Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 91: Đỉnh Vàng (8)



Ceasar lại ngẩng đầu nhìn con diều giấy kia.

Xanh biếc sặc sỡ, vừa ghê rợn lại xinh đẹp.

Hoài Chân lục lọi chìa khóa mở cửa, cũng ngẩng đầu lên nhìn theo tầm mắt anh, nói, “Tối hôm qua treo lên, em tưởng nhà đối diện không có ai… Anh có thấy đúng không?”

Vừa nói, cô vừa kéo mở cửa ra. Hoài Chân ngoái đầu lại, phát hiện không phải anh nhìn diều mà đang cúi đầu nhìn mình. Đứng ngược chiều ánh sáng, tuy không thấy rõ mặt, nhưng cô vẫn có thể mường tượng được vẻ mặt của anh.

Trong chớp mắt ấy, Ceasar đến gần, dùng cả cơ thể đẩy cô vào nhà.

Mắt cô hoa lên, lưng đập vào tường.

Hoài Chân dùng tay chống lên lồng ngực rộng rãi của anh, thấp giọng nhắc nhở: “Có lẽ bạn cùng phòng đang ở nhà đấy.”

Ceasar không nói gì, chỉ tới gần toan hôn cô.

Hoài Chân nghe thấy trên lầu có tiếng động, vội vã kháng cự, “Đừng mà…”

Ceasar cúi người hôn lên trán cô, coi như tha cho cô.

Hoài Chân nhân đó đá giày ra, chạy thoát khỏi ngực anh.

Ceasar bật cười đi theo.

Tối qua mọi người đều say khướt, mà sáng sớm còn phải đi học, thế nên bát đũa vụn thức ăn rơi vãi trên bàn trong phòng khách vẫn chưa được thu dọn, chai rỗng rơi đầy đất, trong phòng toàn mùi lẩu.

Cô vừa đi vừa cởi áo khoác treo lên sau cửa, khó khăn đi băng qua bàn ghế bừa bãi, đẩy cửa phòng tắm ra. Lần đầu tiên đưa anh về trọ mà lại để anh chứng kiến cảnh tượng như có gió lốc quét qua trọ, Hoài Chân vô cùng xấu hổ.

Phát giác anh đi đến, Hoài Chân bật đèn phòng tắm lên. Vì vấn đề cung cấp nhiệt nên nước nóng cứ lúc lạnh lúc nóng. Hoài Chân lấy xà bông thơm và dầu gội đầu của mình trong ngăn kéo ra đưa anh, nói nếu anh tắm nước lạnh quá thì cứ đợi một lúc, nhanh thì ba mươi giây, chậm thì năm phút.

Đúng lúc này Jessica đi xuống lầu. Cô ấy thấy phòng tắm sáng đèn thì thò đầu xuống nhìn, hỏi, “Waaizan, là cậu hả? Mình tưởng trưa nay cậu không về nhà.”

Bước lại gần hai bước, cô lập tức trông thấy một chàng trai cao lớn đứng đằng sau cô bạn Trung Quốc bé nhỏ này.

Cô gái da trắng nhìn chằm chằm Ceasar một lúc lâu, ánh mắt lại rơi xuống mười ngón tay đan vào nhau của hai người. Jessica ngẩng đầu nhìn Hoài Chân đầy nghi ngờ, lông mày nhướn lên, há to miệng.

Hoài Chân đẩy Ceasar vào phòng tắm, dùng lưng đóng cửa lại.

Ceasar cởi áo khoác ra, rồi bất chợt anh nghĩ đến điều gì đó, không lập tức tắm ngay mà ở trần đi ra gần cửa phòng tắm.

Đúng lúc nghe thấy cô gái kia tra hỏi Hoài Chân: “Anh chàng đẹp trai này là ai thế?”

Ceasar nhướn mày.

Rồi anh nghe thấy cô gái của anh đáp, “Bạn, bạn trai của mình. Anh ấy từ New York đến tìm mình…”

Anh bật cười, vui vẻ xoay núm vòi sen.

Ngay sau đó, anh lại nghe thấy cô gái da trắng kia sảng khoái nói, “OK, hai người muốn ở nhà làm gì cũng được, chỉ cần đừng phá hỏng nhà. Nhân tiện, Aaron có để lại Durex trên cửa sổ đấy. Có điều dùng vừa phải thôi, chỉ có hai bao.”

Anh lùi về sau hai bước, quả nhiên nhìn thấy trên bệ cửa sổ có hai túi giấy đựng hàng Mỹ, là bao cao su in hình đầu Joseph Stalin.

Bạn trai Aaron của Jessica thường xuyên đến đây, lúc Hoài Chân hỏi mượn áo thun và quần dài của Aaron thì lại bị tra hỏi gần mười phút.

