Hôm đó Từ Chính Thanh rời đi trước, chắc là trời mưa to, người nhà lái xe đến đón, trước khi đi còn hỏi: "Đi chung không?"
Giản Hạnh lắc đầu nói: "Không cần đâu, tớ có ô."
Hai người cũng không tính là thân thiết, Từ Chính Thanh có lẽ chỉ chào hỏi qua lại liền gật đầu, cũng không nói nhiều, xuyên qua màn mưa, Giản Hạnh nhìn thấy nam sinh đi vào trong mưa, cúi người xuống ngồi vào trong xe, cùng lúc đó, cửa kính ghế lái hạ xuống một nửa, bên trong là bố Từ Chính Thanh, ông liếc nhìn về phía này, hình như đang vẫy tay.
Giản Hạnh quay qua nhìn cậu, vài giây sau mới chậm rãi giơ tay lên vẫy vẫy.
Về đến nhà, Giản Hạnh không tránh khỏi bị ướt nửa người, bà ngoại lo lắng không ngủ được, nghe thấy động tĩnh liền vội vã chạy ra, thấy người cô ướt sũng, bà không ngừng nói "Ối, ối, ướt sũng hết rồi đây này, sao mẹ con không tới đón con?"
"Không sao đâu ạ." Giản Hạnh thật sự có chút lạnh, kéo tay bà ngoại ra, "Con đi thay quần áo."
Bà nhanh chóng nói được.
Lúc Giản Hạnh thay quần áo, bà ngoại vẫn đợi ở cửa, thay xong, bà bưng một bát canh gừng vào, nhìn Giản Hạnh chằm chằm nói: "Sao con không đi gội đầu?"
"Lát nữa con đi." Giản Hạnh húp vài ngụm trong bát, nhìn đồng hồ rồi nói với bà nội: "Uống xong con đi rửa mặt."
"Vậy nhớ tắm rửa sạch sẽ, đừng có nằm lười ra đó, nếu không sau này lúc già đi sẽ bị bệnh đau đầu, nghe chưa." Bà ngoại nói đến đây còn lo lắng, suýt chút nữa muốn tự mình giúp cô gội đầu.
Giản Hạnh cười nói: "Con biết rồi, bà ngoại."
Đêm đó mưa càng lúc càng lớn, không có xu hướng sẽ tạnh, Giản Hạnh uống canh xong thì đi gội đầu, nhưng đêm đó vẫn gặp ác mộng, đầu đau như búa bổ, trong mơ có mèo lớn có mèo con, mèo lớn giết mèo con, mèo con chôn trong bồn hoa, bồn hoa có một cây cổ thụ mọc ra che trời, giông bão nổi lên, cành cây bị gãy đập vào chân Lữ Thành khiến Lữ Thành bị gãy chân, trong bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng, Giản Hạnh ngồi trên ghế chờ khóc ròng, đột nhiên có một bàn tay giơ ra trước mặt cô, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy mẹ Từ Chính Thanh, mẹ Từ Chính Thanh cười với cô, một lúc sau mẹ Từ Chính Thanh cũng rời đi, lúc bà ta quay người đi, bên chân bà ta còn có một mèo con đi loạng choạng đi không vững, một người một mèo dọc theo ánh đèn hành lang đi đến chỗ bố Từ Chính Thanh, bố Từ Chính Thanh vẫy tay với cô, Giản Hạnh muốn giơ tay lại không được, cô cúi đầu lo lắng, chỉ thấy cổ tay bị một sợi xích sắt dày cộm trói chặt, cô sợ hãi ngây người, quay đầu lại liền nhìn thấy bà ngoại, bà cười tủm tỉm hỏi cô: "Giản Hạnh, uống cái này đi Giản Hạnh, Giản Hạnh..."
Thanh âm từ xa đến gần, từng cái một đâm thẳng vào tim Giản Hạnh.
Gõ một cái mạnh vào não bộ của cô.
Nhịp tim của Giản Hạnh càng lúc càng chậm.
Cô gần như muốn hết hơi, đột nhiên mở mắt ra một giây trước khi chết ngạt.
Bầu trời sáng sủa.
Trước mắt ánh đèn từ từ nhạt đi, thay vào đó là trong phòng trần nhà có chút dơ bẩn, các góc trần nhà đều có mạng nhện, khiến người nhìn chung quanh hoa mắt.
Giản Hạnh cau mày, thính giác dần hồi phục, giọng nói của bà ngoại ngay bên tai.
Giản Hạnh quay đầu lại, thấy bà ngoại đang cầm thuốc đông y trong tay, "Ngồi dậy uống trước đã rồi lại ngủ."
