Chạng vạng tối, trên bầu trời Làng Lá bỗng có tuyết rơi, người đi đường đều hà hơi nhanh chân bước về nhà, mà học sinh của Học viện Ninja thì lại hưng phấn chạy ùa ra sân vui vẻ reo.
"Tuyết rơi, tuyết rơi kìa!"
"Đẹp quá đi mất."
"Lạnh quá xá."
"Tụi mình cùng đắp người tuyết đi?"
Fūhi, Obito cũng bị Kurenai, Rin lôi ra ngoài ngắm tuyết.
"Tuyết có gì đáng xem?" Fūhi hai tay đút túi, hơi thở phun ra gặp lạnh hóa thành sương mù trắng xóa lơ lửng giữa không trung.
"Tuyết quả thật chẳng có gì đẹp, oắt con, không muốn xem tuyết thì lăn ra đây!" Tsunade chợt như ma quỷ xuất hiện sau lưng Fūhi, túm cổ hắn đi.
Tsunade quái lực không phải nói đùa, Fūhi chỉ cảm thấy mình như bị một chiếc xe lửa lôi chạy xềnh xệch, thân bất do kỷ, căn bản không có chút sức nào kháng cự.
Đám Obito nhìn một chút liền thôi, bọn họ đã gặp Tsunade một lần, biết nàng không phải người xấu.
"Oắt con!" Tsunade kéo Fūhi đến một gốc cây nhỏ, chống nạnh nhìn hắn, ánh mắt hung dữ, ngực cũng rất hung dữ!
"Làm trò gì vậy không biết." Fūhi tức giận đáp lại, gần đây tâm tình của hắn vì lo đề phòng Danzo nên không tốt lắm.
"Cái thái độ nói chuyện đó là sao hả, mi nghĩ người đang đứng trước mặt mi là ai?!" Tsunade nện một quyền lên đỉnh đầu Fūhi.
"A!!!" Fūhi ôm đầu, đau đến mức trước mắt bay đầy sao.
Tsunade lúc này mới vừa lòng, hai tay ôm ngực, hừ nói: "Mi là ảnh phân thân chứ gì? Lập tức chuyển lời đến thằng quỷ kia, kêu nó bò tới vách núi Hokage gặp ta!"
"Nà ní?" Fūhi ngẩn ra.
"Nghe thủng thì giải trừ ảnh phân thân nhanh lên!" Tsunade lại giơ quyền lên định nện tới.
Khóe mắt Fūhi co quắp, gì vậy má, có thật là Tam Nhẫn danh chấn nhẫn giới không đó má? Ngay cả ảnh phân thân với bản thể cũng không phân biệt được là sao?!
Trải qua chuyện Uchiha Kanohoshi, mấy ngày nay Fūhi đều tự mình đi học, ảnh phân thân thì ở nhà luyện thủ thế kết ấn cùng nhẫn thuật.
"Hử?" Tsunade nhăn mày nhìn Fūhi, nhìn nửa ngày mới tỏ vẻ quả nhiên là vậy, "Ha ha, ta biết ngay mà, mi như thế này làm sao có thể là ảnh phân thân được!"
"..." Vừa rồi bà có nghĩ thế quái đâu!
"Oắt con, ta hỏi mi, thân là Ninja của Làng Lá, mi cảm thấy làng là như thế nào?" Tsunade mặt không đỏ tim không đập nói sang chuyện khác.
Nghe vậy, Fūhi lập tức căng thẳng đến mức cả người nổi da gà, thiếu chút nữa trực tiếp hô ‘Tôi đồng ý’.
Cách nói chuyện của Tsunade thật sự quá dễ đoán, rõ ràng muốn mời chào hắn, nhưng lại không thể nói thẳng ra, thế nên bắt đầu vòng vo tam quốc, thủ đoạn này hết sức quen thuộc.
Quả nhiên, mặc kệ là người ở thế giới nào cũng đều giống nhau, đời dưa nói dưa đỏ, đời mít khen mít thơm, khéo ăn nói sẽ có được thiên hạ*!
(*nguyên văn là 自古深情留不住, 唯有套路得人心 - tự cổ thâm tình lưu bất trụ, duy hữu sáo lộ đắc nhân tâm)
Fūhi không cần (phải) nghĩ ngợi nhiều trả lời luôn: "Làng là nhà của ta!"
"Hửm?" Tsunade tựa hồ đối với câu trả lời này không hài lòng, "Nhà? Nhà mi không phải tộc Uchiha sao?"
"Ta ở trong tộc Uchiha không cảm nhận được hơi ấm gia đình như ở Học viện Ninja, còn có bác Might Dai cũng là người nhà của ta!" Fūhi đè nén nội tâm kích động, diễn sâu hô.
"Còn tộc Uchiha, bọn họ không phải tộc nhân của mi sao?" Tsunade chưa từ bỏ ý định hỏi, "Mi đem bọn họ đặt chỗ nào?"
Fūhi chớp mắt hai cái, cảm giác kịch bản này có chút xem không hiểu.
