Cơ thể của Đổng Thanh Thư lắc lư lên xuống, chỉ mới đâm rút vài lần mà cô đã không khống chế nỗi cong chân bắn ra.
Dịch thủy thấm ướt cơ bụng săn chắc của Lệnh Thiên Từ, chảy xuống đọng lại trên đám lông rậm rạp của người đàn ông kia.
Ánh mắt của ngài càng thêm tối đen lại, ra sức mài ép, nâng chân cô đặt lên vai mình.
“Dâm quá, lại chảy nước rồi.”
“Huhu… chậm đã… em chịu không nổi…”
Đổng Thanh Thư khóc lóc thảm thương, cô không nghĩ mình lại chạm trúng điểm tử của ngài, khiến cho hiện tại Lệnh tiên sinh như phát điên mà không ngừng càn quấy cơ thể của cô, mỗi khi đâm vào đều như muốn đòi mạng vậy.
Thích thì có thích, sướng chết đi được, nhưng với tần suất thế này bụng dạ sót hết cả lên.
Mỗi lần tính khí đâm sâu vào bên trong đều sẽ chạm trúng điểm nhạy cảm của cô, cắm thẳng vào tận gốc, tiếng vang của hai túi thịt đập vào cánh mông như muốn lăng trì xử trảm cô vậy, thật khiến người khác đỏ mặt tía tai!
Đổng Thanh Thư mếu máo nức nở, ngón chân cô co quắp lại vì khoái cảm mãnh liệt đang ăn mòn lý trí.
“Chậm đã… chậm đã mà… anh… anh ơi…”
Đổng Thanh Thư khóc lóc, cô rướn người hôn lên chiếc cằm cương nghị của ai kia. Những tưởng nếu bản thân lấy lòng ngài như vậy người đàn ông kia sẽ tha cho cô. Tuy nhiên hành động đó hiện tại lại chẳng khác nào là khẩu súng đã lên nòng, tức thời đều có thể đoạt mạng cô.
“Bé cưng, em còn dám câu dẫn anh?”
Người đàn ông nắm lấy cổ tay của cô đặt lên vòm ngực của ngài.
Tiếng tim đập mãnh liệt khiến lồng ngực của cô cũng trở nên thổn thức.
Tuy nhiên rất nhanh mọi lý trí đều bị đánh bay theo từng cú thúc chấn động.Tần suất trừu sáp chỉ có nhanh hơn chứ chẳng mấy thuyên giảm, căn hung khí nằm bên trong huyệt miệng vẫn không ngừng tấn công vào điểm trí mạng.
Đổng Thanh Thư thở dốc khó nhọc, hai mặt trợn trắng vì sung sướng.
Cô đưa tay choàng lấy ôm chầm người đàn ông kia, kéo ghì xuống giữ thật chặt. Cửa mình bị phá mở cực đại để tiếp nhận mệnh căn của người đàn ông, Đổng Thanh Thư khó khăn há miệng hít thở, run rẩy khóc lóc.
Liên tiếp nhiều giờ đồng hồ bị Lệnh Thiên Từ đặt ở dưới thân đâm rút làm tình thật mãnh liệt, cô gái nhỏ chỉ có thể than khóc ỉ ôi rồi nức nở cam chịu.
Bao cao su đã dùng qua vất lung tung dưới sàn, trên giường vẫn là cuộc hỗn chiến chưa từng dừng lại, đôi nam nữ nọ quấn chặt lấy nhau đổi liên tiếp nhiều tư thế.
“Hức… tha cho em đi…”
“Em chết mất…”
Đổng Thanh Thư nói không nên lời.
Lúc này cô đang quỳ ở trên giường, nâng cao mông bị người đàn ông chơi đến dần mất đi lý trí.
Hai mắt ngây dại ra vì khoái cảm, đôi môi đỏ mọng liên tục hé mở thở dốc, nước bọt cũng theo khóe miệng nhỏ xinh chảy xuống thấm ướt chiếc cằm tinh tế của cô.
Lệnh Thiên Từ càng làm càng hăng say, cơ thể nam nhân cường tráng đè ép lên thân mình mảnh mai của cô gái, đôi bên đối lập không tương đồng, thế nhưng lại tạo ra một bức tranh xuân tình đẹp đến khó tả.
