Kim Đồng

Chương 3



Nửa đêm, Tô Bùi thức dậy bởi cơn khát, anh quờ quạng tay vớ được chai nước suối.

Sau khi tu được nửa chai Tô Bình mới nhận ra mình đang nằm lọt thỏm trong chiếc sô pha êm ái với chiếc chăn đắp trên người, thoải mái hơn hẳn việc phải nằm trên sàn.

Anh lồm cồm ngồi dậy, rõ ràng là căn phòng sang trọng quá thể này chẳng thể nào là căn phòng khách sạn mà anh thuê được.

“Anh tỉnh rồi à.” – giọng của Hạ Nhất Minh vọng ra từ góc phòng.

Tô Bùi ngoái đầu nhìn thấy Hạ Nhất Minh đang ngồi trên chiếc ghế đơn trong góc với chiếc laptop kê trên đùi.

Đầu óc anh vẫn váng vất như đang được thả trôi lênh đênh trên biển căng sóng vậy, thậm chí anh còn chẳng rõ mình đang tỉnh hay mơ.

Tô Bùi xoa mặt, phát ra âm thanh nghe như những tiếng rên rỉ.

“Ôi…” – anh ngập ngừng, “Sao anh lại ở đây…”

Hạ Nhất Minh đáp, “Anh cứ bám chặt lấy em đòi ôn chuyện, không cho em đi. Em chỉ có thể đưa anh về phòng.”

Tô Bùi ngại ngùng cười trừ, nghe có vẻ đúng là anh rồi, đáng ra anh phải đoán được mới đúng.

Anh ngả đầu lên gối và ườn người bằng tư thế thoải mái hơn trên sô pha để có thể mặt đối mặt với Hạ Nhất Minh. Có chút thoáng anh cảm thấy như được quay lại hồi sinh viên, câu lạc bộ kịch tập luyện muộn, mọi người cùng nhau ngủ lại trong phòng tập và nằm dài trên sàn để rầm rì những câu chuyện thâu đêm suốt sáng.

Hồi ấy, dường như anh và Hạ Nhất Minh chẳng bao giờ phải cẩn thận né tránh bất kỳ chủ đề hay lời lẽ nào, cả hai có thể thoải mái thao thao bất tuyệt về mọi thứ trên đời.

“Anh đã đọc về bảo tàng tư nhân mà cậu mới thành lập trên mạng, hệ thống trải nghiệm ảo từ xa ấy tuyệt lắm.” – Tô Bùi nói, anh vẫn còn say và nó khiến anh chẳng thể để miệng nghỉ ngơi.

Hạ Nhất Minh nói, “Em không phát triển hệ thống đó, chỉ tài trợ thôi.”

Tô Bùi đáp, “Chí ít thì cậu cũng không tài trợ sai.”

Hạ Nhất Minh cười nói, “Em nhận định rất rõ về công việc của mình. Anh thì sao?”

Tô Bùi cẩn thận kéo chiếc chăn trên người, “Cậu thấy đấy, anh đang làm việc cùng đoàn phim, khoảng hơn hai tháng nữa là quay xong. Bộ phim này được đầu tư khá lớn và diễn viên cũng ổn…”

Hạ Nhất Minh cau mày, Tô Bùi vội vàng bổ sung, “Thực ra, cậu đừng coi thường Phương Tử Linh vậy, nam chính còn rắc rối hơn cô ấy nhiều… một câu thoại hơn 30 chữ đã làm não cậu ta tê cứng rồi. Hôm nay phải quay đi quay lại liên tục đấy… Phương Tử Linh còn diễn ổn chán. Anh đã học hỏi được khá nhiều từ bộ phim này, sau này nếu viết kịch bản về điệp viên cũng dễ dàng hơn.”

Song Hạ Nhất Minh tỏ ra không hứng thú với kinh nghiệm viết kịch bản của anh, cậu thẳng thừng hỏi, “Cuốn tiểu thuyết của anh thế nào rồi?”

Giọng Tô Bùi đột nhiêu xìu hẳn đi, anh đáp, “Đang viết.”

Hạ Nhất Minh nói, “Em không tin, hai năm trước anh nói rằng anh đang viết một cuốn tiểu thuyết về y khoa mà nhân vật chính là bác sỹ, đến giờ anh vẫn chưa hoàn thành nó sao?”

Tô Bùi nhấn mạnh lại, “Anh đang viết.”