Giản Hạnh sửng sốt một hồi, chậm rãi ngồi dậy, cô cầm lấy bát thuộc cúi đầu uống, trên mặt chảy ra một giọt mồ hôi, bà ngoại nhìn thấy còn tưởng rằng cô là đang khóc, vội vàng nói: "Sao vậy? Hả?Hôm đó ta bảo con nói với mẹ đến đón con mà, con xem, nửa tháng nay cảm sốt vẫn chưa lành."
Giản Hạnh mệt mỏi cười cười, cô vừa mới ngủ dậy, thanh âm khàn khàn, "Không sao ạ, là mồ hôi, chỉ là cảm sốt thôi, làm gì đến nỗi phải khóc chứ."
Bà ngoại càng đau lòng hơn khi nghe giọng nói của cô: "Đừng nói nữa, uống nhanh đi, uống xong đi ngủ cho ra mồ hôi".
Uống thuốc xong Giản Hạnh lại nằm xuống, ngoài miệng nói không sao, nhưng trong lòng cô buồn bực tới lạ, nhưng lại sợ bà ngoại lo lắng, chỉ biết mở mắt ra nhìn trời sáng, nhìn trời tối.
Lúc này cũng đã là cuối thu, trải qua một tháng cảm lạnh, cô vừa mới khoẻ lại không lâu, thi giữa kỳ cũng sắp đến.
Vì chưa phân lớp nên kỳ thi sẽ thi chín môn, tổng cộng là hai ngày rưỡi.
Trước giờ tự học tối thứ năm, bảng phòng thi và thời khóa biểu được dán lên, Hứa Lộ lo lắng nửa tháng, vừa dán lên liền chạy tới đọc, đọc xong cũng không quay về chỗ ngồi, trực tiếp đứng trước bảng đen vẫy tay với Giản Hạnh: "Giản Hạnh có muốn xem không?"
Giản Hạnh lắc đầu nói: "Tớ không đi, cậu giúp tớ xem một chút."
Hứa Lộ chạy lại, "Aida, theo như danh sách thì cậu ngồi tại phòng học lớp mình luôn, trời ơi, mình ghen tị quá."
Giản Hạnh không hiểu lắm, nhưng trong lòng có chút căng thẳng, dùng sức bấm ngón tay, phát ra âm thanh lanh lảnh, quay đầu lại hỏi: "Ý cậu là sao?"
"Tức là số 1 ở lớp 1, số 2 ở lớp 2. Cậu là số 3 không phải sao, cậu ở lớp chúng ta luôn còn gì!" Hứa Lộ lặp lại lần nữa, "Đố kỵ quá đi mất."
Số ba trong mỗi lớp ư.
Giản Hạnh nhớ Từ Chính Thanh đứng thứ ba trong lớp, điểm cao nhất của ba người ngang nhau, Từ Chính Thanh chịu thiệt thòi về họ* nên xếp thứ ba.
*họ ở đây là họ Từ - Xu, theo bảng chữ cái thì họ Xu có lẽ xếp sau chữ cái họ của 2 người kia
Truyện được đăng tải tại Wattpad @gooyingu
Chương mới nhất sẽ được update tại Wattpad!
Đọc truyện tại Wattpad để có một trải nghiệm tốt nhất!
Bằng cách này, Từ Chính Thanh và cô sẽ thi cùng một phòng.
Thường thường nói chuyện Hứa Lộ là người bắt đầu cũng là người kết thúc, nhưng hôm nay Giản Hạnh chủ động hỏi: "Cậu ngồi ở lớp nào?"
"Mười chín." Hứa Lộ nói giọng có chút không vui, liếc Giản Hạnh một cái, "Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao? Căn cứ vào số báo danh, cậu có nghe tớ nói không?"
"A a, tớ không để ý lắm, xin lỗi nhé." Giản Hạnh nói.
"Thôi bỏ đi." Hứa Lộ thở dài, "Tớ chỉ đang suy nghĩ xem có thể thi đậu hay không thôi."
"Không phải bài kiểm tra của cậu thường rất suôn sẻ sao? Không sao đâu, các câu hỏi kiểm tra thường đơn giản hơn bình thường."
Hứa Lộ nghe vậy chớp chớp mắt, "Aaaa" một tiếng, khẽ lẩm bẩm: "Khá hơn rồi."
Ngoại ngữ là môn thi đầu tiên, thời gian giống như thi đại học, 9 giờ sáng bắt đầu, 7 giờ 30 đã có người ngồi học trong lớp, Giản Hạnh cũng đến sớm, Hứa Lộ cũng đến lúc 8 giờ 30 thấy Giản Hạnh liền ngạc nhiên nói: "Sao cậu tới sớm thế?".
"Ở nhà không có việc gì nên tớ đến đây sớm một chút."