Khó khăn lắm mới đuổi được Jessica đi học, Hoài Chân cầm quần áo đặt trên ghế ở cửa phòng tắm, sau đó ra ngoài dọn dẹp phòng khách.

Ceasar tắm xong đi ra, trông thấy Hoài Chân đang đeo tạp dề màu xanh lam, di chuyển qua lại trong phòng khách, đặt tất cả bát đũa bẩn vào trong chiếc chậu gỗ thoạt nhìn còn to hơn cả cô, rồi cầm lấy một miếng giẻ lau sạch mặt bàn, cho tới khi sáng bóng kin kít mới thôi. Lại bước ra khỏi phòng bếp, Hoài Chân đã cởi tạp dề ra, cầm một chiếc bánh sandwich bơ vừa được nướng chín ra. Cô mở toang cửa sổ, lại tìm hộp diêm ở trong ngăn kéo, thắp đàn hương đặt trong phòng khách. Chiếc chăn trên ghế sofa đã được dọn dẹp, trải lên đó là vỏ ghế màu trắng sạch sẽ, cả căn nhà thoáng đãng sáng ngời, mang theo mùi gỗ ẩm ướt.

Hoài Chân nghe thấy tiếng động, bèn xoay đầu lại.

Aaron không cao như Ceasar, nhưng có thể dùng từ to lớn để miêu tả khổ người. Hoài Chân cứ tưởng cỡ quần áo của hai người xấp xỉ nhau, nào ngờ chiếc áo khoác dài tay cổ chữ V màu đỏ sẫm mà Aaron mặc còn chật, mà khi Ceasar mặc vào lại hơi rộng, có điều quần thể thao thì ngắn rất nhiều, để hở một đoạn dài trên mắt cá chân.

Cũng may, không đến nỗi tệ lắm.

Hai người nhìn nhau một lúc.

Hoài Chân cười nói, anh ăn gì trước đi, em lên lầu dọn dẹp đồ đạc đã.

Ceasar nói cô đợi đã. Sau đó anh đi tới ôm cô vào lòng, gác cằm lên đỉnh đầu cô, không chịu buông tay.

Mùi trà lập tức bao trùm lấy cô.

Hoài Chân hết cách, đành nắm tay anh đi lên lầu.

Phòng trên lầu thuộc về hai người Hoài Chân và Vân Hà, trong phòng đặt giường tầng, Vân Hà ngủ không sâu giấc nên Hoài Chân ngủ ở tầng trên. Có hai chiếc bàn học kê đối diện cửa sổ, vài cuốn sách giáo khoa khoa học đại học nằm trên một bàn, một bàn khác có rất nhiều sách tiếng Anh và tiếng Đức, trong tài liệu có kẹp mấy trang giấy tiếng Anh viết bằng bút máy.

Hoài Chân dùng buộc tóc màu tím túm tóc lên, lại hỏi kế hoạch của anh.

Cô cười nói, có khi nào có người đột ngột xuất hiện ở San Francisco, trói anh lại bắt về New York không?

Anh cũng cười.

Nhưng đây không phải nói đùa. Với hiểu biết của Ceasar, quả thật Arthur sẽ làm chuyện đó. Anh không thể ở lại San Francisco quá lâu được, không có thẻ căn cước thì không thể đi máy bay, mà cách hội nghị chỉ còn lại mười sáu ngày, dù đi phương tiện giao thông siêu tốc thì chậm nhất cũng phải xuất phát ngay từ hôm nay hoặc mai.

“Hôm nay lên đường đúng không?” Hoài Chân vừa nghe anh nói vừa mở tủ quần áo ra, chọn nhiều bộ quần áo, đồ gia dụng và tiền mặt để mang theo. Những thứ này ban đầu cô cũng dự định đem về nhà vào cuối tuần.

Tài liệu quan trọng nhất đều được lựa ra, đóng gói cho vào hai túi giấy dai, đặt cùng nhau trong ba lô.

Làm xong xuôi tất thảy, Hoài Chân nhìn Ceasar im lặng một hồi.

Cô hỏi, “Có thứ gì quan trọng không? Ngày mai chúng ta có thể đến phố tài chính mua.”

Ceasar nói, “Đều ở đây cả rồi.”

Hai giây sau Hoài Chân mới hoàn hồn, mặt nóng lên, giọng cũng nhỏ đi, “Có điều chúng ta cũng có thể đến phố người Hoa mua, ở đó mua rẻ hơn ở phố Market nhiều. À đúng rồi, còn phải xin trưởng phòng học vụ nghỉ một tháng nữa chứ.”

Đi ra khỏi căn nhà trên phố Lombard, cuối cùng hai người vẫn đi qua hàng rào gỗ ở nhà đối diện. Hàng rào gỗ đã đổ và vẫn chưa kịp sửa lại, có điều chuyện này không thuộc phạm vi quản lý của Ceasar.

