Kiều Tàng

Chương 73



Lục Mộ vẫn còn trừng mắt với mọi người, cuối cùng Lục Tiễn kịp thời vươn tay bịt miệng đệ đệ lại: “Lục Mộ, mới sáng sớm mà đệ đã uống đề mơ hồ rồi? Ngày đại hỷ của Liễu nha đầu mà đệ uống rượu làm điên làm khùng gì vậy!”

Sau đó Lục Tiễn bày ra vẻ mặt lúng túng nói: “Vương gia, ngài đừng để ý, ta và cha chưa nói cho người trong nhà biết thân phận của ngài, hơn nữa sáng nay đệ đệ ta có uống hai bình rượu, nhất thời không tỉnh táo…”

Nào có ai sáng sớm đã uống rượu? Lời này không thể truy cứu tường tận được. Thôi Hành Chu mỉm cười, nói với Lục Tiễn: “Nếu là lời nói do say thì tất nhiên là bổn vương không tránh… Sau này đều là người một nhà, không cần khách khí quá, vào thính đường nói chuyện thôi.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Đúng lúc này, một đội binh lính mặc giáp đội mũ sắt tiến đến tháo dỡ tấm bạt trùm xe ngựa, chuyển đồ đạc vào Lục phủ.

Mạc Như làm đúng theo nghi thức lễ nạp thái, đứng ở cửa cao giọng đọc danh mục quà tặng.

Có rất nhiều món đồ không đặt trong rương, trực tiếp mang ra cho người ta xem, dù là sư tử khắc bằng ngọc, vòng tay bằng vàng, vải vóc, toàn là các món mà người ở vùng thôn quê nhỏ chưa từng thấy bao giờ.

Tuy nhiên Lục Mộ là người biết nhìn hàng, tất nhiên có thể nhìn ra trong đó có vài món là đồ ngự cống của hoàng cung. Nếu không phải là vương gia có công được phong thưởng, làm gì có được mấy món đồ hiếm lạ này!

Các hải sản quý trong sính lễ cũng toàn là bào ngư vi cá đặc biệt của hoàng cung. Ngoại trừ cái này ra, nghe nói còn có mấy thứ như ruộng đất cửa hàng.

Nói tóm lại, nếu thật sự là kẻ lừa đảo lừa gạt khuê nữ, có bán cả Lục gia cũng không được mấy thứ món sính lễ.

Hơn nữa… Binh mã của Hoài Dương vương đóng quân cách phủ Tây Châu không xa, nhiều ngày qua liên tục có binh lính ở trong thành, làm gì có ai to gan lớn mật dám giả mạo Hoài Dương vương ngay lúc này?

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Khi sính lễ nối đuôi nhau vào, cộng thêm thấy dường như phụ thân và đại ca không hề nghi ngờ thân phận của vị Hoài Dương vương này, hơn nữa binh lính thuộc hạ của Thôi công tử đều mặc giáp có trang bị vũ khí, lúc này Lục Mộ mới phát hiện, cái vị trẻ tuổi khí độ bất phàm này thật sự chính là đại soái nắm giữ quân quyền Tây Bắc ―― Thôi Hành Chu!

Thoáng chốc, cả nhà đều kinh ngạc.

Rốt cuộc tình cảnh mấy năm nay Liễu nha đầu ở bên ngoài ra sao? Tại sao ba lần bảy lượt kết bạn với vương hầu tướng lĩnh? Hơn nữa đường đường là Hoài Dương vương mà cưới nàng làm chính thê?

Trong lúc mọi người há hốc mồm lặng im không nói gì, Thôi Hành Chu đã dẫn Miên Đường đi dâng trà chào hỏi ông cụ Lục Võ.

Dẫu sao thì Lục Võ cũng là người từng trải, tuổi tác đã cao, khá là hờ hững với phù phiếm thế gian, cộng thêm việc ông đã biết thân phận của Thôi Hành Chu từ trước nên đối đãi không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

Sau khi hai người hành lễ, Lục Võ nhìn hai người, nếu như không nói đến việc môn đăng hộ đối thì cặp đôi trước mặt này rất đẹp đôi.

