Kính - Song Thành

Chương 45: Chương 45




Tiêu ngẩng đầu nhìn Tô Ma, trong mắt có các vẻ vui mừng, hy vọng, hổ thẹn, tuyệt vọng lóe lên, bỗng nhiên cúi đầu cúi đầu hành lễ lần thứ hai: “Có thể ta không có tư cách gì để gọi ngài là thiếu chủ, thế nhưng vẫn muốn xin ngài…xin ngài đem hết toàn lực thay đổi số phận của giao nhân, làm cho Hải Quốc phục sinh — tuy rằng khi đó ta tất nhiên sẽ hóa thành bọt biển ngoài khơi, không thể ở trên trời mà nhìn…”
Lời còn chưa dứt, nàng bỗng nhiên nhổ đoạn kiếm lên, đâm hướng tới chính cổ họng của mình.
“Cách”, trong nháy mắt ấy, từ hư không hiện lên những tia sáng tinh tế, thanh kiếm kia đột nhiên biến thành bột mịn.
“Ngươi có thể đi.” Ngón tay của Tô Ma thu hồi lại, quay đầu, không hề nhìn nàng, thanh âm nhàn nhạt truyền đến, “Ta sẽ Ta sẽ tận lực vì Hải Quốc mà chiến đấu — đến lúc đó, ngươi hãy ở bên cạnh Vân Hoán hết sức ngăn cản đi.”
Dừng một chút, không có nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tiêu, khôi lỗi sư chỉ là cúi đầu, hơi cười nhạt: “Lần này là vì Đinh, cho ngươi đi, lần sau sẽ giết cả ngươi cùng thiếu tướng của ngươi… Mỗi người đều có con đường của mình, nếu đã phản bội thì hãy phản bội triệt để đi.”
Giữa ánh nắng chiều khắp trời, các tầng mây hiện ra, hai cánh màu đen che đậy ánh trời chiều đỏ như máu.
Nhưng mà ở giữa đội hình phong chuẩn trở về đế đô, bỗng nhiên truyền ra tiếng kêu khóc sắc nhọn của một thiếu nữ.

Một cái phong chuẩn rồi đột nhiên chấn động dữ dội, hình như bên trong có vật gì đó bùng nổ — trong nháy mắt ấy, chiến sĩ Thương Lưu đế quốc xung quanh chỉ nhìn thấy nhá sáng trắng xanh chợt lóe, sau đó bên trong phong chuẩn đó phát ra một hồi kinh hô, toàn bộ máy móc bắt đầu mất đi khống chế!
“Phó tướng! Phó tướng!” Chiến sĩ gần đó lớn tiếng gọi nhưng chỉ nhìn thấy phó tướng Thiết Xuyên từu cửa sổ trước nhô đầu ra một chút, khàn giọng hô to: “Hoàng Thiên! Hoàng Thiên!” — sau đó phong chuẩn liền giống như con chuồn chuồn bằng trúc, đảo mấy vòng rồi đột nhiên đâm đầu xuống dưới.
Đội ngũ hạ thấp theo, thả dây thừng mang theo móc câu, muốn kéo phong chuẩn đang rơi, nhưng mà sau khi dây xuống thấp gần mặt đất đột nhiên trở nên nặng, dường như có vật gì đó leo lên — đợi tới lúc nhìn thấy thiếu tướng Vân Hoán đầy người là máu từ dưới đất leo lên, mọi người phát ra một tiếng thét kinh hãi.
“Không được cứu viện! Lập tức trở về! Lập tức trở về!” Vân Hoán bước một bước xa, vọt tới bên cạnh giao nhân khôi lỗi, lớn tiếng ra lệnh, “Phải đi về bẩm báo Vu Bành đại nhân, cần tăng người viện binh!”
“Rõ.” Giao nhân khôi lỗi trả lời như khúc gỗ, nhanh chóng điều khiển.
Ở sau người, Đào Nguyên quận dần xa, Vân Hoán đứng ở trước cửa sổ, nhìn mặt đất rộng lớn dưới trời và ánh trời chiều đỏ như máu, đột nhiên giống như có chút đau khổ mà giơ tay lên, đỡ lấy cái trán, nhìn máu từ mi tâm và đầu ngón tay từng giọt nhỏ xuống dưới.
Rốt cục lại vứt bỏ rồi sao?
“Tiêu… Ngươi có từng oán hận?”
Phẫn nộ và bi ai thúc dục lực lượng của Hoàng Thiên phát ra.
Một đạo ánh sáng màu trắng xanh cùng với ánh mắt có thể giết chết người của thiếu nữ đồng thời bùng nổ, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ bên trong khoang thuyền.

