?"
Sau vài giây, Vincent đáp: "80%. Em chịu trách nhiệm về số liệu."
Nói là 80% còn đảm bảo trách nhiệm, nhưng anh hiểu ý Vincent – hàm ý là 100%.
Lục Phong Hàn không giận mà cười: "Thật là một biện pháp tốt. Tiền tuyến liên tục thất bại, Leto hai lần gặp hải tặc vũ trụ, dân chúng Liên Minh an nhàn đã lâu giờ sợ đến ngủ không nổi. Cùng với dư luận, mọi người đều hóa chim sợ cành cong. Chờ cọng rơm cuối cùng đề lên Climo sẽ thuận theo dân ý, đem Nhiếp Hoài Đình đá đi."
"Đây là bất lợi của việc tốc độ lưu thông tin tức nhanh, bản đồ Liên Minh quá lớn, không ai sẽ đi đến tiền tuyến khảo sát, nghe đồn nhiều thì giả cũng thành thật." Vincent nóng nảy: "Một tháng trước, bộ phận của tướng Nhiếp đã bị thay 30 vị trí quan trọng, hầu như là một ngày một vị. Trận địa bị đoạt lại không thể thủ, em có thể tin là giờ Climo đang ngủ cũng cười tỉnh!"
Lục Phong Hàn mượn so sánh của Vincent: "Câu có thấy con báo nào được đặt trong một đàn dê, không cần nể gì, còn muốn quay về sao?"
"Đương nhiên là không."
Lục Phong Hàn cười lạnh: "Đạo lý này, ai cũng hiểu."
Lại hàn huyên vài câu, Vincent hỏi: "Chỉ huy, chờ khi ngài về tiền tuyến, ông chủ của ngài phải làm sao? Đến lúc đó Leto kinh hoảng, hệ số an toàn phải rơi xuống vực luôn á."
Lục Phong Hàn nhìn về của phòng ngủ, không nói gì một lúc lâu.
Lát sau, anh nói: "Cậu ấy sẽ không ở lại Leto, có người đón cậu ấy đi."
Vincent học chuyên ngành tình báo, đối với việc nhà họ Kỳ không dám nói rõ ràng nhưng cũng biết đại khái: "Ai đón? Nhà họ Kỳ không đáng tin, bên mẹ cậu ta có người sao? Nếu không thì chúng ta mang theo."
Lục Phong Hàn: "Không cần, cậu ấy là người của "bên kia"."
Vincent giật mình, có thể nghe cả tiếng rơi đồ: "Không có khả năng! Tuổi tác cậu ta bao lớn? 19? Mới thanh niên thôi đó!"
Rất nhanh, cậu ta bình tĩnh lại: "Mẹ cậu ta là nhà khoa học ạ? Là thành viên trung tâm của "bên kia"? Nếu là thế thì có thể hiểu. Nếu là nhân thân trực hệ của thành viên trung tâm "bên kia" sẽ có tên trong danh sách bảo vệ, thông tin cá nhân thật cũng sẽ bị ẩn, không tra được."
"Đây chỉ là suy đoán cá nhân tôi." Lục Phong Hàn hỏi: "Ở Let, nơi nào có làm kiểm tra khoáng thạch?"
"Ngài mang khoáng thạch từ hành tinh hoang về?" Vincent đáp: "Kiểm tra khoách trạch đương nhiên ở Turan! Báo thủ mạnh nhất Liên Minh không phải hư danh, trang bị kiểm tra của họ là đời thứ 9 rồi đó! Toàn Leto không có nơi nào tiên tiến hơn đâu. Trường học của em với ngài mới có đời thứ 6, đồ cổ, mỗi lần khởi động máy có thể rớt được hẳn 3 con ốc."
Lục Phong Hàn nghi vấn: "Kém tới 3 đời."
Vincent nỗ lực giữ tôn nghiêm cho trường: "Chỉ huy, người đừng xem thường 3 đời này, một đời máy là 8 triệu tinh tệ, 3 đời là 24 triệu! Quản gia cần kiệm của trường quân đội Đệ Nhất, tiết kiệm được 2 triệu tinh tệ!
Lục Phong Hàn: "Phải đối mặt với cái nghèo."
Vincent thở dài, lại chờ mong: "Chỉ huy, khoáng thạch thế nào? Có phát tài được không?"
"Không phải của tôi, của Kỳ Ngôn." Lục Phong Hàn dừng lại chút mới nói tiếp: "Cậu ấy nói, nếu được thương 16 triệu tinh tệ sẽ cho tôi 15 triệu."