Không biết tiểu tử này dùng cách gì mà khiến cho cháu gái gật đầu đồng ý. Nhìn thấy tóc tai Miên Đường hôm nay được chải tỉ mỉ, đôi mày cong nhợt nhạt, trông dáng vẻ không tình nguyện lắm.

Nếu là nàng thật lòng đồng ý thì mọi việc bên kia đều ổn. Vì thế ông chậm rãi nói: “Đứa nhỏ Miên Đường này từ nhỏ đã mất mẫu thân, tính tình nàng giống ta, rất bướng, được vương gia không chê còn coi trọng nàng, mong sau này vương gia bao dung nhiều hơn, nếu nàng không tốt không nghe lời, vương gia cứ đuổi nàng về Lục gia, ta sẽ dạy dỗ thay vương gia…”

Lời này nói ra, các nữ quyến đang ngồi đều cảm thấy trưởng bối nhà mình không đúng. Làm gì có chuyện đang hứa hôn mà bàn luận việc sau này đuổi nữ nhân nhà người ta về nhà.

Nghĩ kỹ lại thì, người thông minh chút sẽ hiểu ý của lão nhân gia ―― “Cháu gái ta có không tốt, ngài đại nhân đại lượng đừng phạt nàng, đuổi nàng quay về Lục gia là được, ta xin đấy!”

Thôi Hành Chu cũng hiểu, lão nhân gia đây là sợ hắn bạc đãi Miên Đường.

Có điều, ông cháu hai người suy nghĩ giống nhau thật, còn chưa thành hôn đã nghĩ xem tách ra như thế nào cho thỏa đáng trước, xem vương phủ là đầm rồng hang hổ chắc? Nếu đổi lại là người khác chắc chắn Thôi Hành Chu sẽ giận đến tím mặt.

Nhưng hiện giờ hắn đang cầu thân với khuê nữ nhà người ta, chỉ có thể dùng thái độ thành khẩn trịnh trọng nói: “Nếu ta đã quyết định cưới nàng làm chính thê, tất nhiên phải kính trọng nàng, yêu nàng, sao có thể đuổi nàng về? Mong lão nhân gia ngài yên tâm.”

Lục Võ gật đầu, không nhiều lời nữa, tiếp theo có rất nhiều chuyện cần bàn bạc sau khi thành lễ.

Do bây giờ Thôi Hành Chu vẫn mang quân vụ trên người, chưa có ngày về chắc chắn, cho nên không định hôn kỳ, chỉ nói trước khi cử hành đại lễ, Lục gia sẽ phái người chạy tới Chân Châu tham gia thành lễ.

Về phần của hồi môn của Miên Đường có bao nhiêu, Thôi Hành Chu không hỏi lấy một câu. Hắn đây là cưới người, có thể gả sang, hắn ra hết sính lễ cũng được. Cứ như vậy, giảm bớt mất một bước nạp lễ so với người bình thường.

Lục Mộ nhân lúc không ai để ý kéo đại ca ra, bực dọc hỏi: “Đại ca, huynh và phụ thân không coi đệ là người Lục gia à? Hoài Dương vương thân phận tôn quý như vậy, tại sao không báo cho đệ sớm chút? Để cho ta gây ra trò hề lớn như thế ở trước mặt vương gia, về sau sao làm thân thích đây? E là vương gia bất mãn với người cữu cữu như đệ rồi!”

Từ khi Lục Tiễn biết hai người từng là kẻ thù không đội trời chung hứa hôn với nhau, lòng rối như tơ vò, nhất thời hối hận không nói rõ lợi hại với Miên Đường, cộng thêm việc suy nghĩ chuyện đã đến nước này, hay là không nói cho nàng biết, chôn giấu việc này mới ổn… Trong lòng ông đang loạn lại nghe thấy nhị đệ tới trách cứ, làm gì còn có tâm trạng bận tâm mấy việc lông gà vỏ tỏi này? Hung dữ trừng mắt nhìn nhị đệ nói: “Bấu víu thân thích làm gì? Miên Đường gả đi xa, sau này chúng ta có muốn quan tâm nàng cũng không quan tâm đến, lát nữa đệ tìm cơ hội xin lỗi Hoài Dương vương là được.”

