Khi quản gia đưa cậu lên lầu, không còn là bộ dáng dơ bẩn như lúc trước, bộ lông màu trắng vô cùng mượt mà, trên lưng và hai lỗ tai có pha lẫn chút màu nâu nhạt, đôi mắt vô tội mở to nhìn Diêu Vũ Lâm, ngoan ngoãn giống như một con búp bê vải tinh xảo.
"Nhìn không giống với mèo hoang, lúc tắm rửa cũng rất ngoan." Quản gia nhớ lại bộ dáng không khóc không nháo, manh không đỡ nỗi kia, trong ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ yêu thương.
"Để nó xuống đi." Diêu Vũ Lâm nhàn nhạt nói.
Quản gia lập tức thu hồi ánh mắt, nghe theo mệnh lệnh đặt Bố Nghiêu trên mặt đất, hơi cúc đầu nhẹ giọng lui ra ngoài.
Bố Nghiêu đứng tại chỗ, nhìn Diêu Lâm Vũ đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, cậu có hơi bối rối.
Cậu 25 năm làm người, lần đầu làm mèo, thật sự có chút không quen.
Bố Nghiêu cảm thấy tay chân không theo ý mình, cậy từ từ đi về phía Diêu Vũ Lâm, lúc sắp dựa vào quần tây Diêu Vũ Lâm lại một tay ôm cậu lên đầu gối.
"Quả nhiên rất ngoan".
Diêu Vũ Lâm dường như rất vừa lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu mèo "Tên Chu Vũ kia nói cũng đúng, nuôi một con thú nhỏ thật ra cũng rất thú vị".
Bố Nghiêu rất muốn khống chế bản thân, nhưng không biết có phải do tay của Diêu Vũ Lâm cố ma lực, hay là cậu không chống cự lại thiên tính của mèo. Thân thể không tự chủ được dựa vào lòng bàn tay hắn.
Diêu Vũ Lâm hiển nhiên bị động tác của cậu lấy lòng, "Sau này tao sẽ là chủ nhân của mày, gọi mày là gì đây?".
Diêu Vũ Lâm nâng cậu lên, lăn qua lộn lại xem, "Gọi là Bố Bố đi".
Idol biến thành chủ nhân. Bố Nghiêu dau khi trọng sinh, nội tâm chịu đả kích bỗng nhiên có một chút hy vọng. Nếu có thể mỗi ngày đều nhìn idol, chuyện cậu biến thành mèo cũng đáng!
"Chỉ cần mày nghe lời, tao sẽ đối tốt với mày".
Diêu Vũ Lâm cười rất ôn nhu, lực đạo vuốt ve cậu vừa phải. Bố Nghiêu đang đắm chìm trong thế giới tươi đẹp, không hiểu sao lại cảm thấy sau lưng lạnh lạnh.
Ảo giác sao.
Bố Nghiêu nỗ lực bỏ qua loại cảm giác này, hai chân nhỏ vô lực bám vào cánh tay Diêu Vũ Lâm, nếu không phải Diêu Vũ Lâm vẫn giữ cậu, cậu thật sự sẽ ngã xuống.
Cậu đã một ngày không ăn gì, thật sự đối muốn xỉu rồi. Nhưng Diêu Vũ Lâm cứ vuốt ve cậu, không hề đề cập tới chuyện ăn uống gì hết á.
Bố Nghiêu trong lòng sốt ruột, nói chuyện không được, viết chữ thì lại sợ hù chết người. Cuối cùng cậu chỉ có thể dùng mặt dày, ngẩng mặt lên dùng đôi mắt to cực kỳ đáng thương, nhìn Diêu Vũ Lâm phát ra tiếng kêu mỏng manh.
Diêu Vũ Lâm lúc này mới chú ý tới sự khác thường của Bố Nghiêu, hắn ôm Bố Nghiêu giơ lên, đối mặt với hắn.
"Mày làm sao vậy?"
Cậu đói bụng á!
Bố Nghiêu tiếp tục kêu, nếu người trước mặt này không phải idol của cậu. Cậu nhất định sẽ cho hắn mấy cái miêu trảo.