Chiến sĩ của Thương Lưu đế quốc phản ứng đều là hạng nhất, nhanh chóng né tránh và rút kiếm, nhưng mà mấy người tới gần Na Sinh đều bị đục thủng ngực trái, lập tức chết đi.
Nhưng mà, giao nhân khôi lỗi cũng không thể giống như chiến sĩ Thương Lưu né tránh cấp tốc như vậy: các nàng bị ngồi cố định ở ghế, cho tới lúc cuối cùng của sinh mệnh cũng không thể rời khỏi — Hoàng Thiên phát ra lực lượng phá hoại thật lớn, trong nháy mắt giết chết giao nhân khôi lỗi đang điều khiển phong chuẩn trên ghế.
Phong chuẩn mất đi khống chế, rơi thẳng xuống mặt đất.
Na Sinh kêu khóc, lần đầu tiên cảm thấy trong lòng tràn ngập tuyệt vọng và sát khí, lúc này hận không thể đem toàn bộ quân đội Thương Lưu đế quốc hóa thành tro bụi! Nàng muốn khóc, muốn gọi, muốn mắng người thậm chí giết người — nhưng mà tại tình huống hỗn loạn như thế này, nàng cũng căn bản là không khống chế được thân hình của chính mình, lảo đảo ngã nhào bên trong phong chuẩn.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, đầu gỗ và vỏ ngoài dưới tốc độ như vậy đã vượt qua giới hạn, phát sinh mùi cháy khét.


Chiến sĩ Thương Lưu đế quốc bên trong đều cảm thấy trời đất quay cuồng, nhưng dù sao cũng là dù sao cũng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, Chinh Thiên quân đoàn thân kinh bách chiến, dưới tình huống khẩn cấp như vậy, còn có người nhớ dựa theo điều được dạy lúc huấn luyện trong Giảng Võ đường, nhanh chóng tháo ra một cánh “buồm”, từ trên phong chuẩn đang rơi nhanh nhảy xuống.
Tay chân của Na Sinh buộc chặt, hoàn toàn không thể hoạt động, giữa lúc rung động kịch liệt, nàng lăn lộn xuôi ngược, cả người bị va đụng.

Nhưng mà trong ánh mắt của nàng không hề có sự sợ hãi vì sắp chết, chỉ là phẫn nộ quật cường mà mở to, đầu ở dưới đất va loạn vào khắp nơi, nàng chỉ là cắn răng, thì thào tự nói: “Ta giết các ngươi… Giết các ngươi… Giết các ngươi!”
Ngay khi phẫn nộ tập trung đến giây phút cao nhất, ánh sáng màu trắng xanh lần thứ hai lóe lên.
Trong nháy mắt ấy, phong chuẩn bị phá hủy, tứ phân ngũ liệt, người ở bên trong giống như những viên đậu, từ trên cao rơi ra ngoài, ngã hướng về phía mặt đất ở trăm thước phía dưới.
Ánh sáng còn sót lại của trời chiều chiếu rọi lên người nàng, gió ở bên tai gào thét, những đám mây đỏ như máu tản ra rồi tụ lại.
Trong nháy mắt, tâm tư đang tràn ngập sát khí và phẫn nộ của Na Sinh bỗng nhiên hơi bình tĩnh lại một chút, nàng trợn tròn mắt, khóe mắt thoáng nhìn, còn có tòa Bạch tháp dường như chạm đến bầu trời…Bay nhanh xuống phía dưới như vậy, phảng phất không gian và thời gian đều không còn tồn tại.

