Kinh Niên Thư

Chương 20: 20





[Dưới trăng định lời thề, trước hoa kết duyên phận.]
Mùng tám tháng giêng, Tứ Xuyên bắt đầu nhộn nhịp.
Giao thừa năm nay đến muộn, mùng tám tết đã là đầu tháng ba.

Tháng ba vạn vật sinh sôi, cây cối tươi tốt chim chóc bay về, mặc dù nhiệt độ của Tứ Xuyên mát mẻ hơn mấy thành phố xung quanh, nhưng hoa đón xuân bên đường đã bắt đầu đua nở, tùy tiện phóng tầm mắt ra xa là có thể nhìn thấy những đóa hoa anh đào.
Mùa xuân của Tứ Xuyên có hương vị, hương vị của xuân sớm.
Đến từ cỏ xanh mơn mởn, đến từ chồi non đầu cành, đến từ hoa cỏ mùa xuân.

Ở Tứ Xuyên có một ngõ sâu dài dằng dặc, cách Thời Luân không xa, đây cũng là lý do khi đó Kiều Giản lựa chọn mở quán bar ở khu vực này.

Con ngõ đó được người Tứ Xuyên gọi là ngõ Anh Tuyết, trên thực tế gọi là ngõ Thanh Mai, bởi thời xưa hai bên ngõ trồng đầy cây thanh mai, những gia đình sống trong ngõ nếu có con gái đều thích hái thanh mai ngâm rượu, sau đó chiến tranh xảy ra, một lượng lớn cây thanh mai bị hủy hoại, thổ nhưỡng biến chất nên không trồng được thanh mai nữa, người trong con ngõ lại phần lớn có tâm hồn văn nghệ, vì thế liền trông hoa anh đào, không ngờ hoa anh đào lại sống được, từ đó đến nay, từ đầu ngõ đến cuối ngõ đều là hoa anh đào.
Từ đầu xuân đến cuối xuân, hoa anh đào trong con ngõ đó nở rộ không ngớt, hoa rụng lả tả suốt cả mùa, ai ai cũng nói mùa xuân ngắn ngủi, nhưng có lẽ vì điều kiện địa lý nên hai mùa xuân, thu của Tứ Xuyên khá dài, mùa hạ, đông lại ngắn hơn.

Khi hoa anh đào nở rộ, con ngõ được khoác lên vẻ phong tình đẹp nhất, con người đứng trong đó giống như lại bị tuyết trắng bao trùm, cánh hoa anh đào bay phấp phới tựa bông tuyết che phủ cuối ngõ, vậy nên sau đó người Tứ Xuyên quen gọi nó là ngõ Anh Tuyết.
Vào mùng năm tết, Kiều Giản không nhịn được đưa Vật Nhỏ về thôn Vĩnh Lăng một chuyến, mặc dù Tần Khải không đi song lại phái vài vệ sĩ theo cùng, khí thế không nhỏ.

Cây lê già của thôn Vĩnh Lăng đã nở hoa, xa xa đã nhìn thấy trắng xóa cả cây, chẳng bao lâu nữa người trong thôn sẽ vội ủ Hoa Lê Lạc, Vật Nhỏ nói mỗi khi trong thôn ủ Hoa Lê Lạc là lúc cậu vui nhất, bởi cậu sẽ cùng bố và các chú đi hái rất nhiều hoa lê, khi làm việc vô cùng thú vị.
Kiều Giản hỏi cậu, em nhớ bố và chú sao?
Vật Nhỏ gật đầu thật mạnh, hỏi, khi nào họ có thể về thôn ạ?
Kiều Giản nghĩ ngẫm nói, chắc là đợi em trưởng thành.
Vẻ mặt Vật Nhỏ buồn rầu, vậy còn rất lâu nữa.
Kiều Giản cũng đau lòng, một là cô rất không nỡ lừa đứa bé này, nghe cậu nói như vậy trong lòng cũng chua xót; hai là cô cảm thấy khi cậu bé thực sự trưởng thành thì cô cũng đã già, đến khi đó nửa đời đã vụt qua, đáng sợ biết mấy.
Trưởng thôn Vương vẫn rất lạnh nhạt với cô, mấy vệ sĩ đi theo cô chỉ có thể ở lại vị trí đầu thôn, Tiêu Dao Cư đã bị hủy, ngay cả nơi dừng chân họ cũng không có, vậy nên Kiều Giản không ở lại trong thôn quá lâu, cô mua rất nhiều đồ cho bố mẹ, chuyện gì nên dặn dò thì dặn dò, xong xuôi liền quay lại thành phố.
Đinh Tiểu Long rất có lương tâm, mùng tám tết đã đúng giờ đến quán bar báo cáo, thấy Mễ Hân Hân vẫn chưa trở lại Tứ Xuyên, cậu bĩu môn nói cô nhóc thối này chẳng lo làm ăn đàng hoàng gì cả, suốt ngày chỉ biết chơi thôi.

