Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 56: Bí mật



Đổng Thanh Thư cố gắng giữ cho nhịp thở của mình thật ổn định khi lướt qua chiếc xe kia, thế nhưng chân cô cứ như muốn nhũn ra bất cứ lúc nào vậy, đi không nổi!

Có lẽ xuất phát từ sự ngày nhớ đêm mong, lúc này Đổng Thanh Thư rất tha thiết hy vọng người ở trong chiếc xe kia xuất hiện trước mắt cô sẽ là Lệnh Thiên Từ.

Thế nhưng ngoài mong đợi của cô, lần này mở cửa xe lại là Mạc Thiên Quyết…

Đổng Thanh Thư không giấu được nỗi thất vọng đang tràn trong ánh mắt mà nhìn Mạc Thiên Quyết, đương nhiên trợ lý Mạc cũng nhận ra được điều này.

Y nhẹ giọng nói với Đổng Thanh Thư:

“Lệnh gia có chút việc cần phải xử lý, thời gian này rất bận rộn.”

“Ồ… tôi biết rồi.” Đổng Thanh Thư gật đầu cho có lệ, lúc này đầu óc đã lơ lửng ở trên mây rồi.

Nhìn Đổng Thanh Thư thất vọng, Mạc Thiên Quyết cũng khó xử.

“Đổng tiểu thư gần đây khỏe chứ?”

Bởi vì không biết phải bắt chuyện thế nào, đứng trước mấy vấn đề tình ái này, Mạc Thiên Quyết thật đau đầu. Y không phải là người sống tình cảm, vả lại đi theo ông chủ nhiều năm nay cũng chưa từng xử lý qua mấy vụ việc này, đương nhiên Mạc Thiên Quyết giờ đây cảm thấy rất rối rắm.

Phải đối diện với tâm can bảo bối của ông chủ như thế nào đây? Mạc Thiên Quyết chịu thua!

Nghe Mạc Thiên Quyết hỏi câu không liên quan, thêm cả tâm trạng của Đổng Thanh Thư lên xuống thất thường, cô lia mắt nhìn y, tỏ ra khinh bỉ:

“Tôi với anh thân thiết lắm sao?”

“…” Mạc Thiên Quyết sốc không nói được lời nào.

Chẳng phải hôm trước có ai đó vì quá nhớ nhung Lệnh tiên sinh nên đã nhắn tin giả vờ hỏi thăm sức khỏe của y hay sao? Bây giờ trở mặt như vậy, thật đúng là khiến y không kịp trở tay mà!

Nhìn thấy gương mặt của Mạc Thiên Quyết ai oán, Đổng Thanh Thư cũng tự thấy bản thân quá khắt khe.

Cô biết tính tình mình không tốt, lúc không vui là nổi giận ra mặt nên lúc này cố tỏ ra điềm tĩnh, cô tằng hắng, nói nhỏ:

“Trợ lý Mạc tìm tôi… có gì không?”

“À.”

Mạc Thiên Quyết cảm thấy bầu không khí giữa họ lúng túng, cũng không muốn làm Đổng Thanh Thư thêm bối rối nên y liền vào thẳng vấn đề chính.

“Lệnh gia phân phó tôi đến đón tiểu thư tan làm.”

“Lệnh tiên sinh nói như thế sao?”

“Đương nhiên.”

Đổng Thanh Thư ngẫm nghĩ, lại cảm thấy trong lòng buồn bực.

Phân phó trợ lý Mạc tới nhưng ngài ấy thì mất tăm mất tích, thật đáng ghét mà. Có khi bây giờ lại đang vui vẻ cùng với tình nhân nào rồi cũng nên.

Đổng Thanh Thư cảm thấy ghen tức, nhưng cô lại không có tư cách gì để ghen.

Chẳng phải là tình nhân mà ngài ấy bao dưỡng, dù cho có là tình nhân thật thì cũng không có tư cách đó. Mà Đổng Thanh Thư càng không phải người yêu của ngài. Cô lấy lý do gì để ghen tức đây?

Đổng Thanh Thư chẹp miệng, chán ghét quay đầu muốn rời đi.

“Chậm đã, tiểu thư!”

Mạc Thiên Quyết tiến tới một bước, khuyên nhủ:

“Tiểu thư đừng làm khó tôi được không? Cô lên xe trước đã, giờ cao điểm cô đi xe điện rất đông, chi bằng để tôi đưa cô về.”

“Trợ lý Mạc xin đừng lo, tôi tự mình đi xe về là được.” Đổng Thanh Thư lạnh lùng từ chối: “Dù sao cũng không phải là lần đầu tôi đi xe điện vào giờ cao điểm.”

Đổng Thanh Thư chẳng tha thiết nhìn lại, cô cảm thấy thất vọng vì không gặp được người mình mong mỏi. Vậy nên cứ dứt khoát như vậy là tốt nhất.

Mạc Thiên Quyết cũng hiểu tâm trạng của Đổng Thanh Thư không tốt, tuy nhiên Lệnh gia đã phân phó như vậy y cũng không thể nào làm trái ý được.

“Đổng tiểu thư, mong cô đừng làm khó tôi.”

Đổng Thanh Thư quay đầu lại nhìn Mạc Thiên Quyết, còn muốn từ chối thêm nhưng thấy y khó xử, cô cũng không biết phải làm sao.

Chỉ trách là trách Lệnh tiên sinh kia thật đáng ghét.

“Thôi được rồi… tôi sẽ lên xe.”

