Mẹ tôi lúc này mới thở phảo một hơi, hỏi: "Có phải nằm mơ thấy gì không?”
Bố tôi lại nổi giận nói: "Mấy tuổi rồi hả? Về phòng mình mà ngủ đi!”
Tôi tủi thân vô cùng ngồi đó, không rõ sao bố lại giận dữ như vậy.
Mẹ tôi đứng dậy, dẫn tôi ra ngoài, nhặt chăn gối rơi ở phòng khách lên rồi đưa tôi về phòng.
Sau khi bật đèn, bà đóng cửa lại, hỏi tôi: "Có phải nằm mơ gì không?”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, nhưng không nói ra được gì nữa, nghẹn một lúc lâu, mới chỉ về hướng cửa.
"Vừa rồi có người… đập cửa…"
Mẹ tôi suy nghĩ một lúc, nét mặt hơi lạ, lại hỏi: "Con còn nghe thấy gì nữa?"
"Vừa… ngoài cửa có người!”
Mẹ đứng dậy muốn đi ra xem, tôi sợ quá, ôm chặt tay mẹ, cũng đi ra phòng khách.
Mẹ tôi mở mắt mèo lên nhìn một lúc, lại về phòng tôi, nói không có gì cả, đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Ngay lúc bà định đi, tôi lại kéo bà lại, sau đó chỉ ra ngoài cửa sổ.
Mẹ tôi đi vén rèm, tôi vội vàng ngăn lại nhưng đã quá muộn.
Bà vừa kéo được nửa rèm, tôi đã sợ đến mức trốn sau lưng mẹ.
Mẹ tôi nhìn ra ngoài rồi lại nhìn tôi.
"Bên ngoài làm sao vậy?”
Tôi lấy hết can đảm nhìn sang, cửa sổ nhà ông Lý đã tắt hết đèn, không có gì cả, nhưng tôi vẫn cố nhìn kỹ rèm cửa nhà ông.
Vừa rồi còn hở ra một khoảng rộng, nhưng giờ thì đã biến mất.
Tôi nắm lấy cánh tay mẹ không buông.
Bà thở dài, nằm xuống giường của tôi.
“Sau này con bớt nghe người lớn nói chuyện đi, cái gì không hiểu cũng đừng rối rắm nữa.”
“Vâng vâng…”
Tôi cũng nằm xuống ôm mẹ thật chặt.
Thành thật mà nói, cảm giác này cũng hơi kỳ lạ.
Kể từ lúc tôi biết ký sự đến giờ, đều chỉ thấy mẹ làm việc, chưa từng có ấn tượng về việc mẹ ôm mình, có lẽ là bà cũng cảm thấy có gì đó hơi lạ, nhưng tôi sợ quá, cứ ôm chặt bà không dám buông tay.
Bàn tay mẹ vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi, không biết từ lúc nào, tôi đã chìm vào giấc ngủ.
Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, chỉ có một mình trên giường.
Tôi nhìn ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, kéo rèm ra, nhìn về phía sân nhà ông Lý, hình như không có gì khác lạ cả.
Thế giới này đã bình thường trở lại.
Tôi cũng tự hỏi, đêm qua đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là tôi gặp ác mộng, sau khi tỉnh lại thì phát điên sao?
Zombie chỉ có trong phim ảnh thôi, sao tồn tại thật được?
Tôi nhất thời cảm thấy thư thái hơn nhiều.
Mẹ tôi đã làm xong bữa sáng trong bếp, tôi ngồi húp húp cháo, bố tôi ở bên cạnh lạnh lùng nói:
"Sau này đừng xem mấy bộ phim Hồng Kông với truyện tranh Nhật Bản đó nữa, đều không phải thứ gì tốt!"
Tôi không muốn nói thêm gì với họ nữa, húp một hơi hết cháo, sau đó khoác cặp đi ra ngoài.
Vừa bước đến cửa, chợt cảm thấy có thứ gì đó rất lạnh trào lên qua lồ ng ngực.
Cổ họng tôi nghẹn lại, ọe một tiếng, nôn hết tất cả những gì mới ăn ban nãy ra ngoài, rơi vãi khắp sàn.
Tôi không biết nên nói gì, trước mắt chợt tối sầm, trời đất quay cuồng, không còn nhớ được gì nữa.
…
Tôi đã bị sốt.
Đầu tiên là nằm trên giường cả ngày, toàn thân nóng bừng, mỗi lần th ở dốc đều thấy như trong mũi có lửa đốt.
Sau khi hạ sốt, toàn thân tôi vẫn còn ê ẩm, đầu óc ong ong, mồ hôi túa ra như mưa, chăn cũng thấm ướt sũng.
Mẹ sờ đầu tôi, định đến bệnh viện.
Bố tôi thì không kiên nhẫn.