Kiều Giản nghe xong mà lòng sáng như gương, té ra là về vì Mễ Hân Hân chứ đâu phải vì quán bar?
Về chuyện ai chuyển đến nhà ai ở, từ đầu tới cuối Kiều Giản đều có bất đồng với Tần Khải.

Cô không muốn đến chỗ anh, cảm thấy nhà anh to đến mức không có cảm giác an toàn, cô cũng không muốn anh đến nhà mình, luôn lấy lý do phòng trong nhà không đủ, Tần Khải vô cùng nhẫn nại, nghe một lý do của cô dùng đi dùng lại cũng không hề bực bội, cuối cùng anh hỏi cô, em một mực từ chối là vì ngại sống cùng anh chứ gì.
Một câu nói đã chọc đúng tim đen của Kiều Giản, nhưng mồm miệng vẫn cứng rắn, “Ai nói? Em rất vui vẻ tiếp nhận sự bảo vệ của anh, nhưng vấn đề là chúng phải phải nghĩ một cách điều hòa và vẹn cả đôi đường.
Tàn Khải suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu nói biết rồi.
Cô cho rằng anh đã thỏa hiệp, chí ít là đã từ bỏ suy nghĩ sống chung, nào ngờ cô vừa đưa Vật Nhỏ trở lại Tứ Xuyên đã bị Du Tử Lộ chặn đường.
Chiếc xe đưa họ đến ngõ Anh Tuyết, xuyên qua hoa anh đào rực rỡ đến thẳng cuối ngõ, trước mắt là một căn nhà cổ.

Đừng thấy ngõ Anh Tuyết chỉ là một con ngõ mà xem thường, bên trong ẩn giấu không ít di tích cổ và cảnh đẹp, là nơi yêu thích của rất nhiều thanh niên văn nghệ.

Nhưng căn nhà cổ cuối ngõ lại không mở cửa với bên ngoài, theo Kiều Giản biết nó đã đóng cửa sáu, bảy năm rồi, mỗi lần đều chỉ có thể nhìn thấy tường bao cao vút và cánh cửa đóng kín.
Căn nhà cổ như vậy đều là đối tượng được bảo vệ trọng điểm, vậy nên mọi người cũng tập mãi thành quen.
Nhưng khi Tần Khải bước ra từ căn nhà đó, cô đã cảm thấy hỗn loạn.

Mặc dù khi anh bước từ bậc thềm xuống vô cùng đẹp mắt, bóng người đứng giữa hoa anh đào đẹp giật mình biết mấy, nhưng tất cả vẫn không san lấp được sóng to gió lớn cuộn lên trong lòng Kiều Giản.

Cô luôn cảm thấy căn nhà trong ngõ Anh Tuyết là khu vực thanh tịnh thiền định, là vùng cấm, nào ngờ có một ngày cánh cửa mở ra, căn nhà vốn ẩn sâu dưới bóng cây anh đào trắng như tuyết lại bỗng dưng xuất hiện trước mắt, ngói xanh tường xám, sân vườn rộng rãi, cây xanh tươi tốt, thỉnh thoảng gió xuân thổi qua, có vô số hoa anh đào bay vào trong sân.
Tần Khải đã mua căn nhà cổ ở đây, lý do của anh là ốc đảo quá quạnh quẽ, diện tích nhà Kiều Giản quá nhỏ, vẫn là ở đây tốt, xa cách sự tấp nập của thành phố, lại có hương vị nhân gian, điều quan trọng là diện tích đủ dùng.
Kiều Giản không còn lý do phản đối nữa.
Thực ra cô rất thích nơi này, căn nhà không xa hoa quá đáng như ốc đảo, lại cách quán bar của cô có mấy bước chân.

Quan trọng hơn là, cô cảm thấy Tần Khải đã dùng cách trực tiếp nhất lót đường cho thể diện của cô, trong lòng cô rất hy vọng mỗi ngày đều được nhìn thấy Tần Khải, nhưng anh nói đúng, cô xấu hổ.
Cô gái 26 tuổi cũng có quyền ngại ngùng, không đúng, hết năm rồi, 27.
Vật Nhỏ vô cùng thích thú với việc chuyển đến căn nhà này, nguyên nhân là nó cách nơi Nựu Nựu đi học rất gần, quan trọng là khi mùa tựu trường đến cậu cũng sẽ đi học ở trường của Nựu Nựu, làm bạn học cùng lớp, Vật Nhỏ kéo tay Tần Khải năn nỉ, có thể cho cậu và Nựu Nựu ngồi cùng bàn không.
Tần Khải có chút khó khăn, Vật Nhỏ lại nói, rất đơn giản mà, chú là Người Điều Khiển, bây giờ cho dù không dùng người sống cũng có thể điều khiển được người mà.
Một câu nói khiến sắc mặt Tần Khải thoáng nặng nề.
Tần Khải phái một nhóm vệ sĩ đảm nhiệm chức vụ người của công ty chuyển nhà, gói ghém hết tất cả căn nhà mấy năm nay của cô, tinh tế giống như món quà muốn tặng cho người khác vậy, Kiều Giản ngăn họ lại, nói cô vẫn muốn quay về ở, chỉ mang ít quần áo theo mùa và đồ dùng cá nhân là được.