Hạ Nhất Minh hung hăng chấp vấn, “Viết được bao nhiêu rồi? Xong bản thảo chưa? Được năm mươi nghìn hay một trăm nghìn chữ rồi? Anh cứ lăn xả biên kịch cho cái đoàn phim ba xu ấy thì còn sức đâu để sáng tác tiểu thuyết hả Tô Bùi?”

Cuối cùng thì khuôn mặt nhợt nhạt của Tô Bùi cũng đỏ lựng, thậm chí anh còn cảm thấy vai mình run se sẽ. Lần trước cũng thế, anh và Hạ Nhất Minh cãi vã về công việc biên kịch của anh, anh đã tưởng lần này Hạ Nhất Minh sẽ có thái độ khác.

“Người bạn quý hóa Bách Văn Thâm của cậu đầu tư cho bộ phim này đấy, và cậu gọi đó là đoàn phim ba xu ư?” – giọng Tô Bùi lạnh đi.

Hạ Nhất Minh im lặng.

Nhưng Tô Bùi vẫn có thể nghe thấy câu trả lời bằng một âm thanh của riêng Hạ Nhất Minh, bởi vì khí thế của cậu ta quá mãnh liệt, khuôn mặt như điêu khắc với đôi mắt như chim ưng dưới hàng mày rậm là quá đủ để thể hiện cảm xúc ngay cả khi không cất thành lời.

Tô Bùi vẫn thường cảm thấy Hạ Nhất Minh biết cách sử dụng khí chất này để thể hiện bản thân tốt hơn hầu hết những diễn viên mà anh từng gặp.

Rốt cuộc anh cũng không đừng được hét lên, “Đây là công việc của tôi! Cậu thì biết gì! Cậu đâu biết áp lực trong đoàn phim như thế nào!”

Hạ Nhất Minh vặn hỏi, “Rồi có ích gì không? Đống kịch bản anh viết có phải tác phẩm của anh không? Hay chỉ đang viết cho người khác, thế có khác gì viết hộ chứ. Sau này viết xong đến anh còn chẳng thèm xem lại cơ mà.”

Giọng Hạ Nhất Minh không lớn, nhưng trời đã về khuya và căn phòng sang trọng này thì quá đỗi yên tĩnh để mỗi lời lẽ cậu ta thốt ra đâm chọc thẳng vào tai anh. Tô Bùi chợt cảm thấy nỗi buồn vô tận và nhiều ký ức cùng nhau trỗi dậy trong anh, nội dung cuộc nói chuyện lần này chẳng khác gì cuộc cãi vã gần đây nhất của họ. Anh lẩm bẩm, “Có lẽ tôi không còn xứng làm bạn của cậu nữa rồi.”

Anh từ từ nhấc người rời khỏi ghế.

Hạ Nhất Minh hỏi, “Anh làm gì vậy?”

Tô Bùi đáp, “Tôi về đây.”

Chỉ nghĩ đến cách mà Hạ Nhất Minh nhìn mình lúc này thôi đã làm anh không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa. Nhưng rượu cản trở hành động của anh, đầu óc anh chếnh choáng bởi cả xúc động và giận dữ, những ngón tay thì run rẩy, thậm chí khi không thể tìm thấy đôi giày của mình, anh đã đá văng đôi dép của khách sạn đi.

Hạ Nhất Minh đi tới, trịch thượng nhìn anh, “Anh say rồi!”

Tô Bùi lắc đầu, thở phì phò, “Tôi không say… Hạ Nhất Minh… cậu đâu biết tôi thế nào trong hai, ba năm qua. Cậu không có tư cách nói công việc của tôi vô nghĩa… vô nghĩa…”

Tô Bùi vẫn còn trong cơn say, anh lặp đi lặp lại trong vô thức, cũng chẳng có sức lực đứng dậy đẩy cửa bỏ đi, như thể anh vẫn đang bị mắt kẹt trong chính cơn ác mộng của mình.

Hạ Nhất Minh nhìn Tô Bùi, sắc mặt anh tái nhợt, cả đôi môi cũng bạc phờ, cơ thể mảnh khảnh, bờ vai xương mai như một bóng ma lang thang lạc lõng trong đêm tối, không biết là vì tức giận hay bởi cơn say trong nửa mê nửa tỉnh mà bờ vai ấy vẫn run sẽ sàng.