Thực ra Giản Hạnh đã dậy trước sáu giờ, chiều hôm qua thì không sao, buổi tối nằm trên giường tim đập nhanh hơn, trằn trọc cả đêm, sáng sớm mới chợp mắt được một chút.
Sau khi thức dậy vào buổi sáng, tim cô càng đập nhanh hơn, ở nhà không đợi được liền muốn đến trường sớm.
Hứa Lộ lại nhìn những người khác, "Bọn họ đến lúc mấy giờ vậy?"
"Không biết nữa, lúc tớ đến đã có người ở đó, hình như cũng mới tới thôi." Giản Hạnh cầm tài liệu tiếng Trung trước mặt, vừa xoay bút vừa đọc, giọng điệu pha chút lãnh đạm tạo cảm giác thoải mái.
Giống như lúc bình thường, nhưng dường như cũng có chút gì đó khác biệt.
Hứa Lộ nhìn Giản Hạnh mấy lần, không cao hứng lắm "Ồ" một tiếng: "Biết vậy đến sớm hơn chút, lần này chắc chắn không vượt qua được bọn họ rồi."
"Cậu bình tĩnh lại đi, đừng nghĩ nhiều." Giản Hạnh nhìn đồng hồ trên bảng đen nói.
Chín giờ, còn hai mươi phút, những người khác bắt đầu vào phòng thi, Giản Hạnh cũng đứng dậy, "Cậu tính không đi sao?"
Hứa Lộ vẫn không vui, cô đứng dậy nói nhỏ: "Cậu đâu cần phải đi, đứng dậy làm gì?"
Giản Hạnh cười nói: "Tớ không ngồi ở chỗ này."
Cô đứng thứ 3 trong Lớp 3, vậy nên cô ngồi ở hàng thứ ba.
"Tớ đi nhà vệ sinh." cô nói.
Hứa Lộ bĩu môi, "Ei ei, tớ đi cùng cậu."
"Được."
Lúc hai người đi từ nhà vệ sinh ra, vừa vặn bắt gặp một đám người cũng đi ra, trên tay mỗi người chỉ cầm một cây bút, trên người tràn đầy vẻ lãnh đạm cùng thư thái, Hứa Lộ thấp giọng nói: "Bọn họ không có vẻ lo lắng gì cả nhỉ."
"Cậu tự tin lên," Giản Hạnh nói, "Trong lớp, không ai nghĩ nhiều về kỳ thi giữa kỳ cả."
"Nhưng họ không sợ bị chuyển qua lớp khác sao?" Hứa Lộ hỏi.
"Lớp 1 và lớp 2 là lớp khoa học, ai trong lớp muốn học văn chỉ có thể đến lớp chúng ta, coi như không bị điều chuyển đi đâu. Dù sao cũng không còn cách nào khác." Giản Hạnh nói.
"Vậy nếu tớ thậm chí không thể vượt qua kỳ thi thì sao?"
Giản Hạnh cười cười, "Sao có thể."
"Đúng vậy," Hứa Lộ bối rối lau nước trên tay, khi đi qua ban ba mới nói: "Vậy tớ xuống dưới đây."
"Ừm, cố lên."
Hứa Lộ cười rất miễn cưỡng.
Giản Hạnh nhìn theo bóng lưng Hứa Lộ, bình tĩnh nhíu mày, một lúc sau quay người bước vào lớp, cô vừa bước một chân vào, đột nhiên một cái gì đó từ bên cạnh bay tới, Giản Hạnh giật mình, theo bản năng lui về phía sau một bước, cúi đầu xuống, dưới chân là bút dạ quang màu đen.
Giống như cây bút của cô ấy.
Lặng lẽ, tim cô bắt đầu đập nhanh trở lại.
Cô mím môi, cúi người nhặt lên, bước một bước vào lớp, quay đầu lại liền thấy Từ Chính Thanh ngồi ở hàng đầu tiên.
Từ Chính Thanh đứng dậy, áy náy nói: "Xin lỗi, trúng cậu sao?
Giản Hạnh lắc đầu nói không có, cô muốn trực tiếp đặt bút xuống bàn Từ Chính Thanh, nhưng Giản Hạnh không ngờ Từ Chính Thanh lại đưa tay ra, cổ tay Giản Hạnh khẽ run lên, sau đó dựa vào bản năng mà dùng sức đưa bút cho cậu.
Từ Chính Thanh cầm lấy, trên giấy nháp vẽ hai nét, nét chữ đứt quãng, nét mực bị lem.
Cậu khẽ "chậc" một tiếng, có chút không nói nên lời.
Giản Hạnh nói: "Ừm, tớ còn có cái bút mới khác."
Từ Chính Thanh ngước mắt lên, Giản Hạnh thấy cậu không cần lắm, vội vàng nói thêm: "Mấy cái kia của cậu có lẽ cũng bị vậy nhỉ."