Con chó becgie nhìn hai người lén lút từ nhà kho chui vào căn nhà bên cạnh, thì lập tức nằm nhoài trên cửa kính tầng hai sủa inh ỏi về phía họ. Hoài Chân nhìn thấy ổ khóa bị đạp rơi thì cảm thấy hơi lo lắng. Có điều vào rồi mới thấy nhà trống rỗng, không có thứ đồ gì đáng tiền để trộm khuân đi.

Ceasar lấy một chiếc túi bưu tá ra, lấy tất cả mọi đô la trong két sắt trên tường bỏ vào. Hoài Chân ngồi giữa phòng khách thiếu sáng, ôm mặt nhìn anh đang cướp chính căn hộ của mình, bất giác cười thành tiếng.

Một lúc sau, anh mở một chiếc két sắt khác ra, từ bên trong tìm một chùm chìa khóa không biết dùng để làm gì, một vài tờ chi phiếu để chuẩn bị cho bất cứ nhu cầu nào. Anh lại nhìn chòng chọc vào tủ quần áo một lúc, trong số quần áo đó, anh lựa ra mấy bộ đồ gọn nhẹ nhất, xếp vào trong ba lô của mình.

Trang bị gọn gàng ra trận, rất dễ dàng tìm được trọng điểm. Với cả bạn trai mình đẹp trai quá. Hoài Chân tổng kết.

Làm xong xuôi tất thảy, Ceasar lại lấy ra hai chiếc kính râm phi công ở trong tủ sắt. Anh nhìn kính râm nghĩ ngợi một lúc, tự mình đeo vào một chiếc, lại đi tới đeo chiếc kia cho cô, nhân cơ hội hôn lên mặt cô.

Hai người xuất hiện trên phố Lombard trong tổ hợp thần kỳ thế đấy, làm người qua đường rối rít ngoái đầu nhìn lại. Cho tới khi xuống xe ở phố người Hoa, cả hai mới tháo kính râm ra.

Càng đến gần nhà, trong lòng Hoài Chân càng căng thẳng. Sau giữa trưa, cả con phố Grant Ave chói chang ánh nắng đều chập chờn buồn ngủ. Ông chủ ở các cửa tiệm đều đem ghế ra ngồi ngoài đường lim dim, cũng có vài bà nội trợ cần cù, nhân lúc thời gian mặt trời mọc ngắn ngủi ở đầu đông, lấy chăn bông ra phơi nắng trên ban công. Vừa thấy Hoài Chân, bọn họ đứng ở tầng hai đằng xa gọi “em gái nhà họ Quý”. Hàng xóm truyền thống bảo thủ thấy cô nắm tay một chàng trai người da trắng thì khá ngạc nhiên. Còn Hoài Chân vẫn như thường ngày, mỉm cười chào hỏi bọn họ, mà tay vẫn siết chặt Ceasar không buông.

Ba cô gái thuê làm công ở tiệm giặt đang phơi quần áo trong sân, A Phúc nhân lúc nghỉ trưa, đứng trước cửa nhà hút tẩu. Trước khi đến gần, A Phúc vẫn không ngẩng đầu lên. Hoài Chân bèn hỏi, “Chú Quý, Trần đại ca vẫn còn ở đây ạ?”

Ông nói, “Đang nói chuyện với Vân Hà và dì Quý của con ở trong đó.”

Hoài Chân ló đầu nhìn vào, quả nhiên thấy bên trong cười đùa vui vẻ, vô cùng hòa thuận.

A Phúc nói, “Em gái vào trước đi, chú có lời muốn nói với cậu ta.”

Hoài Chân quay đầu nhìn Ceasar, nói, “Có cần cháu ở lại không? Chú Quý không nói tiếng Anh sõi mà.”

Ceasar cũng nhìn cô, bảo, “Anh nói được tiếng Quảng.”

A Phúc cười, “Được lắm.”

Đối với A Phúc bảo thủ và Ceasar mà nói thì tình cảnh này có ý nghĩa khác hẳn nhau, không biết hai người có thể giao tiếp thuận lợi không. Hoài Chân thấp thỏm, đi một bước ngoái đầu ba lần. Cho tới khi cô thấy Ceasar bắt chước A Phúc ngồi xổm ở đầu tường cách đó mấy mét – là tư thế của lao công Trung Quốc từng bị báo chí tiếng Anh phê phán bất nhã vô số lần.

Nhìn hai người nói chuyện như thế, Hoài Chân mới thoáng yên tâm.

Nội dung cuộc nói chuyện trong nhà cũng là về cô và Ceasar. Trước lúc đó, Vân Hà và Trần Thiếu Công đã khen Ceasar không ngớt lời.