Diêu Vũ Lâm quan sát trong một hồi, giống như hiểu ra gì đó hỏi "Mày đói bụng?".
Bố Nghiêu lập tức ngừng kêu, cậu ngoan ngoãn đặt hai chân trước vào tay hắn, đệm thịt mềm mại ấn vào lòng bàn tay hắn.
Diêu Vũ Lâm không rõ cảm giác lúc này của bản thân ra sao. Chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị thứ gì đó cào nhẹ một cái.
"Đi, mang mày đi ăn".
Nội tâm Bố Nghiêu vui sướng nhảy nhót, cuối cùng cũng có thể ăn no. Kết quả khi cậy nhìn thấy bữa tiệc lớn mà quản gia chuẩn bị cậu chỉ có thể bất ngờ nhìn nó.
Cái thứ nhão nhoẹt, dinh dính kia là quỷ gì? Còn một chén giống nhau đựng hạt các kia là quỷ gì nữa?
Bố Nghiêu nhìn tới nhìn lui hai chén sứ, để sát mũi vào ngưởi, lập tức ghét bỏ tránh ra.
Diêu Vũ Lâm thấy cậu nhìn chén nữa ngày trời cũng không ăn, ngẩng đầu hỏi quản gia, "Sao nó không ăn?"
Quản gia cũng khó hiểu, nói "Không đúng, dây là đồ hợp cho mèo tôi đã cố ý đi cửa hàng thú cưng mua về, có lẽ do nó không quen ăn cái này".
Ai muốn ăn đồ hộp của mèo! Cậu muốn ăn cơm cơ!
Diêu Vũ Lâm nhíu mày "Mèo còn ăn cái gì khác nữa không?"
"Chắc là sữa bò, cá khô?" Quản gia vỗ tay suy tư, "Cá khô tôi sẽ gọi người đi mua, còn sữa bò có sẵn trong tủ lạnh"
"Lấy ra"
Nói xong, Diêu Vũ Lâm cong lưng ôm Bố Nghiêu lên trên bàn. Chờ sữa bò được làm nóng bưng lên, Bố Nghiêu nghe thấy hương thơm mê người, rốt cuộc không ngăn được chui đầu vào bát sữa.
Làm một trạch nam châm chính, hầu hết thời gian cậu đều ở nhà, cửa lớn không ra cửa phòng cũng chả thèm mở, người bạn cùng cậu vượt qua cũng chỉ có mì gói với sữa bò.
Bát quá lớn mặt mèo lại nhỏ, từ bên cạnh nhìn qua giống như Bố Nghiêu đang uống rượu.
"Uống chậm một thôi, tất cả đều là của mày." Diêu Vũ Lâm nhìn cậu, đáy mắt hiện ra một tia nhu hòa, "Còn sữa bò không, hâm nóng thêm một bát nữa đi."
"Còn còn, nhưng buổi tối mèo uống quá nhiều sợ không dễ tiêu hóa".
Lúc này, Bố Nghiêu rốt cuộc kết thúc cuộc chiến, từ trong bát ngẩng đầu lên, lông hai bên ria mép còn dính một ít sữa bò.
Diêu Vũ Lâm bỗng nhiên thấp giọng cười ra tiếng, cười xong còn không quên trêu ghẹo cậu "Đúng là là mèo con tham ăn".
Bố Nghiêu nhìn hắn tươi cười, bắt đầu phát ngốc. Từ rất sớm cậu đã biết mình thích nam sinh, chưa bao giờ xem tin tức về minh tinh, nhưng sau khi cậu nhìn thấy Diêu Vũ Lâm thì lại có suy nghĩ khác, và cũng từ đây cậu gia nhập vào đội ngũ truy tinh. Cậu còn nhớ rõ, cậu đã cố ý vì Diêu Vũ Lâm lập một tài khoản Weibo chuyên đăng tin về hắn.
Quản gia bên cạnh đã lấy khăn giấy lau lông cho cậu, trong lòng càng thêm yêu thích Bố Nghiêu. Nhiều năm như vậy, ông chưa từng thấy Diêu Vũ Lâm cười thoải mái giống như hôm nay vậy. Có lẽ mèo con này đến để phá đi lớp băng ngàn năm này.