Lần này Tần Khải không ép cô mà làm theo yêu cầu.
Thời gian này Tiêu Diễm gọi cho cô không ít cuộc điện thoại, khi quán bar không mở cửa, mỗi lần anh ấy đến nhà cô đều không thấy ai ở nhà, cuối cùng vào ngày mùng tám quán bar mở cửa cũng đã tóm được cô.
Mà vào ngày mùng tám, ngoại trừ Thời Luân khai trương đại cát ra, hai tập đoàn lớn sau lưng Tần Khải và Tiêu Diễm cũng có động tĩnh, là một cuộc tranh giành đất đai, vị trí lại là thôn Vĩnh Lăng sâu trong Vân Lĩnh.

Thôn Vĩnh Lăng chiếm cứ vị trí địa lý đắc địa nhất Ngao Thái, là nơi tốt nhất để phát triển du lịch, quan trọng hơn là trong thôn Vĩnh Lăng có tài nguyên phong phú, đây cũng là nguyên nhân hai tập đoàn tranh giành lẫn nhau.
Thông tin chỉ mới tuyên bố nửa ngày, thôn Vĩnh Lăng đã trở thành từ khóa tìm kiếm nóng trên mạng, chẳng mấy chốc thôn làng chưa từng lộ diện với thế giới bên ngoài đã nổi tiếng, thậm chí còn có những người chuyên đi phượt bắt đầu kêu gọi bạn bè muốn đến thôn Vĩnh Lăng.
Kiều Giản nhìn thấy thông tin này trong lòng liền hoảng hốt.
Cô không tin cái gọi là thắng cảnh du lịch hay tài nguyên phong phú, xét về nơi có điều kiện tốt hơn thôn Vĩnh Lăng thì có thể tùy tiện bắt được cả đống, vì sao từ khi hai người này từ thôn Vĩnh Lăng về liền đồng loạt muốn tranh giành nơi này?
Cô muốn hỏi Tần Khải cho rõ ràng, nhưng mấy ngày nay Tần Khải như thần long thấy đầu không thấy đuôi, từ khi cô chuyển vào căn nhà cổ cũng chẳng gặp anh được mấy lần, có lẽ anh không ở Tứ Xuyên, vậy nên bình thường cô thích ở quán bar hơn, nếu không cũng đi loanh quanh trong ngõ, trong căn nhà có tầng tầng lớp lớp vệ sĩ và camera giám sát, quả thực có hơi khoa trương.
Tần Khải chỉ để Du Tử Lộ lại, cô đi đến đâu Du Tử Lộ đi đến đó, hỏi đến chuyện tập đoàn muốn tranh giành thôn Vĩnh Lăng, anh ấy luôn qua loa lấy lệ, nếu không thì sẽ nói đây là quyết định của anh Tần, tôi không tiện hỏi gì cả.
Thế nên khi Tiêu Diễm xuất hiện ở quán bar, lần đầu tiên Kiều Giản cảm kích sự xuất hiện của anh ấy như thế.
Mới ra tết số lượng quán bar mở cửa không nhiều, Thời Luân chiếm được thời gian có lợi, khách hàng trong quán không ít, Tiêu Diễm thay đổi trạng thái thích góp vui thường ngày, anh ấy kéo Kiều Giản đi dạo trên đường, phía sau có chiếc xe từ từ đi theo, là tài xế của anh ấy.
Hỏi đến chuyện anh ấy và Tần Khải tranh giành thôn Vĩnh Lăng, Tiêu Diễm lại không lập tức trả lời cô mà hỏi ngược lại, “Vì sao em phải chuyển nhà?”
Vì sao?
Mặc dù Kiều Giản không hỏi đến cùng nhưng cô cũng là người đầu óc nhanh nhẹn, có thể khiến Tần Khải cảnh giác và đề phòng chỉ có giới Bồng Lai, Tiêu Diễm là người của giới Bồng Lai, chắc hẳn Tần Khải cũng có ý định cho họ tránh anh ấy.