Lúc này, một người đột nhiên từ phía sau đụng phải, Giản Hạnh chăm chú nhìn Từ Chính Thanh đến mức không để ý đến người phía sau, hơn nữa người phía sau đột nhiên đụng vào, Giản Hạnh cũng không phản ứng kịp, đứng khựng lại, loạng choạng một bước, hai tay đặt thẳng lên bàn Từ Chính Thanh, Từ Chính Thanh có lẽ sợ cô ngã nên một tay giữ chặt bàn, một tay giữ vai cô.
Đột nhiên, cảm giác tê dại từ vai chạy dọc khắp người, hai tay dường như không phải của mình, trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô nín thở, quên cả chớp mắt, chỉ cúi đầu, thẫn thờ nhìn hai nét vẽ trên tờ giấy nháp trắng.
Nét chữ đứt mực có chỗ sâu chỗ cạn, giống như sơ đồ nhịp trái tim cô.
"Chết tiệt, xin lỗi bạn học nha!" người phía sau hét lên, "Niếp Mã! Đới Dư Niên! Mau xin lỗi."
Người tên Đới Dư Niên ở phòng thi bên cạnh, nghe vậy vội vàng chạy vào, giơ tay xin lỗi: "Xin lỗi, tớ không chú ý."
Cậu ngẩng đầu, "Yo, Từ ca."
Từ Chính Thanh buông tay ra, nhàn nhạt "ừm" một tiếng, "Làm gì kích động vậy, chuẩn bị vào thi đi."
"Này, không dám đâu," Đới Dụ Niên cười nói, "Chỉ cần cậu lúc bình thường, tớ liền vị trí thứ hai còn không chiếm được."
"Đúng vậy, kích động quá! Nếu không phải Từ ca họ Từ thì đã có chuyện cá trê nhà cậu rồi!" Người đụng phải Giản Hạnh nói xong, nhìn Giản Hạnh xin lỗi, "Thật xin lỗi."
"Không sao đâu," Giản Hạnh cũng không ngẩng đầu, đứng dậy, vội vàng nói với Từ Chính Thanh, "Tớ lấy bút cho cậu."
"Bút làm sao?" Đới Dư Niên hỏi.
"Tắc mực." Từ Chính Thanh nói.
"Dùng của tớ đi! Tớ cho cậu cái của tớ!" Đới Dư Niên nói rồi lấy trong túi ra một cái, đặt lên bàn Từ Chính Thanh.
Giản Hạnh vừa đến bàn làm việc, nghe vậy liền lục lọi ngăn kéo, nắm chặt cây bút trong tay.
"Giản Hạnh." Từ Chính Thanh gọi một tiếng, "Không cần nữa, có đây rồi."
Tâm tình cao thấp chậm rãi đi theo tiếng gọi của anh, cô quay đầu liếc Từ Chính Thanh một cái, thản nhiên nói: "Được."
Rồi lặng lẽ đặt bút trở lại chỗ cũ.
Ngồi xuống, Giản Hạnh mới nhận ra người va phải mình đang ngồi phía sau, hóa ra là học sinh lớp 4.
Sau khi ngồi xuống, cậu ta lại xin lỗi Giản Hạnh: "Vừa rồi thật xin lỗi."
Giản Hạnh cười nói: "Không sao."
Rất nhanh, chuông reo, giám thị cầm bài thi đi vào, sau khi nói vài câu về thể lệ bài thi, giám thị bắt đầu phát bài thi.
Các câu hỏi trong đề thực sự đơn giản, chỉ có viết văn hơi mất thời gian.
—— Xách giỏ, Chunguang nhìn mẹ.
Giản Hạnh nhìn vào chủ đề của bố cục, bầu trời đêm và cậu bé cầm trong tay chiếc máy bay giấy phóng bay ngang qua ngày hôm đó hiện ra trong tâm trí.
Ngẩng đầu nhìn lại, đã hai giờ trôi qua, người phía trước đã nộp giấy tờ không biết từ lúc nào rời đi, Giản Hạnh ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào bóng lưng Từ Chính Thanh.
Có lẽ cậu đã viết xong, cậu lưng dựa vào chiếc bàn phía sau, tư thế ngồi hơi cẩu thả.
Cậu hơi cúi đầu, gáy hơi nhô ra, tay xoay xoay cây bút, ánh ban mai xuyên qua khe cửa chiếu vào người, bóng đổ nhẹ lên bàn của Giản Hạnh.
Giản Hạnh nín thở nhìn hồi lâu, sau đó khi tiếng ồn ào trong hành lang dần lớn lên, cậu mới nhẹ nhàng nằm xuống bàn.
Cô thận trọng duỗi ngón tay ra, đầu ngón tay của cô đáp xuống mép của đường viền bóng tối.