Chỉ cần một tay là có thể bắt được và khống chế anh ta… rồi dễ dàng ấn anh ta lên chiếc ghế này…

Nhưng để làm gì cơ chứ? Tô Bùi vẫn say xỉn, mơ màng, bối rối và giọng thì run rẩy yếu ớt.

Chỉ vào lúc thế này, những suy nghĩ tăm tối trong lòng Hạ Nhất Minh mới dám luồn lách thoát ra.

Tô Bùi vẫn miệt mài đấu tranh với đôi giày của mình, Hạ Nhất Minh cũng chẳng nhịn nổi nữa, cậu thô lỗ ấn Tô Bùi vào ghế, “Anh say rồi, không đi đâu cả, ngủ ở đây đi.” bằng một chất giọng cực kỳ đanh thép.

Tô Bùi vùng vẫy hất cánh tay Hạ Nhất Minh đang tỳ trên người mình ra.

Hạ Nhất Minh rụt tay lại như bị điện giật, những suy nghĩ u ám trong lòng làm cậu chột dạ không dám chạm vào Tô Bùi nữa.

Tô Bùi bức bối òa lên, “Tôi đang phải trả góp nhà, lại còn chẳng phải nhà ở trung tâm, Bích Quy không vào được trường điểm, cuộc ly hôn giữa tôi với Thẩm Lam đã đủ làm con bé thiệt thòi, chỉ đành cho vào trường tư. Tháng nào cũng phải trả lãi với chi tiêu cho Bích Quy, tôi dám cắt giảm ư? Còn tiền học múa, học bơi cho con bé, mẹ tôi chăm sóc Bích Quy, tôi cũng phải đưa bà chứ? Đôi khi tôi muốn gạt bỏ quách đi cho rồi, nhưng… làm sao mà bỏ được…”

Nước mắt lăn từ cánh mũi xuống tới cằm mà anh chẳng nhận ra, dường như anh cũng quên mất một Hạ Nhất Minh đang đứng trước mặt mình.

Cuối cùng Hạ Nhất Minh cũng hạ giọng ôn tồn nói, “Thôi, được rồi, em không nhiếc móc gì công việc của anh nữa. Anh tiếp tục làm biên kịch, thích vào đoàn phim nào cũng được. Em không nói gì nữa.”

Rồi cậu chạm nhẹ mu bàn tay lên cằm anh, lau đi giọt nước mắt kia, rồi ấn người anh xuống, “… Ngủ đi, anh cần nghỉ ngơi.”

Trút được bầu tâm sự rồi cũng giúp Tô Bùi bình tĩnh lại, anh nhắm mắt rồi thì thầm, “Đừng… cười anh…”

Hạ Nhất Minh nhỏ nhẹ dỗ dành, “Em chưa từng cười anh.”

Tô Bùi nhắm mặt xoay người trên sô pha, rên rỉ thở dài, “Hạ Nhất Minh à,…” – Hạ Nhất Minh tức thì hỏi, “Làm sao vậy?”

Tô Bùi lẩm bẩm than thở, “Ghế mềm quá… ngủ không ngon… đau lưng lắm…”

Hạ Nhất Minh câm lặng, suýt nữa cậu đã quên mất Tô Bùi là người ưa hưởng thụ dù là trong hoàn cảnh tồi tệ cỡ nào. Hai người họ từng du lịch với nhau, năm tiếng ngồi tàu cũng khiến Tô Bùi nhất quyết đòi mua vé nằm.

Một người như vậy mà giờ phải chịu khốn chịu khổ trong đoàn phim.

*

Sáng sớm hôm sau, Tô Bùi tỉnh dậy với một cơn đau đầu như búa bổ, vốn đã chẳng giỏi uống rượu nên dù tỉnh nhưng cơ thể vẫn nặng trĩu. Anh đang nằm trên chiếc gường đôi rộng rãi, chậm chạp nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua, nhưng sau bữa tiệc thì trí nhớ của anh chả rõ ràng lắm.

Đang suy nghĩ miên man thì Hạ Nhất Minh bước ra từ phòng tắm.

Cậu nhìn anh, “Tỉnh rồi à? Em vừa đến phòng tập.” – vừa nói vừa lau người, thay quần áo.

Tô Bùi nhìn ngắm cơ thể Hạ Nhất Minh, anh có cảm giác cơ bắp của cậu ta đã rắn chắn hơn hẳn hồi còn học đại học và tác động thị giác kiểu này khiến tâm trí lơ lửng của anh tỉnh táo hẳn ra.