Sau một lúc im lặng, Vincet nhỏ giọng: "Có người nuôi thì ghê gớm lắm sao? Có người đưa tiền ghê lắm hả? Phất trong một đêm là kinh khủng khiếp dữ chưa?"
À, rất ghê.
Tâm tình Lục Phong Hàn tốt lên không ít, kết thúc đề tài: "Tôi đi xem Kỳ Ngôn ngủ có đá chăn không. Đúng rồi, phái chủ hòa phát triển quá thuận lợi, cậu lưu ý nhé, phía sau có thế lục nào quạt gió thêm củi không."
"Rõ!" Sau khi đồng ý, Vincent cân nhắc lại thấy không đúng: "Từ từ chỉ huy, nhiệt độ phòng ngủ luôn ổn định, cái gì mà đá chăn..."
Kết thúc liên hệ.
Lục Phong Hàn giải thích cho hành vi của mình: Vincent quá ồn.
Anh đi về phía đối diện, nhẹ tay mở cửa, phòng ngủ đã được tắt, cơ thể nghe thấy tính hít thở vững vàng.
Ngủ rồi.
Tự nhiên, anh hoài niệm đoạn thời gian ở hành tinh hoang, Kỳ Ngôn quấn áo khoác, ỷ lại nằm trên đùi anh, như việc đến gần, lại gần anh thì sẽ không còn sợ hãi.
Bé làm nũng.
Lục Phong Hàn đứng ở trong bóng tối, dựa lưng vào tường, nhìn hướng giường, liền như vậy lẳng lặng nhìn hồi lâu.
Ngày Kỳ Ngôn về trường, đầu tiên là đón nhận đánh giá từ trên xuống dưới của Hạ Tri Dương, xác định cậu ok xong thì khen Lục Phong Hàn, nói anh ta làm vệ sĩ không tồi.
Chờ Diệp Bùi và Mondrian đến, Kỳ Ngôn bó tay nhìn cô khóc, sau đó liếc Lục Phong Hàn xin giúp đỡ.
May là tuyến lệ của Diệp Bùi phát triển không tốt, khóc hai phút là nín, hỏi trải nghiệm của Kỳ Ngôn và Lục Phong Hàn, rồi cảm ơn anh: "Nếu không phải trước khi nổ nhờ anh báo hiệu cho chúng tôi mở khoang thoát hiểm, không chừng chúng tôi đã chết hết trong đó."
Lục Phong Hàn đáp gon: "Việc nên làm."
Diệp Bùi mất mát: "Lần trước trên Fontaine I bọn hải tạc vào nhầm điểm chuyển tiếp, lúc đó bị tiêu diệt nhanh còn tốt, lần này lại dám bắt cóc phi thuyền tại cửa Leto! Ba mẹ mình bắt đầu khẩn trương, nói mọi nơi đều có hải tặc vũ trụ, nên ít rời nhà đi. Mình còn nghĩ phải đi hành tinh Woz tìm Bạc Lam."
Lục Phong Hàn nhắc nhở: "Gần đây không thích hợp rời nhà, cô coi như tới kỳ hoạt động của hải tặc vũ trụ đi."
Diệp Bùi luôn không tự chủ mà tin phục anh: "Được, vậy tôi không chạy lung tung và hẹn lại với Bạc Lam."
Mondrian lại chú ý đến khoáng thạch mà Lục Phong Hàn cầm theo: "Đây là?"
Diệp Bùi cũng nghe việc đào quặng, kích động: "Đi đi đi, chúng ta đi giám định!"
Nhất thời, người đi đến trung tâm giám định từ hai thành năm.
Trên diễn đàn học viện Turan.
".....Thật cho rằng mình sẽ làm được việc một đêm phất nhanh? Mỗi năm trong Liên Minh không biết có bao nhiêu người xin giám định khoáng thạch, cũng không biết được mấy người tra được phí giám định."
".....Kỳ Ngôn không phải họ Kỳ sao, sợ thiếu tiền? Học mấy dân lang thang vũ trụ nhặt cục đá nằm mơ? À, cũng dúng, nhà cậu ta hình như chẳng thích cậu, ba cậu ta thích đứa con riêng kia hơn."
".....nhìn lầu trên, có chuyện kể à?"
Đến khi tới trung tâm giám định, Kỳ Ngôn đưa khoáng thạch cho nhân viên giám định, ngồi chờ kết quả.
Sau khi bị Diệp Bùi nhét một đống truyện hi hữu khi đi đào quặng vào đầu thì vẫn chưa có kết quả, Hạ Tri Dương bắt đầu tưởng tượng: "Nếu khoáng thạch này quý hiếm, Liên Minh khen thưởng 1 triệu tinh tệ thì cậu sẽ làm gì Kỳ Ngôn?"