Hóa ra là cứ như vậy xong xuôi…Một giấc mơ Vân Hoang kỳ quái a!
“Vèo”, đột nhiên, giống như vật gì đó chèn lên eo ôm lấy nàng, tốc độ rơi bỗng nhiên chậm lại.
“Ai?” Na Sinh mở mắt, buột miệng hỏi.
Nhưng mà bốn phía chỉ có tiếng gió thổi, mặt đất còn đang ở dưới chân, làm gì có người.
Lực lượng bên hông rất nhẹ, nâng nàng, kéo nghiêng một bên, làm chậm tốc độ rơi của nàng — nàng vô ý thức mà sờ bên hông, bỗng nhiên ngón tay chạm phải cái gì mát mát mà lạnh lẽo gì đó, giống tơ lụa bó buộc eo lưng.
Trong đống phế tích sau vụ thiêu đốt để bắt người, ở trên đỉnh đống thi thể, một cái người gỗ nho nhỏ ngồi ở chỗ đó, miệng mở ra, dường như rất hứng thú mà nhìn về phía chấm màu đen càng lúc càng lớn trên bầu trời, cánh tay giơ lên, ken két ken két thu lại sợi dây, nâng đỡ Na Sinh đang rơi xuống, giống như đang đang điều khiển một cái diều thật to.
Một cái phong chuẩn rơi ầm ầm xuống đất ở xa xa, đập vỡ tảng tường lớn ở giữa phòng.
Cùng lúc đó, những tiếng “bình bịch bình bịch” nặng nề truyền đến, mấy người chiến sĩ Thương Lưu đế quốc từ trong phong chuẩn nhảy ra rơi xuống đất, tuy rằng lúc nhảy xuống đã mở “buồm”, nhưng mà rơi xuống quá nhanh, lúc rơi xuống mặt đất đã bị gãy hết xương, trở thành một đống vụn nát.

Chỉ có một tên tương đối may mắn, rơi ở trên một cái thi thể, thi thể nhất thời bị vỡ bụng, mà người kia cũng ê ẩm không đứng dậy nổi.
Thấy những cảnh này, người gỗ dường như cảm thấy vui mừng, ngồi ở trên núi thi thể đá đá chân, cánh tay lại vẫn là tiếp tục đưa lên trên không trung.

Điểm đen trên bầu trời càng lúc càng lớn — người gỗ bỗng nhiên có một dáng cười kiểu nghịch ngợm, đột nhiên thả tay, dây dẫn bay ra nhanh như chớp, cái “diều” kia rơi thẳng xuống.
“A Nặc, ngươi lại nghịch ngợm rồi.” Đột nhiên, một thanh âm lãnh đạm nói, sợi dây tinh tế ghì vào cổ của người gỗ.
Người gỗ nheo mắt, bị thít đến thè lưỡi ra, vội vã giơ tay lên, đem sợi dây buộc chặt, làm cho thân hình cô gái đang rơi thẳng xuống kia rơi chậm lại, cùng rơi chuẩn xác vào trên một đống thi thể, lông tóc không tổn hao gì.
“Na Sinh.” Dù sao cũng là người mình nhận lời ủy thác chiếu cố, Tây Kinh cố gắng bưng miệng vết thương, tiến lên, nâng thiếu nữ dậy.


Cái thiếu nữ luôn ngây thơ, đầy sức sống kia bây giờ mặt tái nhợt, nước mắt rơi đầy, đôi môi không ngừng run run, không nói lên lời một câu.
“Na Sinh?” Hoài nghi cô gái lúc ở trong tay Thương Lưu đế quốc đã bị ngược đãi, Tây Kinh lại lay người nàng một lần nữa rồi hỏi.
“Tây, Tây Kinh đại thúc?… Người còn sống?” Bị lay người mạnh mấy lần, thiếu nữ đang thất hồn cuối cùng cũng nhận ra người trước mạt, liền khóc oa một tiếng lớn, “Đại thúc, Viêm Tịch…hắn đã chết! Viêm Tịch đã chết! Viêm Tịch đã chết!”
“Ngươi nói cái gì?” Hai người mới vừa đuổi tới cùng nhau kinh hô, ngay cả trên mặt của Tô Ma cũng có vẻ kinh hoàng.
Na Sinh khóc đến không thở nổi — Từ lúc đến Vân Hoang, dọc đường đi đã trải qua quá nhiều gian khổ, nàng chưa bao giờ cảm thấy tuuyệt vọng và đau khổ đến tê tâm liệt phế như lúc này, nàng che mặt, khóc đến cả người run run: “Viêm Tịch, Viêm Tịch bị bọn họ bắn chết! Cái đám hỗn đản chết tiệt đã bắn chết Viêm Tịch!”.
“Tả quyền sử đã chết?…” Thì thào, Tô Ma ngỡ ngàng thốt lên, đột nhiên trong lòng có cảm giác hiu quạnh — giao nhân là tứ cố vô thân.