Nếu Tsunade đến để mời chào hắn, thông thường không phải nên bắt đầu bôi đen tộc Uchiha sao, giờ lại cứ nâng tộc Uchiha lên là thế nào?
Không hiểu nổi.
Ừm, rất có thể là đang giương đông kích tây, chiêu này không tồi!
Fūhi trả lời: "Cái gọi là gia tộc, là những người có cùng huyết mạch ở cùng nhau, mà gia đình, là những người có chung chí hướng ở cùng nhau, với ta mà nói, huyết mạch gì đó không quan trọng, ta chỉ muốn gia đình."
Tsunade ngây ngẩn cả người, dường như không ngờ Fūhi có thể nói ra những lời như vậy.
‘Chết tiệt, thằng quỷ này khó đối phó đây.’
Tsunade nghiến răng nghiến lợi, tính toán của nàng vốn là gây khó dễ một hồi trước, nhưng từ nãy tới giờ hết thảy đều quá mức thuận lợi, khiến tâm trạng của nàng rất chi là khó chịu!
"Oắt con, những gì mi nói là thật lòng? Mi phải biết, những lời này nếu để tộc nhân của ngươi nghe được, khư khư khư..." Tsunade hung tợn uy hiếp.
Fūhi khóe mắt giật giật, có chắc Tsunade thật sự đến để mời chào mình chứ không phải ‘câu cá chấp pháp’ đào hố to cho mình không?
"A hem, em còn chưa biết tên của chị là gì, hì hì." Fūhi đoán không ra tâm tư của Tsunade, dứt khoát quyết định bán manh.
Chị?
Tsunade bỗng lộ ra thần sắc khác thường.
Bộ dáng của Fūhi lúc này, không hiểu sao khiến nàng nhớ tới đứa em trai đã chết nhiều năm trước - Senju Nawaki, nàng vẫn nhớ như in ngày đó, mỗi lần Nawaki phạm lỗi cũng đều sẽ bày ra dáng vẻ đáng thương như thế này, vậy mà chớp mắt một cái, tất cả đã chỉ còn là quá khứ.
Tsunade chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào hai má Fūhi, đôi mắt như mất đi tiêu cự, thấy lại đứa em trai thuở nhỏ.
"Nawaki..." Tsunade khẽ nỉ non.
"A?" Fūhi chớp chớp mắt, "Chị tên là Nawaki?"
Tsunade lập tức bừng tỉnh, lộ ra sắc mặt hung dữ, nện một quyền lên đầu Fūhi: "Ai cho mi gọi ta là chị hả, ranh con!"
Sau đó, Tsunade tức hổn hển trực tiếp Thuấn Thân Thuật rời đi.
Fūhi thở phào, vừa là nhẹ nhõm vừa là than thở, Tsunade sống cũng không dễ dàng, em trai đã chết, người yêu cũng đã chết, tộc nhân lại một cái hai cái tường đổ không vực dậy nổi, cả một tộc Senju to lớn như vậy đều dồn lên vai nàng gồng gánh.
Tsunade rời đi Học viện Ninja, bi thương lẳng lặng bước đi trên những con đường của Làng Lá, tuyết giữa không trung như bay như lượn xung quanh nàng, đẹp như tranh vẽ.
Thẳng đến khi mặt trời lặn, Tsunade mới đến dinh thự Hokage.
"Tsunade, thế nào rồi?" Hokage đệ tam Sarutobi Hiruzen vẫn đang làm việc, hai bên tóc mai đã điểm bạc.
"Hừm, cũng không tệ lắm." Tsunade thuật lại đoạn đối thoại với Fūhi.
Sarutobi Hiruzen gật gù không thôi: "Gia tộc, là những người có cùng huyết mạch ở cùng nhau, mà gia đình, là những người có chung chí hướng ở cùng nhau... Gia đình mới là quan trọng nhất, ha ha, thằng bé này, tư tưởng đã thoát khỏi trói buộc của gia tộc, tiếp cận Hỏa Chí!"
Nói xong, Sarutobi Hiruzen cười ha ha đứng lên.
Tsunade hừ nói: "Thầy cao hứng sớm quá đấy, thằng bé đó còn nhỏ, ai mà biết lớn lên nó sẽ thay đổi như thế nào."
Sarutobi Hiruzen lắc đầu nói: "Không, ta lại nghĩ khác, ta cho rằng sau khi lớn lên, nó nhất định sẽ trở thành người thừa kế Hỏa Chí!"
"Tùy thầy, ta có việc rồi, đi trước đây." Tsunade phất tay, xoay người rời đi.
Sarutobi Hiruzen ngẩn ra, cười khổ lắc đầu.
Sau đó, hắn nhíu mày trầm tư, nếu hắn đã nhìn trúng Uchiha Fūhi, Danzo chắc chắn cũng thế, nhưng...
Root, không thích hợp để đứa nhỏ này lớn lên!
Ngón tay Sarutobi Hiruzen gõ theo nhịp trên mặt bàn.