Kỳ Ngôn không thèm nghĩ: "Cho Lục Phong Hàn 900 nghìn."
Hạ Tri Dương ngẩn ra: "Nếu khen 10 triệu?"
Kỳ Ngôn không chút do dự: "Cho Lục Phong Hàn 9 triệu."
Hạ Tri Dương nhìn ông bạn, rồi nhìn Lục Phong Hàn, không nhịn được lại gần cậu, nói nhỏ: "Nếu cậu bị uy hiếp hãy nháy mắt trái!"
Cũng không trách người khác hoài nghi Kỳ Ngôn bị uy hiếp.
Lúc này, nhân viên giám định ra tới: "So sánh với kết quả, loại khoáng thạch này không nằm trong chủng loại đã có của Liên Minh, cấu trúc bên trong cũng thú vị."
Diệp Bùi nói: "Thưa ngài, thú vị ở đâu ạ?"
Cô biết day là tính chuyên nghiệp của chuyên ngành.
Làm giám định khoáng thạch, thấy gì lạ cũng bảo "thú vị", giống các giáo viên thực vật học thấy hoa cỏ gì lạ cũng "thú vị."
Vị giám định viên này nói tỉ mỉ: "Bước đầu phán định cấu trúc bên trong theo hướng nguồn năng lượng. Cậu biết vị trí cụ thể của hành tinh có nó không?"
Lục Phong Hàn nhìn Kỳ Ngôn, Kỳ Ngôn gật đầu, cậu đánh dấu vị trí hành tinh trên bản đồ sao ba chiều trong thiết bị đầu cuối cá nhân.
Bọn họ không thất vọng khi chưa có kết quả ngay, hẹn lại với giám định viên rồi lần sau lại đến.
Hơn 9 giờ, Kỳ Ngôn mới xong việc ở phòng thí nghiệm, khi đến cổng trường thì Lục Phong Hàn dừng lại, kéo Kỳ Ngôn ra phía sau, ánh mắt sắc bén: "Ai?"
Không nghĩ đến người tới là Giang Khải.
So với hai tháng trước, hắn ta gầy hơn rất nhiều, đầu tóc lượm thượm, cả người tối tăm.
Lục Phong Hàn không nhúc nhích, vẫn đem Kỳ Ngôn đặt sau lưng mình: "Chuyện gì?"
"Không có việc gì, tôi nghe là anh đã quay lại nên đến chào hỏi." Giang Khải tiếc nuối: "Vì sao phi thuyền cũng nổ rồi mà vẫn chưa chết?"
Lục Phong Hàn nhíu mi.
Giang Khải lại cười nói: "Em nói sai, anh đừng trách em."
"19 tuổi rồi mà vẫn không học được tiếng người, xem ra giáo dục cơ sở nhiều năm của Liên Minh cũng không dạy được mày cách làm người." Lục Phong Hàn nâng cằm, nhắc nhở thiện chí: "Nếu thật sự học không được, cũng đừng miễn cưỡng chính mình."
Nụ cười trên mặt Giang Khải chậm rãi biến mất, oán hận nhìn hai người.
Lục Phong Hàn lười để ý, dẫn Kỳ Ngôn rời đi.
Lên xe, thấy Kỳ Ngôn nhìn mình chằm chằm, Lục Phong Hàn nhếch môi: "Như thế nào, đang nhìn gì đó."
Kỳ Ngôn khen: "Anh rất lợi hại."
Lục Phong Hàn thầm nghĩ bốn chữ này thật êm tai.
"Lợi hại chỗ nào."
"Mắng chửi người rất lợi hại," nhớ lại mấy câu mà Lục Phong Hàn từng nói, Kỳ Ngôn kết luận: "Anh chửi người vô cùng giỏi."
Lục Phong Hàn bất lực: "Tôi vì ai hả?"
Kỳ Ngôn biết đáp án, suy nghĩ một chút rồi nắm tay Lục Phong Hàn.
Anh không phòng bị liền bị nắm.
Rõ là Kỳ Ngôn không dùng sức, anh lại cố ý không né.
Các dây thần kinh của toàn bộ cánh tay đồng loạt đình công, không thèm phản ứng.
Rất nhanh, anh bị hấp dẫn, đầu ngón tay chạm vào sườn mặt Kỳ Ngôn.
Dưới ánh đèn, Kỳ Ngôn thắc mắc tại sao Lục Phong Hàn không nhúc nhích, nghi ngờ nhắc nhở: "Cho anh nhéo."