Nghìn năm qua gian nan bôn ba như vậy, nhiều chiến sĩ ngã xuống, nguời sau tiến lên rồi lại ngã xuống, trở thành bạch cốt…Mà phương hướng mỗi một cỗ bạch cốt ngã xuống đều là hướng về cái mộng tưởng cuối cùng kia.
Tây Kinh thấy cô gái khóc rống như vậy, đột nhiên không biết nói cái gì cho phải, chỉ là vỗ nhẹ đầu vai của nàng.
“Ta muốn đi tìm hắn… Ta muốn tìm hắn đem trở về…” Khóc nửa ngày, Na Sinh bỗng nhiên thì thào tự nói, lau nước mắt đứng lên, thân hình lảo đảo bước đi, “Hắn từng nói, giao nhân khi đã chết đều phải trở lại trong nước…hóa thành hơi nước bay lên bầu trời…Không thể, không thể để hắn lại chỗ này…”
Nàng nói lẩm bẩm, cúi đầu đi lung tung khắp đống phế tích, không để ý những khúc gỗ còn lửa làm tổn thương tay nàng.

Nước mắt không ngừng từ trên mặt chảy xuống, rơi vào ngọn lửa đang bốc lên trong đống phế tích, phát ra tiếng xèo xèo, hóa thành khói trắng.
Tô Ma ở một bên nhìn chăm chú vào, không nói gì, hơi hơi hạ thấp mi mắt.
“Cái nha đầu ngốc kia…sau lúc này, rốt cuộc có biết vì sao mình khổ sở như vậy hay không?” Tây Kinh bỗng nhiên bưng vết thương, cười khổ lên, thì thào tự nói một câu.
“Đã kết thúc…Nàng vĩnh viễn đừng hiểu ra thì tốt.” Tô Ma bỗng nhiên tiếp lời, lạnh lùng nói một câu, “Bằng không tên đã rời cung, trái tim như mũi tên một đi không trở về.”
Tây Kinh đột nhiên chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía khôi lỗi sư.
Nhưng mà Tô Ma đã quay đầu, dùng mũi chân đá vào một gã chiến sĩ Thương Lưu đế quốc vừa mới từ giữa không trung rơi xuống: “Đừng giả chết! Đứng lên! — các ngươi bắn chết Viêm Tịch ở nơi nào, mau dẫn chúng ta đi tìm!”
Mũi chân đá tới đoạn xương gãy, chiến sĩ Thương Lưu đế quốc đang hấp hối bỗng nhiên tỉnh táo lại, rên rỉ: “Viêm Tịch? Ai?… Chúng ta, chúng ta đã bắn chết…rất nhiều người…”
“Viêm Tịch! Cái người giao nhân tóc lam trốn tới cuối cùng! Bị các ngươi bắn thủng trái tim!” Tô Ma kéo cái tên thương binh kia, tàn bảo hỏi: “Ở nơi nào?!”
“Trốn tới lúc cuối cùng?…” Người thương binh thì thào, dường như đã nhớ lại cái gì, giơ lên cánh tay phải đã gãy, chỉ chỉ vào cuối đường, cánh tay yếu ớt buông xuống, “Ở trong cái hiệu thuốc bắc kia…Nhưng mà, người kia, người kia không phải là giao nhân…mà là một người tóc đen…”
“Sao?” Tô Ma đột nhiên có chút trầm ngâm, không biết vì sao trong mắt có một chút vẻ kinh hỉ bí ẩn.

Thả tay, ném người kia, kéo Na Sinh đi tới bên kia: “Mau cùng ta đi vào trong đó Viêm Tịch!”

