Một tay hắn đã bị phế, tay còn lại cố gắng giữ chặt lấy tay Lê Minh, như không muốn cho cậu ta rút móng vuốt Quỷ Long ra. Khuôn mặt lúc nói chuyện vì đau đớn nên cũng trở nên vặn vẹo tái nhợt.
Ở đối diện, nghe thấy những lời nói này, Lê Minh không có chút nào tức giận, mà còn cảm thấy Y thật tội nghiệp. Có một câu khi còn ở Trái Đất, cậu thường nghe người ta nói đó là: “Có những đứa trẻ hiểu chuyện đến đáng thương.” Thật sự nó rất đúng cho trường hợp của Trương Thành Nhân.
Lê Minh không có trả lời, cậu vẫn giữ tư thế đâm vuốt Quỷ Long vào tay của hắn ta. Ánh mắt hơi do dự một lát, sau đó mới mở miệng, chậm rãi hỏi.
- Ngươi có biết mẹ ngươi ở đâu không?
Nghe thấy Lê Minh hỏi, ánh mắt Trương Thành Nhân bỗng trở nên tức giận, gằn từng giọng nói.
- Ta không có mẹ, bà ta không xứng làm mẹ ta.
Nghe hắn nói vậy, Lê Minh có chút ngạc nhiên, suy nghĩ chốc lát, lại hỏi thêm một câu.
- Nói cho ta biết, bà ta vì sao bỏ lại cha con ngươi mà đi?
Nghe thấy câu này, Trương Thành Nhân ánh mắt trở nên sợ hãi, nhìn lên Lê Minh, ngạc nhiên hỏi.
- Tại sao ngươi biết?
Nghe Y nói, Lê Minh mỉm cười, thực tế cậu ta chẳng biết gì, câu hỏi vừa rồi cũng chỉ là nói bừa, không ngờ lại đúng sự thật.
- Ngươi không cần biết, ngươi chỉ có hai sự lựa chọn. Hoặc trả lời ta, hoặc ta tiễn cha ngươi lên đường.
Ánh mắt Lê Minh trở nên sắc bén, hắn vung tay rút mạnh móng vuốt Quỷ Long ra, một tia máu từ bắp tay Trương Thành Nhân xịt thẳng vào mặt cậu, làm cho khuôn mặt của Lê Minh trở nên càng thêm dữ tợn, chẳng khác gì một Ma Thần.
Đưa tay quệt đi v·ết m·áu trên mặt, Lê Minh nở một nụ cười như một t·ên s·át n·hân, áp sát mặt vào người thanh niên, giọng thâm trầm như thật sự muốn g·iết người.
- Nói ra, hoặc nhìn cha ngươi c·hết.
Giọng nói như ra lệnh, không cho hắn ta cơ hội để từ chối. Trương Thành Nhân sợ hãi, cuối cùng cũng thỏa hiệp, chậm rãi kể lại.
- Khoảng hai năm trước, năm ta mười bốn tuổi. Ta bị bệnh rất nặng, bà ta đã nhẫn tâm bỏ đi cùng với người đàn ông khác. Nếu không nhờ cha ta tìm được một thầy thuốc cao tay, người đó dùng máu của chính mình, lại tìm thấy một trái tim thú vật sắp thành tinh để cho ta ăn, nên ta mới giữ được cái mạng này. Nếu không… có lẽ bây giờ ta đã mồ xanh cỏ.
Nghe đến đây, Lê Minh giật mình, như nghĩ đến điều gì đó, cậu vội nhắm hướng của Trương Thiện Tâm mà đâm mạnh vuốt Quỷ Long tới. Tay còn lại nắm lấy cổ áo Trương Thành Nhân, nhấc cả người hắn ta định vứt sang một bên.
Nhưng bất ngờ lúc này, Trương Thiện Tâm đang ôm ngực, giống như không còn sức lực nằm ở phía sau, bỗng dưng như hổ vồ mồi. Một tay hắn nắm lấy cánh tay đã sắp đứt lìa của con trai mình, tay còn lại thì mọc ra năm móng vuốt dài, nhắm thẳng đến vị trí trái tim của Trương Thành Nhân mà móc tới. Cả người vô cùng linh hoạt, tránh thoát khỏi một đâm của Lê Minh.