Tiêu Diễm chẳng qua cũng chỉ là hỏi sự bực bội trong lòng, cười lạnh nói, “Có vài chuyện Tần Khải muốn tránh là có thể tránh được sao?”
Kiều Giản cả kinh, vội hỏi anh ấy nguyên nhân.
Đương nhiên Tiêu Diễm cũng sẽ không nói, chỉ vô cùng thần bí nói một câu, “Có thể yên bình trải qua hay không, phải xem anh ta có bản lĩnh cướp được mảnh đất thôn Vĩnh Lăng không đã.”
“Vì sao anh và anh ấy phải tranh giành thôn Vĩnh Lăng?”
Tiêu Diễm vẫn nở nụ cười âm u, “Tôi tranh là vì anh ta muốn tranh.” Nói đến đây anh ấy nhìn chẳm chằm Kiều Giản, hỏi, “Có phải em rất tin tưởng anh ta không?”
Kiều Giản vô cùng dứt khoát, “Tạm thời không nói đến chuyện tin hay không, nhưng tôi thích anh ấy.”
Tiêu Diễm sững người.
“Đừng kinh ngạc như vậy, tôi thích anh ấy rất kỳ lạ sao?” Kiều Giản cười.
Tiêu Diễm nhìn cô hồi lâu, lắc đầu, “Em nên tránh xa phạm vi của anh ta.”
“Vậy có phải cũng nên nhượng bộ lui binh với anh không?”
“Tôi không giống anh ta.” Tiêu Diễm tất nhiên phải vạch rõ ranh giới với Tần Khải, “Tôi là người đơn độc một mình.”
“Anh ấy cũng độc thân.”
Tiêu Diễm chợt kéo cô lại, dưới cánh hoa anh đào rơi lả tả, ánh mắt anh ấy nhìn cô có chút thâm độc, “Kiều Giản, em hiểu tôi đang nói gì.”
“Hiểu.” Kiều Giản nói thẳng, “Nhưng sao anh biết anh ấy không muốn đứng ngoài mọi việc giống như anh? Ở giới Bồng Lai anh thong dong tự tại, nói không chừng anh ấy cũng muốn sống yên ổn.”

Tiêu Diễm cười, trong nụ cười lại có chút đắng chát, “Ai cũng nói con gái trong tình yêu là ngu ngốc nhất, Kiều Giản ơi Kiều Giản, tôi còn cho rằng em có thể khác biệt, ai ngờ cũng ngốc như thế.”
“Nếu tôi ngốc thì nhất định sẽ cách xa anh tám trăm dặm.” Kiều Giản không giằng tay anh, nhìn anh ấy nói, “Điều Tần Khải muốn làm là bảo vệ chúng tôi, còn anh thì sao? Có phải thật sự nhẫn tâm làm hại chúng tôi không?”
Tiêu Diễm dần buông tay, nhìn cô hồi lâu rồi nói, “Các em thì tôi không nỡ, nhưng Tần Khải, tôi chẳng có gì để mềm lòng cả.”
Cuộc tranh giành của hai nhà kéo dài đến mười lăm tháng giêng, chủ đề nóng của thôn Vĩnh Lăng trên mạng lại gián đoạn, người sáng suất chắc chắn có thể nhìn ra có người cố ý ngăn chặn.
Lễ hội đèn lồng, đoán đố đèn.
Đèn đuốc đủ màu sắc nhuộm lên đường lớn ngõ nhỏ, ngay cả ngõ Anh Tuyết cũng treo đầy đèn lồng, màn đêm buông xuống ánh đèn sáng tỏ, hoa anh đào và đèn lồng đỏ cực kỳ mê người.

Khi Tần Khải xuất hiện ở quán bar, Đinh Tiểu Long ai oán, anh Tần, anh và Tiêu công tử có thể đến quán bar cùng một ngày không, đừng cứ đến một mình thế được không.
Trước mười lăm tháng giêng, hoặc là không thấy bóng dáng Tần Khải, hoặc là anh đi sớm về khuya, bây giờ thấy anh xuất hiện Kiều Giản coi như thở phào.
Câu lảm nhảm của Đinh Tiểu Long không những đã nói cho Tần Khải nghe, lần trước khi Tiêu Diễm đến cậu cũng từng càm ràm, quả thực không nhịn được tò mò hỏi cậu lý do.

Đinh Tiểu Long ra vẻ bí mật, ban đầu còn ăn nói dè dặt, mãi đến khi Tần Khải ung dung nói, “Cậu muốn tôi và Tiêu Diễm đều có mặt có phải là hy vọng chúng tôi chọn cậu không?”
Một câu nói khiến Kiều Giản sững sờ.
Đinh Tiểu Long cũng ngây người, ngay lập tức kinh ngạc, “Sao anh biết?”
“Chuyện này khó hiểu lắm sao?” Hôm nay Tần Khải rất nhàn rỗi, anh lấy một chiếc ghế ngồi xuống, ngón tay khẽ nhịp trên bàn.
Đinh Tiểu Long thông minh lanh lợi biết mấy, lập tức dâng một ly nước chanh cho anh, còn thêm đá vào cốc các kiểu.