“Hả?” Na Sinh đang khóc thút thít, thế nhưng cũng bị bàn tay lạnh buốt của Tô Ma làm cho hoảng sợ — khôi lỗi sư này còn chẳng bao giờ chủ động tiếp xúc với nàng như thế, làm sao không làm cho trong lòng nàng giật mình.
Nàng bị lôi kéo chạy đi, chẳng mấy chốc đi tới tiệm thuốc bắc bị thiêu hủy ở góc đường.
Viêm Tịch… Viêm Tịch chính là vì dẫn dắt những người đó rời đi, dùng hết toàn lực chạy trốn tới đây, sau đó bị một mũi têm bắn thủng trái tim? Nghĩ tới đây, Na Sinh liền run run cả người, bưng kín con mắt, không dám nhìn tới.
“Không ở đây… Quả nhiên không ở chỗ này.” Tô Ma dạo qua một vòng đống phế tích, trong ánh mắt trống rỗng đột nhiên hiện lên tia sáng.
“Không ở chỗ này sao?” Na Sinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà lập tức cảm thấy càng thêm khổ sở, nhịn không được liền khóc nóiNgay cả thi thể tìm cũng không thấy sao? Ta nhất định phải tìm được hắn…Nhất định phải tìm được hắn!”
“Đúng, nhất định phải tìm được.” Khôi lỗi sư nhìn khuôn mặt thút thít của cô gái, cười rộ lên — lúc này đây, nụ cười của hắn không ngờ lại không hề có chút nào tối tăm tà dị, mà lại sáng sủa ấm áp, vỗ vỗ vai Na Sinh, bỗng nhiên xoay người, vỗ vỗ tay, hướng về đống phế tích xung quanh, lớn tiếng gọi: “Viêm Tịch! Đi ra đi! Đã không có việc gì! Đi ra đi!”
“A?!” Na Sinh lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn khôi lỗi sư quỷ dị kia, gạt nước mắt, “Ngươi, ngươi đang gọi hồn sao?”
“So với gọi hồn còn lợi hại hơn, có thể gọi người đã chết tỉnh lại.” Khóe miệng Tô Ma bỗng nhiên có một tia ý cười, tiếp tục kêu gọi tên của Tả quyền sử, “Viêm Tịch! Đi ra! Chiến đấu kết thúc!”
Nhưng mà thanh âm tiêu tán ở trong gió đêm, trong đống phế tích chỉ có tiếng thiêu đốt lách tách.
Khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng bình tĩnh của khôi lỗi sư vô cùng kinh ngạc, thầm thì: “Lẽ nào ta suy đoán sai rồi? Hắn thực sự đã chết?”
Na Sinh vốn vì ngạc nhiên mà dừng tiếng khóc lại, kinh ngạc nhìn phương pháp gọi hồn này của khôi lỗi sư, không biết hắn chuẩn bị làm cái gì.

Nhưng mà nghe thấy câu nói cuối cùng của hắn, rốt cục lại lần nữa khóc.
Con mắt Tô Ma lại khôi phục vẻ mờ mịt như trước, không nói cái gì nữa, xoay người rời đi.
“Thiếu, thiếu chủ…” Đột nhiên, một khúc gỗ lớn đã cháy thành than đổ ầm xuống, lộ ra góc tường bị che giấu.

Nơi đó, một người đã bị huân thành màu đen ngẩng đầu lên, rõ ràng là đã dùng hết tòan lực mới có thể nói được.
“Ai nha!” Na Sinh trong lúc nhất thời sợ đến sửng sốt, căn bản không nhận ra người trước mặt, nhưng mà chờ lúc đối phương giơ mắt lên nhìn, nháy mắt liền nhận ra ánh mắt quen thuộc, nàng bỗng chốc kêu to lên, chạy tới: “Viêm Tịch! Viêm Tịch! Viêm Tịch!”
“Ầm” một tiếng, góc tường đổ nát không chịu nổi bị đẩy như vậy, ầm ầm sụp đổ, Viêm Tịch mất đi chống đỡ, ngã ra mặt đất phía sau.

Cũng may Tô Ma phản ứng nhanh, ngón tay vừa nhấc, trước lúc Na Sinh rơi xuống người Viêm Tịch liền dùng dây dẫn kéo lấy nàng, tránh để Tả quyền sử sống sót sau tai nạn lại bị thiếu nữ lỗ mãng đè chết.
Na Sinh cố sức giãy dụa, nhưng mà không thể thoát ra khỏi cái dây dẫn chết tiệt, nàng bị kéo giữa không trung, cơ thể vẫn nghiêng về phía trước.