Tiếng thét lớn đau đớn của người thanh niên lần thứ hai vang lên. Một cánh tay của Trương Thành Nhân bị chính cha mình kéo lìa khỏi thân. Sau lưng, áo hắn ta bị một trảo kia kéo dài một vết rách lớn, có ba dấu móng vuốt dài kéo hết một mảng da thịt, từ vị trí trái tim đến tận bả vai, máu bắn ra tung tóe. Hắn ta vì quá đau đớn, theo cú quật của Lê Minh, ngã lăn sang một bên liền lập tức b·ất t·ỉnh.
Lê Minh bật người đứng dậy, cơ bắp căng cứng vào thế chuẩn bị t·ấn c·ông, sợ bị đối phương nắm lấy sơ hở nên không chủ động ra tay nữa. Còn Trương Thiện Tâm hướng đối diện thì đang cầm lấy cánh tay trái của con trai mình. Tay còn lại thì cầm một ít máu thịt vừa cào được ở phía sau lưng của Trương Thành Nhân.
Lê Minh cảm thấy dưới bụng hơi quặng, những thứ chưa tiêu hóa được giống như muốn theo cảnh cậu nhìn thấy mà trào ngược ra bên ngoài. Trương Thiện Tâm bên hướng đối diện mặt cười dữ tợn, ma khí tỏa ra từ thất khiếu. [1]
Hắn nhìn Lê Minh, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta, đưa miếng thịt vừa cào được bỏ vào miệng, như mỹ vị nhân gian mà ăn ngấu nghiến. Ăn hết một bên, hắn lại tiếp tục gặm đến phần cánh tay của Trương Thành Nhân. Ánh mắt vẫn thâm độc nhìn trừng trừng vào Lê Minh không rời nửa giây.
Lê Minh bổ sung cho mình một ít nước hồi thể lực và linh hồn. Gọi ra kiếm trừ ma, chân đạp ảo ảnh thú Kỳ Lân. Kiếm gỗ trừ ma được pháp tướng Văn Thù Bồ Tát độ trì, bên ngoài hiện lên một ngọn lửa đỏ rực, tay còn lại của Lê Minh vẫn cầm chặt vuốt Hỏa Long.
Vũ khí của cậu hiện tại vẫn rất thô sơ, về trừ tà chỉ có mỗi kiếm trừ ma là dùng được. Còn về công kích thân thể kẻ địch thì cũng chỉ có mỗi móng vuốt Quỷ Long là sắc bén nhất.
Sợ đợi lâu lại có biến, Lê Minh vận dụng toàn lực, mở ra biến thứ ba Văn Thù chú. Bất Động Minh Vương chú đã sắp đạt tới cấp độ Thành Thạo cũng được cậu ta triển khai. Lê Minh như một vị thần ánh sáng, tốc độ cực nhanh, một kiếm, một móng vuốt nhắm thẳng hướng Trương Thiện Tâm mà đánh tới.
Nhận thấy áp lực mà Lê Minh mang lại, tên họ Trương cũng có chút gấp gáp. Miệng hắn bỗng mở rộng như một con quỷ, nuốt trọn cánh tay của con trai hắn vào bụng.
Người hắn ta tuôn trào ma khí cực thịnh, tốc độ cũng không hề thua kém Lê Minh. Một đường tránh né không để bị áp sát, tay còn lại hắn đưa ra, một luồng lực lượng quấn trượng gỗ đang rơi trên đất kéo về trong tay hắn.
Cầm quỷ trượng đưa cao lên, miệng hắn lẩm nhẩm, có lẽ là đang niệm một đoạn thần chú nào đó, chỉ thấy những cái xác không hồn vì bị Lê Minh phá đi trận pháp mà nằm bất động kia nhanh chóng trở nên héo rũ. Chỉ trong nháy mắt, những thân xác nằm kia chỉ còn lại những bộ xương khô.
Bên trong mỗi bộ xương đều bò ra một con sâu nhỏ tầm ngón áp út, xung quanh nó bao bọc bởi một tầng năng lượng đen ngòm, mang theo lực lượng ma khí vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn thấy những thứ này, Lê Minh thoáng ngừng lại một nhịp truy đuổi, sau đó xoay người, liền cho pháp tướng của Bất Động Minh Vương quất ra dây thừng diệt ma. Lập tức có năm con sâu bị lực lượng thần thánh xóa bỏ.
Tuy vậy, hơn mười con còn lại vẫn như tia chớp, thoáng lên đã xuất hiện trước mặt của Trương Thiện Tâm. Sau đó như hạt cát ở sa mạc, rơi vào da của hắn ta rồi hoàn toàn biến mất.