Tô Bùi sực nhớ ra mình phải đến đoàn làm phim, anh bật dậy chuẩn bị, trước khi đi còn hỏi Hạ Nhất Minh, “Khi nào em đi?”

Hạ Nhất Minh đáp, “Hai tiếng nữa em bay.”

Tô Bùi tiếc nuối, “Vậy thì lần sau gặp nhau vậy.”

Tâm trạng của anh đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, Diêu Chí Thành nói đúng thật, trước đây là do anh cả nghĩ phóng đại khoảng cách giữa mình và Hạ Nhất Minh, nhưng đúng là chỉ cần gặp mặt nói chuyện trực tiếp thì chẳng có gì là vấn đề nữa cả.

Hạ Nhất Minh cười khẩy, “Anh không sợ em sẽ nói những điều mà anh không muốn nghe nữa hử?”

Tô Bùi ngạc nhiên, “Chúng ta cũng đã nói gì đâu nhỉ? Lần sau chuyện trò vậy nhé.”

Anh láng máng cảm thấy hình như mình với Hạ Nhất Minh đã nói gì đó vào tối qua, nhưng lúc ấy anh đang say mà lúc say thì toàn nói linh tinh thôi.

Hạ Nhất Minh đã mặc quần áo xong, đang thắt dây lưng. Nghe Tô Bùi nói vậy, cậu chợt thấy hơi mất mát. Đêm qua, cậu đã dìu Tô Bùi lên giường.

“Được rồi,” – Hạ Nhất Minh nói, “Gặp lại sau. Nhưng đừng để lâu quá.”

Tô Bùi giao hẹn với Hạ Nhất Minh xong thì tâm trạng thoải mái hẳn.

*

Trở về đoàn phim, thái độ của đạo diễn với anh có chút xíu thay đổi, thậm chí không ít người chủ động bắt chuyện với anh, “Sư phụ Tô, sao anh không nói Hạ Nhất Minh là đàn em của anh gì cả?”

Song tâm trạng thoải mái ấy chẳng kéo dài được bao lâu, nguyên nhân làm cả đoàn phim nhốn nháo cả lên là vì cô nữ chính của họ, cô Phương Tử Linh đột nhiên bị “ốm” nên xin nghỉ phép ba ngày liền, nghĩa là mọi kế hoạch quay ban đầu đều bị xáo trộn, cả đoàn buộc phải quay cảnh của người khác trước, và nam chính cũng nhân cơ hội này để yêu cầu đổi cảnh.

Đương nhiên “ốm” chỉ là cái cớ và chẳng có bí mật nào tồn tại nổi trong đoàn phim cả, Phương Tử Linh chẳng hề ốm, sáng nay tài xế đã đưa cô ra khỏi khách sạn. Hóa ra cô đi du lịch với giám đốc Bách nên đã xin nghỉ vừa đúng ba ngày.

Tô Bùi vừa đến đã bị đoàn phim lôi đi họp, sau khi bàn bạc thay đổi vài phân cảnh thì anh cũng được nghỉ giải lao.

Tiểu Nhan mang bữa trưa cho anh rồi bắt đầu ngồi lê đôi mách, “Phương Tử Linh có ốm quái đâu, còn khỏe phây phây là đằng khác ý!”

Tô Bùi nhớ tối qua Phương Tử Linh bám Bách Văn Thâm thế nào, anh không quá ngạc nhiên, nhưng ban đầu anh đã tưởng Phương Tử Linh sẽ chuyên nghiệp hơn.

Tiểu Nhan lại hỏi, “Sư phụ Tô, anh với Hạ Nhất Minh là đều cựu sinh viên mà còn thân thiết nữa, vậy mà chẳng bao giờ thấy anh nhắc đến vậy!”

Tô Bùi không muốn người khác nghĩ rằng anh cố ý bắt quàng với Hạ Nhất Minh, anh chỉ đáp, “Hồi đi học đúng là có thân, nhưng tốt nghiệp rồi không gặp nhau mấy nữa.”

Tiểu Nhan cười nói, “Nhưng trông hai người chẳng có vẻ gì là xa cách cả. Hôm qua uống xong còn rủ nhau đi ôn chuyện mà. Anh ta còn giúp anh trút giận lên Phương Tử Linh nữa chứ.”

Tô Bùi ngẩn người, “Sao em biết?” – theo như anh nhớ thì Tiểu Nhan không ngồi cùng bàn với họ trong bữa tiệc tối qua.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.