Nhìn xuống đôi mắt vẫn mở ra ở trong đống phế tích, nước mắt của nàng đổ rào rào, rơi xuống, nàng vươn tay ôm cổ Viêm Tịch, khóc lớn lên: “Còn sống? Ngươi! Làm ta sợ muốn chết a… Bọn họ đều nói ngươi bị chết!”
“Đừng, đừng như vậy…” Bị ôm đến không thở nổi, Viêm Tịch không có khí lực nói chuyện, chỉ có thể phun ra mấy chữ, “Ta không sao.”
“Ngươi làm ta sợ muốn chết! Thực sự làm ta sợ muốn chết!” Na Sinh vừa khóc vừa cười, nước mắt liên tục rơi xuống, “Còn nói không có việc gì! Ta còn tưởng rằng ngươi bị bọn họ một tiễn xuyên tim giết chứ! Làm hại ta… Ngươi gạt người! Ngươi gạt người!”
“Đâu có… Là bởi vì bọn họ không biết ta là….

giao nhân… cho nên…” Viêm Tịch giơ lên tay tới, bưng vết thương trên ngực trái — vết thương thật lớn xuyên qua, gần như có thể thấy nội tạng vỡ nát bên trong, ” Cho nên bọn họ ở đúng vị trí của tim người…bắn một tên…liền đã cho rằng ta đã chết…”

Na Sinh vừa mừng vừa sợ, không thể tưởng tượng nổi, hỏi: “Lẽ nào giao nhân, giao nhân có trái tim không ở bên trái?”
“Ở chính giữa…” Viêm Tịch khẽ cười cười, ho khan, phun ra bọt máu, “Chúng ta sinh ra ở trên biển… Để giữ cho thân thể hoàn toàn cân đối…Từ lúc sinh ra trái tim đã …đã ở giữa.”
“Hả…?” Na Sinh hoan hô một tiếng, cười lớn rồi cố gắng cúi đầu, nghiêng tai, dán tại giữa ngực đã cháy đen, nghe thấy tiếng đập yếu ớt truyền ra, nàng kêu to, “Thực sự! Thực sự nha! Trái tim các ngươi sinh trưởng thật tốt!”
Tô Ma cười khổ, quay đầu lại nói, “Không có việc gì, mọi người mau trở về.