Quán bar vẫn chưa có người, Kiều Giản cũng hứng thú lắng nghe, cô ngồi xuống trước mặt Tần Khải.

Khi Đinh Tiểu Long kéo ghế qua thì thấy Kiều Giản mang vẻ mặt hóng kịch vui, cậu trợn mắt nói, “Bí mật đại sự, có thể tránh đi một chút không?”
“Không thể.” Kiều Giản rất không khách sáo, “Em là đồng đội của chị, có bí mật đại sự gì chị không thể biết.”
“Chuyện riêng giữa những người đàn ông.” Đinh Tiểu Long cau có.
“Không phải em hy vọng Tiêu Diễm cũng có mặt sao?” Kiều Giản lười biếng ỳ ra đó,”Em cứ coi chị thành Tiêu Diễm đi.”
Đinh Tiểu Long phát điên, “Giống nhau được à? Chị lại không phải người dị năng!”
“Vậy em là người dị năng sao?” Kiều Giản nói xong liền liên tưởng đến biểu cảm phong phú của cậu khi nhìn thấy Kỷ Sở, Tần Khải và Tiêu Diễm trước kia, cô “A” một tiếng rồi chỉ vào cậu nói, “Em là người dị năng!”
Mặt của Đinh Tiểu Long lập tức đỏ ửng.
Kiều Giản nhìn Tần Khải, anh mỉm cười xác thực phán đoán của cô.

Cô kêu một tiếng “Trời ơi”, sau đó túm lấy cánh tay Đinh Tiểu Long, “Chị đoán đúng rồi, mau nói đi, em có năng lực gì?”
Đinh Tiểu Long dốc hết sức lực rút tay ra, không thèm để ý đến gương mặt tò mò của Kiều Giản, cậu nhìn Tần Khải mang vài phần nịnh bợ, “Nghe nói sau khi một người dị năng mới xuất hiện, giới Bồng Lai và ty Bổ Tinh đều sẽ tranh giành đúng không?”
“Ty Bổ Tinh chỉ tranh giành người dị năng có giá trị.” Tần Khải thong dong uống một hớp nước chanh.
Đinh Tiểu Long nghẹn lại.
Tần Khải không phải một người có thể chừa đường lui cho người khác, vậy nên một câu nói tiếp theo càng kích thích Đinh Tiểu Long, “Cậu đã lớn như vậy rồi mà chưa nhận được lời mời của ty Bổ Tinh, cũng chưa từng gặp Sứ Giả Tiếp Dẫn của giới Bồng Lai, chắc tôi không cần nói nguyên nhân nữa đâu nhỉ.”
Đinh Tiểu Long nghe xong mặt cũng xanh mét, hờn dỗi và bất mãn.

Kiều Giản vỗ vai cậu, “Em cứ nói xem năng lực của em là gì đã, nói không chừng họ thực sự để lọt em đấy.”
Một câu an ủi đơn thuần, Kiều Giản muốn thỏa mãn sự tò mò của mình, chỉ một câu nói vu vơ như vậy lại khiến Đinh Tiểu Long manh nha có hy vọng, hai mắt nhìn Tần Khải phát sáng, “Em có thể truyền âm thanh cách ngàn dặm, năng lực này ty Bổ Tinh có không? Giới Bồng Lai có không?”
Tần Khải ngẫm nghĩ, lắc đầu,”Hai bên đều không có.”
Đinh Tiểu Long bắt đầu khoa tay múa chân.

Kiều Giản kinh ngạc nhìn cậu, truyền âm thanh cách ngàn dặm? Trước đây cậu ít nhiều cũng hay lảm nhảm bên tai cô, không ngờ không nói dối, “Em thật sự có thể truyền âm thanh cách ngàn dặm? Vậy em gọi Vật Nhỏ đến quán bar thử xem nào.”
“Em cần chất dẫn truyền mới truyền tin được, ví dụ như bên này em có một cái điện thoại, trên người chị cũng mang một cái điện thoại, em không cần bấm gọi cũng có thể làm điện thoại chị vang lên, sau đó nghe thấy giọng nói của em.” Đinh Tiểu Long nghiêm túc nói.
Kiều Giản chỉ cảm thấy một đàn quạ đen bay qua đầu, “Vậy trực tiếp gọi điện thoại không phải xong rồi sao? Năng lực của em là tiết kiệm tiền điện thoại phải không?”
Đinh Tiểu Long vô cùng ảo não nhưng cũng không tìm được lý do phản bác.

