Đổng Thanh Thư ngoan ngoãn ở trên giường đợi người trở về. Tình dục đã được đẩy lên đỉnh điểm, lúc này cơ thể trần trụi không có lấy một mảnh vải che chắn của cô đang nằm sõng soài ở trên đệm giường êm ái, chẳng chút ngượng ngùng nào mà mong ngóng ai kia mau đến để yêu thương cô.
Lệnh Thiên Từ thẳng thắn rút ra hai hộp bao cao su nằm trong tủ, thầm nghĩ đêm nay xài hết rồi không biết có đủ giải tỏa hết cơn khát của ngài hay không.
Nhưng người đàn ông mặc kệ, quá lắm ngài xuất ra bên ngoài… hoặc là tự mình xả nước lạnh dừng cuộc chơi từ sớm vậy.
Mấy ngày này Đổng Thanh Thư đi quay, Lệnh tiên sinh bí bách đến sắp phát điên rồi.
Hôm nay vừa hay đúng lúc Đổng Thanh Thư dự tiệc đóng máy, ngài thật muốn bên cô cả đêm.
Tiếc là trong nhà không còn đủ áo mưa, ngài thì không muốn cô phải dùng thuốc tránh thai khẩn cấp, nó sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới cơ thể của cô.
Đối với ngài có con chẳng phải là chuyện gì to tát, ngược lại Lệnh Thiên Từ còn rất muốn có con với cô.
Nhưng Đổng Thanh Thư nghĩ gì thì ngài lại không nắm chắc được. Cô sẽ thích mang thai một đứa bé sao?
Lúc quay trở về giường, ánh mắt Lệnh Thiên Từ lại đảo qua nhìn bó hoa tươi đỏ rực đang nằm ở trên bàn kia.
Mày kiếm người đàn ông có hơi nhíu lại, trong một thoáng đó ngài đã nghĩ – Thì ra đến hoa cũng đã nhận rồi.
“…”
Thấy người quay trở về giường, ánh mắt của Đổng Thanh Thư liền rực sáng vui vẻ.
Tuy biểu hiện của Lệnh Thiên Từ có chút kỳ quặc, song, khi thấy ngài nở nụ cười với mình, Đổng Thanh Thư cũng bất chợt thả lỏng tâm tình.
Cô ngoan ngoãn tự mình tách mở hai chân, ngón tay thon dài xinh đẹp rất có tinh thần trách nghiệm mà tự giác kéo nhẹ hai mép hoa môi, bộ dạng câu dẫn mời gọi người đàn ông kia mau tới làm mình.
“Anh…”
Thanh âm ngọt ngào vang lên trong không gian phòng ngủ ấm cúng.
Rèm cửa bằng nhung màu bạc ngoài kia đã được rũ xuống, trong phòng tối đèn, chỉ có lại ánh sáng vàng nhạt le lói chiếu lên cơ thể mềm mại nhỏ nhắn kia.
Dáng vẻ dâm đãng quyến rũ của cô thu hút ánh nhìn của Lệnh Thiên Từ.
Ánh mắt sáng ngời của cô long lanh nhìn ngài, người phụ nữ nọ thấp giọng nỉ non: “Em muốn…”
Cô muốn lắm, cô thật sự rất muốn người đàn ông này.
Cơ thể nhỏ nhắn phơi bày tất thảy mọi thứ tốt đẹp nhất cũng như là những khuyết điểm của mình trước mặt người đàn ông kia mà chẳng chút che đậy.
Đổng Thanh Thư tuy ngượng nhưng lại cố gắng nâng mắt nhìn Lệnh Thiên Từ, lấy lòng người ấy mà càng thêm tách mở hai chân.
“Cho em… cho em đi.”
Nơi thần bí được ngón tay cô chầm chậm vén mở. Thịt mềm bên trong u huyệt hồng hào còn ánh thêm mật dịch nhơ nhớp đang chảy xuống kẽ mông tạo nên một cảnh tượng dâm mỹ tuyệt đẹp.
Thật dâm.
Người đàn ông đỏ mắt quan sát, không nhịn được cười một tiếng, vừa tự cởi quần áo vừa nhìn cô.
“Chỉ mới liếm cho anh một chút mà đã tự mình chảy nước hửm?”
“…”
“Em xem cái miệng nhỏ phía dưới này của em có phải quá háu ăn rồi không?”
“…”
“Dâm như vậy, chưa gì đã ướt đẫm rồi.”
Lệnh Thiên Từ thông thả đeo bao cao su vào cây gậy đang sừng sững giương cao. Trước ánh nhìn đầy ái ngại của cô gái nhỏ, anh hơi cười, hỏi cô.
“Muốn anh lắm rồi sao?”
Đổng Thanh Thư vì ngượng nên không đáp lời, nhưng cô vẫn thành thật gật đầu.
Bất quá người đàn ông không tha cho cô, vẫn cố ý hỏi.
“Hửm?”
“Trả lời tử tế xem nào. Bé cưng muốn anh rồi đúng không?”
Lệnh tiên sinh đưa tay vuốt ve nữ huyệt mềm mại của cô, hai ngón tay đưa sâu vào trong vách thịt, cẩn thận kiểm tra một chút.
Người đàn ông vừa chăm sóc bên dưới vừa cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ mọng nhỏ xinh ở bên trên.
Môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, kéo theo một sợi chỉ bạc mờ ám.
Ngón tay bên dưới theo động tác đâm rút, mật dịch quấn lấy bị kéo ra bên ngoài ướt đẫm một mảng ga giường màu đen.
Quả nhiên là ướt, ướt đến mức này cũng chẳng cần phải dùng tới bôi trơn để giúp cô làm quen.
“Ưm…” Đổng Thanh Thư vặn vẹo cơ thể đang bị Lệnh tiên sinh giày vò chỉ bằng hai ngón tay.
Tiểu yêu tinh này chưa gì đã nhào tới ôm lấy ngài, còn giương đôi mắt hồ ly kia nhìn Lệnh tiên sinh.
Cô hôn hôn lên chiếc cằm cương nghị của ai đó, ánh mắt đó vừa thuần khiết lại vừa quyến rũ, như có ma lực câu dẫn khiến đàn ông không ai có thể cưỡng lại nổi.
Kể cả đó có là Lệnh tiên sinh đi chăng nữa.
“Em không muốn ngón tay…”
“Sao?”
“Em muốn… muốn thứ khác…”
“Hửm? Muốn cái gì?”
Người đàn ông vừa hỏi vừa cọ xát vật cứng rắn vào giữa hai chân của cô, nhưng chỉ trêu chọc bên ngoài, cùng lắm là ấn đỉnh đầu vào một chút, chọc cho cô ngứa ngáy run người, sau đó liền rút ra.
Đổng Thanh Thư bị trêu ghẹo nhiều lần càng thêm thèm khát, cô ai oán nhìn ngài, tức đến muốn khóc.
Cô khó chịu chết mất!
“Muốn…”
“Em muốn… em muốn anh…”
Đổng Thanh Thư than thở mấy tiếng, miệng thì chu chu lên hôn ngài, bàn tay bên dưới cũng bắt đầu bạo gan chạm tới căn hung khí nóng bỏng kia.