Bên kia còn có rất nhiều việc cần nhanh lên mới được.”
“Không quay về, không quay về! Ta còn muốn nói chuyện với Viêm Tịch!” Na Sinh khịt mũi, căn bản không thèm nhìn khôi lỗi sư, tiếp tục vươn tay ôm Viêm Tịch, đặt cái lỗ tai ở giữa ngực, vẻ mặt vui mừng nghe tiếng tim đập yếu ớt.
“Trở về rồi hãy nói!” Vẻ mặt của Tô Ma nhìn như không thể được, đột nhiên sắc mặt lại tối tăm xuống, lớn tiếng, “Trời đã sắp tối đen! Nếu không cầm Hoàng Thiên trở lại Bạch Anh sẽ xảy ra chuyện! Ngươi nếu thực sự không hiểu chuyện sẽ hại chết rất nhiều người đấy!”
“Sao? Bạch Anh tỷ tỷ?” Nghe thấy cái tên này, thiếu nữ lại sửng sốt một chút, dần dần bình tĩnh, không tình nguyện đứng dậy, “Hung dữ cái gì mà hung dữ vậy nha.”
Viêm Tịch lấy tay chống mặt đất, cố gắng muốn ngồi dậy, khuyên can: “Nghe, nghe lời dặn dò của thiếu chủ… Về trước đi rồi hãy nói.”
Na Sinh cẩn thận từng li từng tí mà kéo hắn, phát hiện cả người hắn bị bỏng và trúng tên, đột nhiên cái mũi lại chua xót, khóc: “Không! Không đợi trở về được! Ta sẽ nói bây giờ! –” Nàng bỗng nhiên bổ nhào về phía trước, dùng sức ôm lấy Viêm Tịch, đem khuôn mặt dán vào ngực của hắn, khóc lớn: “Ta thích Viêm Tịch! Ta thích Viêm Tịch a! Ta thích nhất là Viêm Tịch! Ngươi nếu như lại chết một lần nữa thì ta sẽ phát điên!”
Hành động như vậy làm cho người miễn cưỡng mới ngồi dậy được gần như té ngã lần thứ hai, nhưng mà chiến sĩ giao nhân nhìn thiếu nữ nhào vào trong lòng, ngạc nhiên mà mở hai tay, có chút cứng ngắc mà không biết trả lời như thế nào.
“Ta muốn luôn luôn cùng Viêm Tịch ở cùng một chỗ…” Na Sinh đem nước mũi nước mắt đồng thời cọ vào quần áo người ta, lòng tràn đầy vui mừng mà ngẩng đầu lên, không hề đỏ mặt mà nói ra, “Ta phải gả cho Viêm Tịch!”
“…” Khuôn mặt của Viêm Tịch bị khói lửa hun đến đen kịt, nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, nhưng mà trong con mắt màu thâm bích lại bỗng nhiên hiện lên một tia cười gượng, hai tay cứng ngắc rốt cục trở lại, vỗ vỗ vai Na Sinh, kéo nàng ra: “Không được a.”
“Vì sao không được?” Na Sinh sợ run một chút, ngẩng đầu hỏi.
“Bởi vì… Ta không phải là nam.” Viêm Tịch cười cười, vỗ vỗ vai của nàng, “Lúc sáng đã nói qua với ngươi.”
“Hồ đồ, nói bậy! Ngươi rõ ràng là không phải nữ — sao lại cũng không phải là nam?” Na Sinh đỏ mặt lên, cả tiếng phản bác, bỗng nhiên khóc lớn lên, “Ngươi nói thẳng là được rồi! Ngươi không muốn ta gả cho ngươi, nói thẳng là được rồi!”
“Haizz…” Thực sự là không biết nói cái gì cho phải, Viêm Tịch nhìn về phía thiếu chủ bên cạnh xin giúp đỡ.
Trong mắt Tô Ma có vẻ phức tạp, bỗng nhiên không phân bua, vung tay lên, đem Na Sinh từ bên Viêm Tịch kéo ra, kéo trở lại bên cạnh chính mình, lạnh lùng nói: “Giao nhân từ lúc sinh ra đã không có giới tính, lẽ nào Mộ Dung Tu cũng không có nói với ngươi? Đi mau đi mau, không được ở chỗ này kì kèo!”
Mặt trời chiều rốt cục từ cuối trời lặn xuống phía dưới, ánh nắng chiều giống như gấm vóc rải lên khắp bầu trời.
Ở trên cao vạn trượng, nơi mà ngay cả Bạch tháp cũng không thể đến được, ba vị tiên ngồi ở trên Bỉ Dực điểu, nhìn xuống một màn máu và lửa phía dưới, nhắm mắt lại, giống như đang tinh tế lĩnh hội gì đó, thần sắc say mê.

Mãi đến khi phong chuẩn bay đi, chiến hỏa tắt, mới mở mắt, trong mắt mơ hồ có nước mắt.
“Nhìn thấy sao… Nhìn thấy sao? Đó chính là ‘người’ ở phàm giới a…” Mị A thì thào thở dài.
“Cảm giác mỹ lệ biết bao a! — cái loại tình cảm buồn vui yêu ghét phập phồng này…quả thực giống như mưa rền gió dữ dồn đến!” Khóe mắt của Tuệ Già rơi xuống tiếp một giọt nước mắt, “Bọn họ sống, chiến đấu, yêu nhau và căm hận…Thật là mỹ lệ…”
Hi Phi cúi đầu, không nói gì, chải mái tóc năm màu vĩnh viễn không thể chải hết, hơi run run, làm cho sợi tóc không nhìn thấy đầu cùng phất phơ ở trong thiên địa, hình thành ánh sáng mỗi một ngày sớm sớm chiều chiều.
Hồi lâu, nàng lấy một sợi tóc rớt xuống giữa chiếc lược bạch ngọc, thổi hơi thở, làm cho nó bay về phía góc tây nam của Vân Hoang, hóa thành một dải mây màu hồng.
“Các ngươi…đang ước ao làm phàm nhân sao?” Hi Phi cúi đầu, kéo tóc chính mình, hơi cười nhạt, “Nhiều vạn năm khổ tu mới đổi lấy thân phận ‘Thần’ ngày hôm nay, đáng lẽ đã đem tất cả thất tình lục dục, hỉ nộ ái ố của chính mình đều bỏ đi — nhưng các ngươi lại ở giữa đám mây này ước ao cuộc sống như con kiến hôi của con người ư?”


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.