Tần Khải bổ sung một câu, “Vậy nên tôi đoán không phải Kẻ Giết Người của ty Bổ Tinh và Sứ Giả Tiếp Dẫn của giới Bồng Lai không chú ý đến cậu, chỉ là họ đã nghiên cứu năng lực của cậu trong xã hội hiện tại có bao nhiêu tiềm lực, sau đó quyết định từ bỏ.”
Đinh Tiểu Long vẫn định tranh thủ giúp bản thân, Kiều Giản vỗ tay cậu nói, “Tin chị đi, thời buổi này gọi điện thoại còn nhanh hơn.”
Tần Khải cũng đã uống được kha khá nước chanh, đặt cốc xuống, cuối cùng nói một câu sâu xa, “Tiểu Long, đừng suy nghĩ gia nhập ty Bổ Tinh hay giới Bồng Lai nữa, cuộc sống như bây giờ của cậu rất tốt.”
Thời gian này ngõ Anh Tuyết không có nhiều người, trên cây anh đào đại khái đều treo đèn lồng giấy, nhìn kỹ bên trong có ánh đèn bảy sắc, nếu như màn đêm buông xuống con ngõ này sẽ đẹp tựa một dải ngân hà.

Trên đèn lồng đều có câu đố đèn, nét chữ xinh đẹp, không cái nào giống cái nào.
Kiều Giản ngầng đẩu nhìn chiếc đèn lồng màu đỏ gần đó, “Chó mèo giống cái gì, tạo thành một thành ngữ.” Nói xong cô ngẫm nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra.
Tần Khải đứng phía sau cô, nhìn dáng vẻ cô nhíu chặt mày thì càng thêm buồn cười, Kiều Giản không vừa lòng với thái độ của anh, “Vậy anh đoán đi.”
“Như lang như hổ.” Anh mỉm cười.
Lúc này Kiều Giản mới vỡ lẽ, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Cô lại đi thêm hai bước tìm kiếm một chiếc đèn lồng khác, bên trên có viết: Dưới trăng định lời thề, trước hoa kết duyên phận.

Chỉ một câu nói, không có bất cứ gợi ý nào, cũng không nói tạo thành một câu thành ngữ hay là tên người gì đó.

Cô nghiêng đầu nhìn cả buổi, sau đó cuối cùng cảm thấy đây chỉ là một câu nói hợp cảnh, không phải câu đố.

Sau đó hỏi Tần Khải, anh cảm thấy thế nào.
Tần Khải đưa ra một ý kiến khác, “Chắc hẳn là chữ Uẩn.”
Kiều Giản khẽ nhíu mày, chữ Uẩn? Cô suy ngược lại mới hiểu được, cười nói, “Không ngờ anh còn là một cao thủ đoán đố đèn.”
“Cái này không liên quan đến việc có phải cao thủ hay không.”
“Vậy liên quan đến cái gì?”
Tần Khải liếc nhìn câu đố đó, suy nghĩ một lát, khi lên tiếng lại hỏi một đằng đáp một nẻo, “Vừa nãy em nói rất đúng, câu nói này rất hợp cảnh.”
Ban đầu Kiều Giản không kịp phản ứng, khi nhìn thấy anh đi đến chiếc ghế gỗ dưới gốc cây anh đào ngồi xuống mới ngẩn ngơ, trái tim cô nhảy tưng tưng.
Dáng vẻ của anh dưới gốc cây yên tĩnh và anh tuấn, hoa anh đào bay liệng, người đàn ông áo trắng, tất cả tự nhiên trở thành một bức họa.

Thỉnh thoảng có cô gái đi qua, ánh mắt đều không nhịn được dừng lại trên người anh.

Tần Khải vươn tay về phía cô, “Qua đây.”
Cô cảm thấy tựa như thần linh đang vẫy gọi vậy, lại hoặc là anh đã điều khiển tâm trí của cô giống như trước kia, khiến hai chân cô không tự chủ tiến về phía trước, khiến trái tim của cô kìm lòng không đậu mà bị anh mê hoặc? Anh kéo cô ngồi xuống bên cạnh, không buông tay cô ra mà nhẹ nhàng bao bọc trong lòng bàn tay của mình, sau đó anh hỏi cô, “Lạnh không?”
Kiều Giản biết anh đang chỉ tay mình, cô lắc đầu nhẹ giọng nói, “Làm quen với nhiệt độ của anh là được.”
Thực ra vụ tai nạn hôm mùng một đã cắt ngang bầu không khí giữa họ, từ đầu tới cuối cô vẫn chưa đợi được câu trả lời của anh, vậy nên cũng không biết bây giờ cô và anh được tính là gì của nhau, nhưng cô luôn cảm thấy chắc hẳn anh thích cô, nếu không cũng không cần lao tâm khổ tứ như vậy.
Tần Khải siết chặt tay cô, tựa như muốn làm cho tay mình ấm áp hơn một chút, cuối cùng anh đan mười ngón tay với cô.