Nói xong, quay đầu đi trước. Lục Mộ ở sau kêu lại mà không thấy đại ca quay đầu lại. Lục Mộ bị bẽ mặt, hầm hừ quay về viện mình.

Vừa trở về thì thấy Lục Thanh Anh khóc đến mắt đỏ cả lên. Ông ta hỏi Toàn thị mới biết dù nữ nhi có không khóc thì đôi mắt đó cũng đỏ thôi*.

*Ý nói Lục Thanh Anh ghen tị đỏ mắt với Miên Đường.

Hôn sự đã định của Liễu nha đầu đúng là cao không với nổi, Lục Thanh Anh làm gì có cửa so, nhỏ giọng than thở: “Đại cữu cữu cũng thật là, quen được người hiển hách như thế lại không báo với người trong nhà, cũng không nghĩ cho cháu gái mình, nếu đưa về sớm chút giới thiệu cho con…”

Lục Mộ biết mình biết ta, trừng mắt liếc nhìn nữ nhi một cái, nói: “Vương gia cưới con về làm mẹ chắc? Cũng không nhìn xem nhan sắc của Liễu nha đầu người ta! Quốc sắc thiên hương cỡ đó mới khiến cho vương hầu tránh nhau khom lưng. Con thành thật chờ làm tức phụ Tô gia đi!”

Lục Thanh Anh không phục nói: “Không phải nói lúc trước biểu tỷ từng sống chung với người khác à? Nếu vương gia biết, liệu có còn muốn nàng không?”

Thiếu chút nữa Lục Mộ xé miệng nữ nhi: “Tiểu tổ tông, còn chê hôm nay nhà ta gây họa quá ít? Hiện giờ Miên Đường có nhân duyên tốt như vậy, Lục gia chúng ta cũng thơm lây, ta còn có việc cầu xin vương gia, những chuyện đó của biểu tỷ con, con giấu ở trong bụng cho ta, một chữ cũng không được nói!”

Về nghề nghiệp của Miên Đường ở Ngưỡng Sơn, thật ra Lục Mộ biết không phải do Lục Tiễn kể lại. Sau này ông ta và Liễu nha đầu cũng không quá thân, có điều Đại cữu cữu của nàng rất tốt, chuyện gì cũng nói cho Lục Mộ biết.

Trước đây Lục Mộ kết giao với Tử Du công tử, mơ hồ biết được thân phận bất phàm của người nọ, có điều sau đấy trong nhà xảy ra chuyện, ông ta vội vã về nhà chiếm gia sản, tránh phụ thân cho không Liễu gia, nên đã cắt đứt liên hệ với Ngưỡng Sơn.

Chẳng qua không biết nhiều về ân oán của Miên Đường và Hoài Dương vương cho nên Lục Mộ hoàn toàn không kiêng kỵ đại ca Lục Tiễn, chỉ một lòng muốn bám víu vào họ hàng cao quý này.

Tuy Thôi Hành Chu không mang hoàng họ, thế nhưng hắn quyền thế hơn Tuy vương kia nhiều. Vương gia chiến công hiển hách cỡ này, tiền đồ tương lai rộng lớn biết bao!

Ý định của Lục Mộ là đợi sau nạp lễ hôm nay sẽ tìm cơ hội cấp Vương gia xin lỗi, hàn gắn tình cảm thân thích, rồi từ từ đề cập chuyện làm ăn của mình với hắn.

Do Miên Đường gây rối, số tiền mua bán gần đây của ông ta đã cạn khô. Nhưng nàng đã là vương phi, khẽ tay rò rỉ một chút cũng đủ cho cả nhà ăn một năm, nếu cứ nắm giữ không buông thuyền hành vận chuyển đường thuỷ, vậy thì có chút không nói lý rồi.