Lực lượng của tên này cũng theo nguồn lực lượng từ đám sâu bổ sung vào mà tăng lên nhanh chóng. Chỉ thoáng chốc cả người hắn đã phun ra ma hỏa [2] không khí xung quanh phá ra t·iếng n·ổ đùng đoàng.
Hắn không bỏ chạy nữa, mở miệng cười lớn nói:
- Hahaha. Thằng oắt con, đến đây, tao muốn nếm mùi vị linh hồn của người luyện Phật chú.
Dứt lời, hắn tung người, quay ngược lại, hướng Lê Minh chỉ đầu quỷ trượng tới. Theo đó, một con rồng đen giương nanh múa vuốt từ trong trượng phóng ra, một tiếng gầm mang theo lực lượng ma khí lập tức đánh thẳng vào linh hồn của Lê Minh.
Đầu đau như muốn ngất đi, cậu vội vận dụng biến thứ hai của Văn Thù chú - tẩy rửa linh hồn, siêu độ vong linh. Từng đoạn chú ngữ như hóa thành cơn lốc, chặn lại từng đợt sóng âm của con Ma Long kia.
Kiếm trừ ma cũng theo đó vung ra, một luồng lực lượng của Bất Động Minh Vương chú theo ánh kiếm bổ thẳng xuống đầu của Trương Thiện Tâm.
Tên này bây giờ đã nhập ma, thấy ánh kiếm đánh xuống, hắn không những không sợ mà còn cười lớn, sau đó lần nữa vung trượng lên. Một ảo ảnh hình đầu lâu, mang theo lực lượng cực ác, mở miệng ra muốn nuốt lấy nguồn sức mạnh thần thánh đang đánh xuống.
Lực lượng đối nghịch v·a c·hạm mang theo t·iếng n·ổ lớn. Lê Minh b·ị đ·ánh bay ra sau, lui lại hơn mười bước mới ngừng lại. Chiếc đầu lâu do ma khí hình thành tuy phá hủy được một kiếm của Lê Minh, những cũng đã sức cùng, lực kiệt. Liền bị pháp tướng của Bất Động Minh Vương chấn vỡ.
Ở đối diện, Trương Thiện Tâm cũng bị lực lượng v·ụ n·ổ ảnh hưởng, thoáng lùi lại nửa bước đã đứng vững, không chút sức mẻ nhìn theo hướng của tên nhãi con luyện Phật chú kia. Sau đó lại như một viên đạn pháo, thừa thắng lần nữa đánh tới.
Lê Minh tung người, theo hai pháp tướng Văn Thù và Bất Động trên thân, nhẹ nhàng như một con chim én, không ngừng tránh né thế công của hắn ta. Lại không ngừng phất tay vô định vào không trung như một vũ công đang nhảy múa.
Thấy cảnh này, tưởng bị Lê Minh trêu chọc, tên họ Trương càng thêm tức giận. Từng luồng ma khí không ngừng theo ma trượng của hắn bay ra, như thiên la địa võng [3] muốn đánh g·iết Lê Minh bằng được.
Lê Minh mở ra biến thứ nhất của Văn Thù chú - phá ảo cảnh và dục vọng, vừa hỗ trợ bản thân tránh né những đợt công kích của Trương Thiện Tâm, tìm đường sống trong cửa c·hết, vừa không ngừng suy yếu lực lượng của hắn ta. Bản thân hắn chính là vì dục vọng mà trở thành như hiện tại, nên có thể nói, ý chí của hắn đã bị dục vọng chiếm trọn.
Khi nhân tính con người hoàn toàn b·ị đ·ánh mất, cũng chính là lúc dục vọng lên ngôi.
[1] Thất khiếu: Là 7 “lỗ” của con người gồm: 2 tai, 2 mắt, 2 mũi, 1 miệng
[2] Ma hỏa: Lửa của tà ma - Lửa đen.
[3] Thiên la địa võng: Một câu thành ngữ dùng để chỉ một tình thế “không lối thoát, không có đường ra, khi bản thân bị vòng vây khép chặt từ bốn phía, hết đường chạy”
***Lời của tác: Nếu đã đọc tới đây, đừng ngại tốn thêm năm giây mà cho tác 1 lời góp ý nếu bạn chưa hài lòng - hoặc 1 lời khen nếu bạn cảm thấy truyện hay. Nếu có thắc mắc, cứ để lại bình luận, tác sẽ giải đáp. Xin cảm ơn***