Kiều Giản cúi đầu nhìn, từng có giây phút nào đó cô đã mơ thấy hình ảnh này, ở trước hoa dưới trăng đan mười ngón tay với anh, bây giờ nó đã tái hiện trước mắt, hóa ra còn đẹp hơn mơ.
“Kiều Giản.” Anh nhìn hoa anh đào um tùm dày đặc phía trước, “Anh muốn trở thành người có thể bảo vệ em.”
“Bây giờ chính là như vậy mà.” Kiều Giản vươn tay đón lấy một cánh hoa, “Anh đều ước gì có thể nhét em và Vật Nhỏ vào trong thùng sắt.”
Tần Khải cười lắc đầu, xoay mặt qua nhìn cô, “Em không hiểu ý anh.”
Kiều Giản sững người.
Anh giơ tay nhẹ nhàng nhặt cánh hoa rơi trên mái tóc cô, “Anh muốn làm người bảo vệ em, trọn đời trọn kiếp này.”
Lỗ tai Kiều Giản ong ong, trái tim cũng đập mất kiểm soát.
“Anh chưa từng cảm thấy thân phận Người Điều Khiển của ty Bổ Tinh là một gông xiềng, nhưng bây giờ anh đã cảm thấy.” Tần Khải khẽ than, “Sau khi gặp em mới bỗng dưng cảm thấy, có một số thứ vốn nhìn rất quan trọng, nhưng thực tế lại không quan trọng đến vậy.”
Kiều Giản vất vả nghe từng chữ của anh, rất lâu sau hỏi anh, “Thực ra anh đang tỏ tình với em đúng không?”

Tần Khải hơi nhướn mày, “Đây không phải chuyện dễ dàng nhận ra sao?”
Một giây sau cô ôm chầm lấy cổ anh, siết mạnh đến mức anh gần như tắt thở, anh cười nói, “Có phải anh nên thu lại lời anh vừa nói không? Em mạnh mẽ uy võ hình như không cần anh phí tâm bảo vệ.”
“Không được, lời nói ra như bát nước hắt đi, nước đổ khó hốt, càng huống chi ăn lại thứ đã nôn ra.” Kiều Giản tràn đầy kích động, buông cánh tay ra, hai tay nâng mặt anh lên, “Có điều em cũng thật sự không yếu ớt như vậy, có vài chuyện em có thể cùng anh đối mặt.”
Tần Khải cảm thấy đôi mắt cô cũng ma mị như chứa hoa anh đào, vô cùng xinh đẹp, anh nói, được.
Cánh cửa trái tim mở ra, lớp cửa sổ giấy bị chọc thủng, nỗi nhớ và niềm yêu thích của Kiều Giản đối với anh mấy ngày nay cuồn cuộn như nước lũ, “Gương mặt của anh thật khiến người ta phạm tội, em muốn hôn anh phải làm sao đây?”
Tần Khải bật cười vì từ ngữ lớn mật của cô.
Cô không nhịn được hôn lên môi anh.
Môi anh hơi lạnh nhưng lại ấm hơn tay anh một chút, tựa như trên đó đã nhiễm mùi hương của hoa anh đào, thanh mát thơm tho.

Cô khẽ chạm vào, sau đó đầu lưỡi nhẹ nhàng dò thám cánh môi của anh, một giây sau anh hóa bị động thành chủ động, anh dùng sức, tay anh giữ lấy gáy cô, cái lưỡi lướt qua môi cô, quấn quýt với đầu lưỡi của cô, dai dẳng như dây leo.

Cô say rồi, lại cảm thấy toàn thân không có chút sức lực nào, ngay cả đáp lại cũng rất khó khăn, như vậy anh càng thêm yêu thương hơn, gần như có thể khảm cô vào trong thân thể.
Mãi đến khi có người đi qua cô mới bất ngờ đẩy anh ra, sắc mặt đỏ như hoa đào, mềm mại như nước.

Sau đó Kiều Giản lại vùi mặt vào lòng anh tránh né ánh mắt người qua đường, một tay anh ôm đầu cô, Kiều Giản nghe thấy anh phát ra tiếng cười nín nhịn.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, là của anh.
Kiều Giảng ngầng phắt đầu, “Không phải là Đinh Tử Long vẫn chưa từ bỏ, cứ muốn chứng minh năng lực truyền âm thanh cách ngàn dặm của cậu ta trước mặt anh chứ.”
Tần Khải mím môi cười khẽ, anh nhìn màn hình rồi ra hiệu với cô, Kiều Giản vươn cổ ra thì thấy Du Tử Lộ.