Nhưng Lục Mộ không ngờ, Hoài Dương vương tới đây cầu thê, nếu hôn thư đã vào tay, không cần thiết ở lại nữa, cho nên hôm sau nạp lễ, đại quân Tây Bắc vẫn luôn đóng giữ ngoài thành lập tức xuất phát đi tiếp.

Liễu Miên Đường cũng bị Thôi Hành Chu đưa đi cùng, cùng nhau rời khỏi Tây Châu. Có điều trước khi đi, Liễu Miên Đường giao việc làm ăn thuyền hành cho Lục gia, nhưng mà là Đại gia Lục gia, khăng khăng giao cho Đại cữu cữu, không thể để Nhị cữu cữu chấm mút.

Gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện, Lục Tiễn cũng thấy rõ sự tham lam của nhị đệ, không cần Miên Đường nói cũng biết nên làm như thế nào. Hiện tại Lục gia ngoại trừ giúp đỡ một hai cô nhi quả phụ, không phải cấp tiền nuôi mấy nguyên lão khác, tiền chi ra tiết kiệm được một khoản lớn.

Về phần sính lễ của vương gia, lão gia tử phân phó, qua lần này phải để nguyên cho Miên Đường hết. Lúc hai ông cháu tạm biệt, nước mắt chảy thành sông.

Lục Võ dặn dò cháu gái đủ thứ, dù biết nói nhiều cũng vô dụng, mong mệnh nàng tốt hơn mẹ nàng, ngàn vạn đừng lại gặp cảnh bị người phụ lòng.

Khi đại đội đi, Miên Đường ở trong xe ngựa nhìn đình nghỉ chân ở lối rẽ miết ―― lão nhân gia vẫn còn đứng ở đó, đứng một lúc lâu mà vẫn không chịu rời đi.

Thôi Hành Chu đi chung xe ngựa với nàng, hắn vươn tay kéo nàng lại, ôm bả vai nàng nói: “Bên ngoài gió lớn, nàng mới khóc, cẩn thận mặt bị gió thổi làm bị thương.”

Miên Đường nhỏ giọng nói: “Không phải lúc trước nói hay lắm, chàng đi kinh thành, ta ở lại Tây Châu chờ chàng sao? Tại sao lại đưa ta đi cùng chàng?”

Thôi Hành Chu nắm tay nàng, một tay khác giữ cằm nàng nói: “Nàng nỡ vừa hoà hợp đã tách ra khỏi ta sao? Để nàng lại nói không chừng nàng lại khiến ai mê mệt nữa, tốt nhất là thành thật đi theo sát ta, lúc nào ta cũng nhìn thấy nàng ta mới yên tâm.”

Miên Đường dựa vào trong lồng ngực hắn nói: “Hứa hôn rồi mà? Chàng có gì không yên tâm?”

Thôi Hành Chu mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi nàng một cái, nói: “Đợi nàng sinh con cho ta, ta mới yên tâm.”

Bị hắn nhắc nhở, Miên Đường mới bất giác nhận ra, nhiều ngày qua hắn luôn ngủ ở trong phòng nàng, không kiêng kỵ gì, nếu như mang thai thì phải làm thế nào đây?

Có điều Thôi Hành Chu lại nói nàng lo xa, lần này vào kinh là làm theo thông lệ, sau khi báo cáo công việc xong phải về Chân Châu ngay, lộ trình gần tháng, dù có mang thai thật cũng không sợ, sau khi thành lễ hạ sinh là được.

Vả lại sau khi xóa bỏ lệnh cấm, muốn nhịn  để sống tháng ngày của tu khổ hạnh cũng khó, có giai nhân như thế trong ngực, thánh nhân cũng không nhịn nổi!