Cũng may nhờ có hai người họ, nên khi Hoài Chân nói tới chuyện Ceasar muốn đưa cô đến đại học Columbia tham gia hội nghị, chậm nhất là sáng mai lên đường thì La Văn cũng không ra sức phản đối.

Trần Thiếu Công nói, “Em hai nhà Quý đã làm phố người Hoa được nở mày nở mặt rồi, ngay đến bờ Đông xa xôi cũng nghe đến chuyện này. Không phải thế thì thím Lục cũng không gấp gáp giục cháu xin nghỉ về San Francisco xem mắt đâu. Kết quả vẫn là chậm một bước, cậu chàng đó may mắn lắm.”

Hoài Chân vô cùng cảm kích, mỉm cười với anh ta, nói Trần đại ca trẻ tuổi anh tuấn, lại cực kỳ tốt bụng tốt tính, quả thực quá khiêm tốn rồi.

Trần Thiếu Công lại nhắc đến những chuyện cần chú ý khi đi tàu hỏa đến bờ Đông, ví dụ như sa mạc Nevada khô nóng quanh năm; một vài sòng bạc mới được xây trong thành phố vào năm nay, có đủ hạng người ra vào, thế nên phải cẩn thận đấy. Với cây cầu bắc qua con sông gần St. Louis đã bị sập, muốn đến đó phải đi xe buýt đến điểm dừng tiếp theo.

Quan trọng nhất là, hầu như tất cả các toa tàu đều cách ly giữa người da trắng và người da màu. Nếu em muốn mua vé cùng một toa, có thể em cần nhờ nhà trọ người Hoa mua vé giùm.

Nói đến đây, Trần Thiếu Công bảo, “Người da trắng không hiểu được chuyện này, để anh ra ngoài nói chuyện với cậu ta, thuận tiện xem chú Quý nói chuyện với anh chàng da trắng này thế nào rồi.”

La Văn không ý kiến gì, chỉ nói đi dọn dẹp hành lý cho cô. Hoài Chân sợ La Văn lại giống lần trước, nhét nồi bát gáo chậu chuẩn bị đầy đủ cho cô, thế là cô vội kéo bà lại, nói đường đi cũng đến thành phố lớn, nếu thiếu gì thì mua trên đường cũng được. Song cuối cùng Hoài Chân không ép được, vẫn để bà nhét hơn một trăm đô la tiền lẻ vào trong ba lô, ngoài ra còn có thêm một túi trà hoa cúc nhỏ, thuốc khử trùng “Lesor” hộp màu vàng, thêm vài quả táo nải chuối cùng một miếng thịt xông khói khô.

Cuối cùng bà kéo Hoài Chân lại dặn dò, “Nhớ phải bảo vệ bản thân cho tốt, đừng để cậu ta ăn cả.”

Hoài Chân luôn miệng vâng dạ.

So với chuyện đó, Vân Hà lại nghĩ nhiều hơn La Văn. Trong lúc hai người họ nói chuyện, Vân Hà nói cô muốn ra ngoài mua ít đồ. Tới khi quay về, nhân khi La Văn không có ở đây, cô ấy kéo Hoài Chân đến xích đu, lấy một hộp bao cao su hiệu Crest được cô nhét sâu trong ba lô ra.

Sau đó thấp giọng nói với cô, “Chị còn cố ý đến phố tài chính mua đấy, không giống với thứ bao cao su rẻ tiền mua 75 cent ở máy bán tự động đâu… Tổng cộng hai mươi bao, chắc đủ dùng chứ?”

Hai chị em còn chưa nói nhiều mấy câu thì A Phúc và La Văn đã đi vào. Vẻ buồn rầu trên mặt đã vơi đi, cho thấy ông và Ceasar nói chuyện cũng không tệ lắm. Ông chỉ bảo Hoài Chân, “Nên dặn gì con thì dì Quý cũng dặn rồi. Cần cảnh cáo gì nó chú cũng cảnh cáo rồi. Con gái đi xa, có thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh đi cùng sẽ an toàn nhiều. Nhớ phải thường xuyên gọi điện về nhà báo bình an đấy.”

Nói rồi ông lại im lặng. Một nhà bốn miệng, ba người cùng nhìn ông đứng dưới mái hiên hút thuốc.

Hút một lúc lâu, ông lại ngẩng đầu chỉ trích, “Còn ngớ ra đấy làm gì? Trần thiếu và cậu nhóc kia đã đến nhà trọ Trung Hoa hỏi mua vé rồi. La Văn mau đến tiệm thịt mua mấy cân thịt đi, làm một bữa ngon vào. Không chừng ăn tối xong, hai đứa nó sẽ phải bắt tàu đi ngay đấy.”

La Văn cuống lên, đáp được được rồi chạy ra ngoài. Hoài Chân kéo tay Vân Hà, nói để con và chị đi mua đồ ăn, vẫn kịp giờ mà.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.