Anh nghe máy, không biết đầu kia nói gì, cô thấy khóe môi anh hơi cứng đờ.
Vậy Nhỏ không ở nhà, cậu bé đi tham quan trường học với Nựu Nựu.

Vẫn chưa phải ngày khai trường, hai đứa nhỏ chơi cầu trượt trong sân vận động của trường.

Khi Tần Khải đưa Kiều Giản chạy tới nơi, trên cầu trượt chỉ có một mình Nựu Nựu, cổng trường đang đỗ mấy chiếc xe, trong đó một chiếc xe thể thao màu đỏ rất chói mắt, Du Tử Lộ dẫn một vài vệ sĩ đứng ở nơi cách chiếc xe màu đỏ không xa.
Thấy Tần Khải tới, Du Tử Lộ sải bước tiến lên, sắc mặt Tần Khải hơi trầm, “Vật Nhỏ đâu?”
Du Tử Lộ ra dấu về phía chiếc xe đỏ đó, “Đang chơi trong xe của cô Kỷ ạ, không có sự cho phép của anh chúng tôi không dám xung đột trực tiếp với cô Kỷ.”
Kiều Giản ở bên cạnh nghe rất rõ ràng, cô Kỷ, Kỷ Sở? Nói thật cô không thích người phụ nữ tên Kỷ Sở này lắm, tạm thời không nhắc đến cô ấy là Kẻ Giết Người của ty Bổ Tinh đã giết chết bao nhiêu người dị năng, chỉ tính riêng ánh mắt cô ấy nhìn Tần Khải là cô đã không thích rồi.

Kiều Giản là phụ nữ, đương nhiên có trực giác của phụ nữ, Kỷ Sở thích Tần Khải, hơn nữa không phải mới thích ngày một ngày hai, bây giờ cô ấy lại chủ động tiếp cận Vật Nhỏ, có ý gì vậy.
Lúc Tần Khải mở cửa xe ra, Kỷ Sở đang chơi lego với Vật Nhỏ.

Sau khi nghe thấy động tĩnh, Vật Nhỏ ngầng đầu nhìn Tần Khải và Kiều Giản đứng ở ngoài xe, cậu sung sướng giơ miếng ghép lego trong tay lên, “Nhìn này, đây là Imperial Star Destroyer, đã tuyệt bản từ lâu rồi, bây giờ là của em đó ạ!”
Kiều Giản nhìn mà khó chịu trong lòng, trải qua hơn nửa năm chung sống, lại cộng thêm mối quan hệ nhận nuôi bây giờ, cô đã coi Vật Nhỏ là người nhà của mình, hiện tại vì một thứ đồ chơi của Kỷ Sở mà thằng bé vui vẻ thành như vậy, thật sự khiến cô cảm thấy giống như cục thịt trong trái tim mình bị cướp mất.

Tần Khải đứng bên cạnh xe, ngữ khí rất nhạt, “Tốn kém rồi.”
“Không tính là tốn kém, đứa trẻ thích là quan trọng nhất.” Giọng nói Kỷ Sở rất dịu dàng.
Kiều Giản nhìn thấy Kỷ Sở da dẻ hồng hào nom rất khỏe mạnh, lại nhớ đến tối đó cô ấy bị Cam Giang Hải đánh bị thương nặng, trong lòng không khỏi kinh ngạc, xem ra trong ty Bổ Tinh quả thực rất nhiều người tài, người sắp chết cũng có thể cứu sống.

Nhưng nghĩ lại, chuyện này thì có gì đâu, Vật Nhỏ còn lợi hại hơn người đó, người đã chết rồi còn có thể cứu sống mà.
Kỷ Sở cũng đã nhìn thấy Kiều Giản, liền lên tiếng chào hỏi cô.

Xuất phát từ lễ phép, Kiều Giản cũng chỉ mỉm cười với cô ấy, nhưng Tần Khải không cho hai người trò chuyện nhiều thêm, anh hơi nghiêng đầu nói với Kiều Giản, “Em đưa Vật Nhỏ về nhà trước đi.”
Vật Nhỏ nghe xong liền gục đầu xuống, lưu luyến không rời buông lego ra, Tần Khải nói, “Vật Nhỏ, cầm đồ chơi đi, về nhà phải ngoan ngoãn, nghe lời Kiều Giản, không được chạy linh tinh ra ngoài.”
“Tuân lệnh!” Vật Nhỏ lập tức vui vẻ.
Tần Khải lại bảo mấy người Du Tử Lộ đưa Nựu Nựu và Vật Nhỏ về nhà.
Kiều Giản vô thức kéo ống tay áo của anh, anh ngoảnh đầu nhìn cô, khóe môi khẽ cười, “Anh sẽ về nhà nhanh thôi.”


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.