Tốc độ tiến quân của đội quân Thôi Hành Chu không nhanh, cơ bản mỗi ngày sáng sớm dựng trại, buổi tối thì khởi hành, nếu gặp được miếu cổ danh sơn thì dừng lại nhiều thêm mấy ngày, tuy gấp rút lên đường nhưng không hề mệt mỏi.

Rất nhanh Miên Đường phát hiện dường như đại đội đang kéo dài thời gian, vì thế nàng hỏi Thôi Hành Chu lý do, Thôi Hành Chu lại lờ đi không nói, thản nhiên nói: “Chưa từng đưa nàng đi chơi, vừa hay đi chậm một chút để đưa nàng du ngoạn sơn thủy một chút.”

Hắn không muốn nói, Miên Đường biết điều không hỏi nữa. Nàng biết lúc trước Thôi Hành Chu bị phái đến Tây Bắc làm việc mà người khác không thích làm, tất nhiên là hắn và triều đình không thuận lắm. Hiếm khi thái hậu muốn làm dịu mối quan hệ với hắn, gả ái nữ cho hắn, thế mà hắn lại cố tình ngã để chân bị thương, uyển chuyển từ chối thái hậu.

Hiện giờ, Thôi Hành Chu nắm quân quyền nên tất nhiên là triều đình kiêng kị hắn, nếu triều đình quyết ý làm suy yếu quân quyền của hắn, chắc hẳn lại là một trận cờ không thấy đao không thấy máu nữa!

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Miên Đường thông minh không hỏi nữa. Đi theo Thôi Hành Chu du sơn ngoạn thủy, thư giãn thể xác và tinh thần là được.

Thôi Cửu trước đây nàng quen, bởi vì thân phận có điều giấu giếm, hiển nhiên khi nói chuyện có nhiều điều kiêng kỵ, cho nên rất nhiều chuyện không thể tán gẫu nhiều. Hiện tại Thôi Hành Chu có thể thả lỏng tâm tình, tán gẫu cùng Miên Đường về một vài chuyện cũ của hắn.

Đặc biệt là chuyến đi này, có rất nhiều nơi khi hắn còn là thiếu niên ham học hỏi từng cùng rất nhiều bạn bè đi qua, mỗi lần đến một chỗ nào đó đều nói một vài chện chuyện xưa.

Trước kia Miên Đường cảm thấy cách nói chuyện của Thôi Cửu không tầm thường, nay phát hiện thêm, mặc dù hắn là con cháu vương hầu nhưng kinh nghiệm từng trải phong phú, thời niên thiếu cũng từng giấu thân phận mình, ở chung với những học sinh dân thường, hiểu rõ khó khăn của dân gian, tóm lại hắn biết nàng muốn rất nhiều thứ.

Trên đời này, Liễu Miên Đường kính nể nhất là người có bản lĩnh, nàng từng kính nể phu quân Thôi Cửu đọc nhiều sách. Đáng tiếc sau đó hắn lại lừa ngủ với mình, tâm tư kính phục giảm mạnh.

Mỗi khi nhìn hắn, luôn phải suy nghĩ xem lời hắn nói là thật hay giả.

Bây giờ hai người đã hứa hôn, không cần lo được lo mất suy nghĩ về những việc không liên quan đó, khi hai người ở chung lâu, Miên Đường phát hiện văn thao võ lược của vị phu quân thật sự này của mình đúng là không tầm thường, dần dần ánh mắt nhìn phu quân trở lại là ánh mắt lấp lánh đầy ngưỡng mộ trước đây, còn dự định cùng phu quân học tập sách của bậc thánh hiền.

Thôi Hành Chu vô cùng hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Miên Đường, lập tức nói đó đương nhiên phải học. Không ngại bắt đầu học từ niềm vui giường chiếu khuê phòng, về chuyện này thánh nhân cũng có nhiều học thuyết lắm.

Hắn nói rất nghiêm túc, Miên Đường cũng nghiêm túc lắng nghe, nửa ngày sau mới nhận ra là hắn đang nói hươu nói vượn trêu mình.