Cuối cùng, vẫn là Đổng Thanh Thư mềm lòng nhất.



Suốt đoạn đường đi hai người không hề nói với nhau câu nào, Đổng Thanh Thư ngồi ở phía sau xe lặng lẽ lướt douyin, đương nhiên không nhìn tới Mạc Thiên Quyết dù chỉ là một chút.

Bởi vì không muốn bầu không khí trở nên ngột ngạt, Mạc Thiên Quyết khơi chuyện hỏi cô:

“Bây giờ về nhà cô sẽ lên livestream luôn đúng không?”

Đổng Thanh Thư hơi nhíu mày: “Sao anh biết?”

“À thì--” Mạc Thiên Quyết ngập ngừng không nói rõ, nhưng Đổng Thanh Thư lại như hiểu ra tất cả.

Cô lúc này tự cảm thấy chính mình sao lại hỏi quá dư thừa.

Sao lại không biết được chứ, có khi từng nhất cử nhất động của cô đều bị người đàn ông này thu thập hết thảy rồi đem về trình báo cho nam nhân kia rồi.

Nhưng cũng thật lạ… cô làm gì thì liên quan gì tới Lệnh tiên sinh, ngài ấy vì sao lại cho người điều tra cô?

Cho dù có là hứng thú nhất thời với Đổng Thanh Thư đi chăng nữa, cũng chẳng có ai lại rảnh rỗi đến mức này.

Đổng Thanh Thư biết là mình không nên tự đa tình, thế nhưng hành động của người đàn ông kia thật khiến cô khó hiểu, cứ phải suốt ngày bận tâm tới thực sự rất khổ sở...

Rõ ràng là để ý đến cô, nhưng cả hơn nửa tháng nay vẫn không chịu đoái hoài gì tới cô. Còn cả tin nhắn kia nữa, rõ ràng là trả lời qua loa cho có thôi, cũng không thèm giải thích rõ ràng là bận việc gì, bận tới mức hơn hai tuần liền không nhắn tin cho cô, cũng không tới tìm cô.

Đổng Thanh Thư cảm thấy lòng mình rối rắm, cô cũng biết là tính mình ẩm ương nên đành dằn xuống sự bất an trong lòng lúc này.

Đợi một lúc sau cô lại hỏi người đàn ông kia:

“Lệnh tiên sinh gần đây như thế nào vậy…?”

Thanh âm của cô rất nhỏ, nếu để ví như tiếng muỗi kêu thì cũng không khác là mấy. Mạc Thiên Quyết hơi nâng mắt nhìn lên kính chiếu hậu, thấy gương mặt của cô nàng kia đỏ bừng bừng, dù rằng cô đã cật lực nghiêng đầu ra ngoài cửa xe để tránh né ánh nhìn của y, nhưng y hoàn toàn có thể thấy rõ vành tai đỏ ửng của cô.

Mạc Thiên Quyết hơi cong khóe môi, không trả lời chỉ là hỏi ngược lại cô.

“Dường như tiểu thư chưa trả lời tin nhắn của ngài ấy thì phải?”

“…”

Đổng Thanh Thư thất thố, cô lắp bắp: “Sao anh biết?”

Chẳng lẽ Lệnh tiên sinh lại kể hết mấy chuyện này cho Mạc Thiên Quyết nghe sao?

Không lý nào, với tính cách của người đàn ông nọ, cô không tin ngài ấy lại kể những chuyện vặt vãnh này. Dù sao cũng cuộc sống riêng tư của ngài ấy.

Thấy ánh mắt hoang mang của Đổng Thanh Thư, Mạc Thiên Quyết có chút buồn cười.

“Tôi chỉ là đoán mà thôi. Gần đây thấy tâm trạng của Lệnh gia không tốt.”

“Tâm trạng của ngài ấy không tốt thì liên quan gì tới tôi chứ…”

Đổng Thanh Thư nói nhỏ, nhưng lòng cô lúc này lại gợn sóng không ít.

“Đổng tiểu thư nếu như có gì thắc mắc thì liền có thể nhắn tin cho Lệnh gia kia mà.”

Đổng Thanh Thư nghe thấy liền vẩu môi, cô nói thầm:

“Hừ, ngài ấy còn không thèm rep tin nhắn tôi.”

Cứ nghĩ là Mạc Thiên Quyết không nghe thấy, thế nhưng nửa chữ y cũng không bỏ sót nữa, chỉ là không nỡ vạch trần làm Đổng Thanh Thư ê mặt mà thôi.

Mạc Thiên Quyết hơi cười, biết là mình nhiều chuyện nhưng y cảm thấy Lệnh gia thì quá sợ làm tổn thương đến vị bảo bối này của ngài nên nhiều thứ vẫn còn giấu giếm không để cô biết được, còn Đổng Thanh Thư lại lo được lo mất, không dám chủ động.

Nếu cứ im lặng chờ mối quan hệ này tự có tiến triển, e là không có khả năng.

“Để tôi nói cho Đổng tiểu thư nghe một bí mật nhé.”

“Hửm?”

Đổng Thanh Thư tò mò hơi chồm người tới phía trước nghe ngóng, Mạc Thiên Quyết cũng chậm rãi kể sự thật:

“Từ lúc tôi theo Lệnh gia tới nay, lần đầu tiên thấy ngài ấy cho đúng số điện thoại đấy.”

Đổng Thanh Thư có chút giật mình: “Bình thường đều là cho số ma à?”

Mạc Thiên Quyết nghe vậy liền bật cười:

“Đương nhiên!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.