Chiếc áo mưa cuối cùng trong hộp cũng bị Lệnh Thiên Từ đem ra xài hết.
Nhìn cô gái đang nằm sõng soài ở trên giường khiến ngài không khỏi mỉm cười, là nụ cười ôn nhu hằng ngày mà Lệnh tiên sinh vẫn luôn đối với cô.
Đổng Thanh Thư mệt tới mức không thể nhấc nổi ngón tay, đương nhiên cô đã tới cực hạn, chẳng thể làm thêm nữa.
Mà ngoài trời dường như đã về đêm, thời gian bên ngoài trôi qua lâu bao nhiêu, bên trong căn phòng ấm áp này Đổng Thanh Thư đã bị gậy sắt nóng bỏng cùng với người đàn ông tàn nhẫn này giày vò bấy nhiêu.
Áo mưa đã hết, có nghĩa là đã dừng được rồi đúng không?
Mắt thấy sự nghi hoặc trong ánh mắt của cô, Lệnh Thiên Từ chỉ cười cười không nói gì.
Ngài tuốt nhẹ bao cao su kéo ra ngoài, đem theo tinh dịch trắng đục toàn bộ được rút ra, cột chặt rồi quẳng đi.
Sau đó người đàn ông lại cúi đầu hôn hôn khóe môi cô một cái.
Ngay lúc Đổng Thanh Thư đang thư thái cảm nhận từng cái hôn đang rơi trên mặt mình, cô lại nghe thấy người đàn ông kia đòi hỏi:
“Thêm một lần nữa được không?”
“…” Cô gái tròn mắt, chợt bừng tỉnh.
“Một lần?”
Gương mặt nhỏ xinh hoảng hốt thấy rõ, cô không tin được nhìn người đàn ông kia, như muốn khóc tới nơi.
“Hai hộp… --ngài còn muốn?”
Mọi lần Lệnh tiên sinh quá lắm chỉ hành cô đến bốn hiệp liền dừng.
Hôm nay đến hiệp thứ sáu rồi mà người đàn ông nọ vẫn còn muốn?
“Ngài không sợ bị hư thận sao?” cô nhỏ giọng nhắc nhở, vẻ mặt đầy hoài nghi nhìn người đàn ông kia.
Nhưng Lệnh tiên sinh chẳng mấy quan tâm.
“Cũng lâu rồi không làm còn gì.”
“…”
“Em phải bù lại cho anh chứ.”
“…”
“Thêm nữa là—”
Lệnh Thiên Từ có hơi thả chậm nhịp độ nói chuyện, ánh mắt mang theo tia ái muội nhìn cô lúc này khiến Đổng Thanh Thư dự cảm có điều gì sắp diễn ra.
“—Thêm nữa là, anh muốn có con.”
“???” Đổng Thanh Thư mở to mắt.
Có con?
“Bé Thư à.”
“…”
“Anh muốn có con với em.”
“…”
Không đợi Đổng Thanh Thư kịp thời phản ứng, người đàn ông nằm xuống ngay bên cạnh cô, sau đó đặt nghiêng người cô sang một bên.
“Này… khoan đã…”
Đổng Thanh Thư bối rối không biết phải làm sao – Chậm đã, sao vội vậy chứ!
Từ đầu đến cuối, cô đều chẳng kịp suy nghĩ gì cả.
Đợi đến khi Đổng Thanh Thư hoàn hồn, cô chỉ thấy lúc này Lệnh Thiên Từ đang nâng một bên chân của cô lên gác lên cánh tay ngài. Ngay sau đó người đàn ông từ phía sau lưng mạnh mẽ đem nam căn hùng dũng thúc tới, lại cắm vào bên trong u huyệt mềm mại, muốn tiếp tục làm cô.
“Hưm…”
Đổng Thanh Thư run rẩy thở hắt, bên dưới bị chơi trần càng tăng thêm khoái cảm mà co rút mãnh liệt, vách thịt mềm bao bọc lấy tính khí của người đàn ông kia, ra sức hút lấy.
Làm nữa sao? – Đổng Thanh Thư hoang mang mếu máo, cuối cùng cô cũng chỉ có thể nức nở vừa khóc vừa mở rộng chân.