Kiểu nam nhân ngoài mặt lạnh lùng cao quý thế này nếu mà giở trò lưu manh đùa cợt đúng là muốn mạng người ta mà, Miên Đường vừa xấu hổ buồn bực đấm vào bờ ngực rộng đang run lên vì cười to của hắn, vừa bị hắn trêu chọc đến tim đập nhanh và mặt đỏ hết cả lên.

Về phương diện nam nữ, có vẻ như nàng không biết nhiều như hắn.

Chẳng qua tháng ngày sầu lo không kéo dài lâu, không biết bắt đầu từ khi nào, số lượng dịch mã* ở trên đường tăng lên nhiều, thậm chí còn có chuồng ngựa của một trạm dịch trống trơn, đành phải tạm thời điều động ngựa ở các làng xã góp vào cho đủ số.

*Ngựa truyền tin tức.

Tình hình thế này, không phải biên quan nổ ra chiến sự thì là trên triều đình có biến động lớn.

Bên này, Thôi Hành Chu cũng nhận được tin chính xác từ mật thám ở kinh thành ―― kinh thành có biến!

Vạn tuế mắc bệnh lạ, mãi vẫn không chuyển biến tốt, vốn có Ngô thái hậu chống đỡ, không gặp đại loạn gì. Thế nhưng vậy mà Ngô thái hậu cũng bệnh theo, thoạt đầu tay chân nổi ban lấm tấm, móng tay biến thành màu đen.

Thái y có kinh nghiệm, vừa nhìn thấy là biết ngay trúng độc. Vì thế bắt đầu điều tra đồ vật bên người thái hậu, sau đó tra ra lá cây thuốc lá mà gần đây thái hậu hút.

Vật thái hậu hay dùng thế mà bị người ta tẩm thuốc độc, bà lại hút nó, trên quần áo đều dính mùi của cây thuốc lá.

Đối với người bình thường thì còn đỡ, loại độc này chậm rãi phát tác độc tính nhưng tính độc của nó lại xung đột với dược tính thuốc bổ mà vạn tuế thường dùng, cho nên hằng ngày thái hậu đi thăm vạn tuế, ở bên cạnh chăm sóc khiến cho bệnh tình của vạn tuế nặng thêm, thế là bệnh tình nguy kịch, long thể khó mà bảo toàn.

Hiện giờ độc tính cũng đã xâm nhập vào người thái hậu, bởi vậy mới vỡ lẽ ngọn nguồn chuyện này.

Sau khi Ngô thái hậu biết giận đến tím mặt, sai người đi điều tra và tịch biên tài sản của cả nhà Thạch thống lĩnh, do ông là người dâng lá cây thuốc lá lên.

Bên Thạch gia đã có chuẩn bị trước, Thạch Nghĩa Khoan liên hợp với vài thuộc hạ, bảo vệ trông giữ đại môn hoàng cung, dù là một con chim ở trong cung cũng không bay ra được.

Đợi đến khi Ngô gia nhận ra có gì đó không đúng thì trong cung đã truyền ra tin tức hai vị thánh nhân qua đời. Ngô thái hậu và hoàng thượng một trước một sau, mẫu tử cùng nhau thăng thiên.

Đúng lúc này, các nguyên lão trong triều lần lượt đứng ra chỉ ra nội tình năm đó tiên thái tử bị oan mà chết, hơn nữa còn nói cốt nhục của tiên thái tử lưu lạc nhân gian, đó là con rể của Thạch thống lĩnh, là hoàng tôn Lưu Dục, dùng tên giả là Tử Du!

Ngô gia làm gì chịu nhận, cũng điều binh khiển tướng, muốn huyết chiến với phản tặc Thạch gia.

Nghe nói mấy ngày đó, kinh thành thần hồn nát thần tính, ngoài đường đầy quan binh, dân chúng bình thường đóng chặt cửa nhà, không dám bước ra ngoài.

Ngay thời khắc mấu chốt, thái hoàng thái hậu dẫn theo một nhóm cựu thần đứng dậy dẹp loạn và trần thuật oan ức của thái tử năm đó. Hơn nữa còn dốc hết sức xác minh thân phận của Lưu Dục.

Vì thế, bảy ngày sau sau khi vạn tuế băng hà, Lưu Dục được khôi phục thân phận tuyên bố đăng cơ, niên hiệu Khai Tuyên, truy phong tiên thái tử là Chiêu Hoa thánh đế, chiêu cáo thiên hạ, tuyên bố tội danh của yêu phi Ngô hậu hại nước hại dân, dâm loạn hậu cung, gây ra đau khổ cho thiên hạ.

Cái gọi người thắng làm vua, người thua làm giặc. Ngô gia bình yên hưởng thụ phồn hoa hưng thịnh, vì mất cảnh giác mà bị người lập mưu gây ra một trận cung biến, mất đi tiên cơ, chỉ có thể mặc cho người ta hất nước bẩn, Ngô thái hậu bị nói thành dâm loạn nuôi dưỡng vô số nam nhân lẳng lơ ở sau lưng.

Kinh thành xảy ra biến đổi lớn như thế, chẳng trách dịch mã di chuyển liên tục để báo tin cho vương hầu các nơi, báo tin tức mới nhất ở kinh thành.

Thôi Hành Chu nghe đến đó, trong lòng hiểu rõ. Tuy rằng sau này Lưu Dục có cái danh của tiên thái tử nhưng chút lực lượng đó của hắn không đủ để gây ra mưa gió.

Phía sau khắp nơi đều có vết tích kế hoạch của thái hoàng thái hậu và Tuy vương. Cung biến các đời đều toàn là mấy trò dơ bẩn và máu tanh. Tuy vương đã rời khỏi kinh thành từ lâu, đứng ngoài cuộc, nếu Lưu Dục thất bại, chẳng liên quan gì đến gã.

Lưu Dục cũng chỉ là một quân cờ của Tuy vương, dù y có ngồi lên ngôi vàng thì cũng chỉ là con rối giống vị vạn tuế trước đó mà thôi.

Còn có một vị thái hoàng thái hậu ngồi sau tấm rèm kìa kìa! Hơn nữa cơ thể Lưu Dục suy nhược, còn không bằng hoàng thượng đã mất nữa! Đợi Lưu Dục làm hết mấy chuyện dơ dáy, có lẽ Tuy vương sẽ chậm rãi đi ra trước màn.

Thôi Hành Chu trì hoãn hành trình chính là chờ kinh thành ổn định lại sau biến động, nếu hắn đến kinh thành, hẳn phải chọn phe tiêu diệt phản tặc.

Nếu hắn giúp Ngô gia, nhất định sẽ nhóm cựu thần phỉ báng. Không giúp thì mất bổn phận làm thần. Cho nên Thôi Hành Chu không chịu theo phe ai cả, tĩnh tâm chờ biến động kinh thành qua rồi đến kinh thành sau.

Nói thật ra thì hắn cũng không hy vọng Lưu Dục lên ngôi, dù chỉ là con rối tạm thời. Nghĩ đến tình cảm mờ ám trước đây của Lưu Dục với Miên Đường là khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Có điều hiện tại Lưu Dục cũng đã thành thân sinh con, lúc trước khi y cho là Miên Đường gả cho thương nhân, hình như không có phản ứng gì lớn, có lẽ là đã hoàn toàn quên Miên Đường rồi.

Chuyện tới bây giờ, Thôi Hành Chu không khỏi thầm than mình may mắn khi sớm hứa hôn với Miên Đường, tránh cho vị tân đế kia có ý muốn quay đầu lại.

Ngay lúc đại quân Tây Bắc chậm rãi tiến đến kinh thành, có mấy con tuấn mã phóng như tên bắn lướt qua, vội vàng chạy về hướng Tây Châu…

Về phần Lục gia, vừa mới tiễn Hoài Dương vương, chưa kịp thở thì nghe thấy tiếng gõ cửa phủ.

Người gác cổng mở cửa ra, nhìn thấy mấy vị mặc trang phục công công ở trong cung đang đứng cùng vài vị quan ở Tây Châu ngoài cửa phủ.

Thấy Lục gia mở cửa, lập tức cao giọng nói: “Mau kêu lão gia của Lục gia các ngươi ra tiếp chỉ!”

Nhiều ngày qua người gác cổng Lục gia đã trải qua muôn ngàn thử thách, thần kinh cũng mạnh mẽ hơn nhiều. Thấy công công ở cửa đang cầm thánh chỉ vàng rực, bình tĩnh không chút hoang mang chạy chậm vào báo tin cho lão thái gia.

Khi người Lục gia đỡ lão thái gia tới, vị công công kia soạt một cái mở thánh chỉ ra: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Ngoại nữ Lục gia Liễu Miên Đường thông minh lanh lợi, đặc biệt triệu Liễu thị vào cung, làm nữ quan cho hoàng hậu, quan tâm phượng an, lập tức tiếp chỉ vào cung, không được chậm trễ!”

Đạo thánh chỉ này giống như việc Hoài Dương vương tùy tiện tới cầu thân, khiến người ta nghe không hiểu!

Mặc dù nữ quan trong cung không phải là phi tần, thế nhưng đều là cô nương chưa thành thân! Lục lão thái gia to gan nói: “Có điều công công không biết, tiểu nữ đã hứa hôn với người khác rồi…”

Thái giám đến truyền chỉ đã được báo chuyện Liễu Miên Đường từng thành hôn, Lưu Dục không biết chuyện Liễu Miên Đường bị lừa hôn, chỉ cho rằng nàng là quan quyến của nhà binh, y có phái người âm thầm nhìn trông chừng Miên Đường, chỉ biết nàng đã cùng trượng phu bị què quay về Lục gia ở Tây Châu.

Cho nên sau khi y đăng cơ, việc đầu tiên làm đó là truyền chỉ tuyên Miên Đường vào kinh làm nữ quan. Dẫu sao nàng đã thành thân, tùy tiện kêu nàng vào cung làm phi khó tránh khỏi phải mượn cớ. Chi bằng dựa vào danh nghĩa nữ quan, gọi nàng vào cung trước rồi nói sau.

Cho nên thái giám truyền chỉ nghe Lục lão thái gia nói Miên Đường đã hứa hôn, sớm có chuẩn bị nói: “Hoàng hậu nhìn trúng Liễu thị hiền đức, dù có thành hôn cũng không sao, bảo phu quân nàng mau thả người đi, tránh làm cho Liễu thị chậm trễ việc hầu hạ hoàng hậu!”

Lục Võ trợn tròn mắt, mặc dù đây là thánh chỉ nhưng thật sự không giấu được sự hoang đường trong đó, chưa từng nghe nói hoàng đế mỏi mắt trông mong ép buộc một phụ nhân đã thành thân vào cung làm nữ quan.

Thế cho nên Lục Võ quỳ xuống, nén giận nói: “Hồi công công, cháu gái của lão hủ đã đi theo đội quân rồi, không có ở Lục phủ. Nàng đã tự lập nữ hộ, khai hộ họ Liễu, cho nên người Lục phủ không thể tiếp chỉ thay nàng được.”

Huyện thừa Lý Quang Tài ở bên cạnh cũng đang đợi thái giám đọc thánh chỉ, nghe đọc mới biết nội dung của thánh chỉ. Y cảm thấy thật đau đầu, phải nhanh nghĩ cách lừa gạt mấy tên hoạn quan này, sau đó phái người báo tin cho Hoài Dương vương.

Vì thế y vội vàng nói: “Lục gia lão thái gia nói đúng đất, Liễu tiểu thư đã đi theo đội quân rồi.”

Thái giám không ngờ chuyến đi này không thuận lợi. Nếu Liễu thị đã đi rồi, tất nhiên gã phải đuổi theo, đưa thê tử thiên phu trưởng kia về kinh thành.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.