"Có thể xảy ra chuyện gì hả? Cả ngày ở nhà đọc truyện tranh, không đi ra ngoài chơi bóng với bạn bè, chỉ là sức đề kháng kém thôi!"
Bố tôi đi làm rồi, mẹ tôi xin nghỉ phép, vừa phàn nàn nhà trẻ trừ mất mười lăm tệ, vừa đun một ấm nước sôi cho tôi, bảo tôi uống nhiều nước vào.
Sau đó thì đến trước Táo Quân thắp hương.
Thuở nhỏ tôi lớn lên ở thôn, nhà nào cũng có Táo Quân, mỗi ngày rằm, tôi cũng sẽ thắp hương cho Táo Quân.
Sau khi vào thành phố, mẹ tôi rước cả Táo Quân qua, như thường lệ dán một bức tranh trong bếp, có lần bạn học đến nhà tôi chơi, thấy bức tranh này thì cười nhạo tôi, thế nên tôi đã không còn tín nữa.
Nhưng hôm nay, mẹ tôi rất thành kính cầu khẩn Táo Quân, vái xin họ phù hộ, sau đó bưng một bát nước cho tôi uống.
Tôi thấy mặt trên nổi một lớp bột màu xám, mùi như tro hương nên không muốn uống.
Hai tay mẹ cầm bát, lườm tôi một cái:
“Đừng có không biết điều, thuốc mẹ cầu cho con đấy, uống là khỏe ngay thôi.”
Tôi uống một hơi hết bát nước nóng lớn đó, lập tức đổ mồ hôi, nằm xuống ngủ thiếp đi.
Đến buổi tối, quả nhiên thì khỏe hơn nhiều.
Lúc ăn cơm tối, tôi rất thèm ăn, ăn liền một cái bánh bao với một bát cháo lớn.
Bố tôi thấy tôi không sao nên lại nói:
“Đã bảo do sức đề kháng không tốt rồi, đi bệnh viện làm gì cho phí tiền.”
Tôi cũng cảm thấy mình đã đỡ hơn, nhưng khi tôi đứng dậy định quay vào phòng, thì một luồng khí lạnh lại xộc vào lồ ng ngực.
Ọe một tiếng, tôi lại nôn hết thức ăn vừa mới ăn ra.
Không chỉ là thức ăn tôi mới ăn, mà còn nôn cả ra những thứ khác nữa, đều là thứ chất lỏng vừa đen vừa nhầy, hôi thối vô cùng.
Bố tôi cũng sợ hết hồn, tức khắc coi trọng, vội vàng cõng tôi ra cửa.
Vừa ra khỏi cổng Viện Mỏ, mắt thấy xe buýt số 13 sắp chạy rồi, mẹ tôi vội đuổi theo phía sau hô lớn, bố tôi tức giận cực kỳ, quát:
"Ngốc à! Gọi taxi đi!"
Đây là lần đầu tiên tôi được đi taxi.
Khi đến bệnh viện, tôi phải đi lấy mẫu máu, xét nghiệm phân, xét nghiệm nước tiểu, tôi đã kiểm tra tổng quát ở bệnh viện, nhưng không tra ra gì cả, chỉ bảo là viêm dạ dày hoặc dị ứng, rồi đã kê đơn thuốc để chúng tôi đi về.
Trên đường đi, bố tôi lại bắt đầu phàn nàn, bảo rằng mỗi ngày tôi đọc truyện tranh nhiều quá không chịu vận động, sức đề kháng yếu.
Tôi đã xin nghỉ vài ngày nằm ở nhà, cứ thế uống thuốc đúng giờ.
Đôi khi tôi cảm thấy khá bình thường, nhưng một lúc sau, thì lại như có một luồng khí lạnh tràn lên lồ ng ngực, mắt tôi lập tức tối sầm lại rồi toát mồ hôi lạnh.
Tôi phải ăn đến hai cân gừng, uống mấy bình nước tro hương liền, không hiểu sao răng lại bắt đầu đau.
Bố định đưa tôi đến bệnh viện khác nhưng mẹ lại cảm thấy đây không phải là do bệnh viện, bà túm lấy vai tôi hỏi:
“Đêm hôm đó rốt cuộc con đã nhìn thấy gì hả? Sao lại sợ đến mức này?”
Tôi oa một tiếng bật khóc.
“Con… con thấy ông Lý biến thành cương thi, con có nói thì bố mẹ cũng không tin đâu!”
Bố tôi tức khắc lại nổi giận:
"Sao lại phát sốt nữa rồi?”
Bố tôi lấy nhiệt kế đo thân nhiệt cho tôi, mẹ tôi vào phòng tôi, đứng bên cửa sổ nhìn sang nhà ông Lý.
Nhìn một hồi lâu, mẹ tôi chợt biến sắc, lập tức buột miệng thốt ra một câu chửi tục dưới quê: