Kiều Tàng

Chương 174



Có điều Thôi Phù lại nhìn thấy Thôi Hành Chu liên tục nhìn về phía xe của các nàng, dường như có chuyện gì, thế là bảo Lý Quang Tài đừng chỉ cố vây quanh nàng, đến chỗ Hành Chu xem xem rốt cuộc là có chuyện gì.

Khi Lý Quang Tài đi tới, Thôi Hành Chu lúc này mới nói mưu đồ ẩn giấu trong bức họa ra cho hắn, cũng đưa bản vẽ Miên Đường sao chép lại mở ra cho hắn xem.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lý Quang Tài nhìn cả kinh, không ngờ có cách tài tình như thế, không khỏi tán thưởng vương gia minh xét.

Thôi Hành Chu lắc đầu, nói cho hắn biết cũng không phải là do mình phát hiện mà là Miên Đường phát hiện đầu tiên, lại nói chuyện Miên Đường khi ở Ngưỡng Sơn, Lưu Dục thông qua cách làm tương tự biết được lộ tuyến vận chuyển lương thảo của bọn họ ra.

Lập tức sắc mặt của Lý Quang Tài cũng ngưng trọng hơn. Dựa theo cách nói của vương gia, nói không chừng vạn tuế cũng liên lụy trong đó, nếu thật sự là như vậy, quân muốn thần chết, thần không thể không chết!

Miên Đường ở một bên nói: "Tỷ phu, kỹ nghệ hội họa của huynh thế nào?"

Lý Quang Tài đầu tiên là sững sờ, sau đó đầu lắc như trống bỏi: "Vương phi, ngài minh xét, ta mặc dù văn chương thư pháp có đọc lướt qua nhưng bức họa giấu đầu lộ đuôi bực này ta không thể vẽ ra."

Thôi Hành Chu tự nhiên là tin Lý Quang Tài, nếu hắn là người luồn cúi cơ hội, lúc đầu cũng sẽ không trắc trở nhiều năm bị triều đình vứt bỏ.

Miên Đường thấy hắn kinh hoảng đến đầy trán mồ hôi, lập tức cười hì hì nói: "Thuốc màu mà những bức họa này dùng cũng không bình thường, màu đỏ thẫm trong đó là trùng yên chỉ ở thuyền đi hải ngoại luyện thành, một hộp nhỏ giá cả đã rất đắt.... Cho dù huynh có kỹ năng vẽ bậc này, sợ là cũng không mua loại thuốc màu quý báu đó để vẽ. Ý của ta là nếu như huynh tinh thông hội họa, ngày thường kết giao với người cùng sở thích có từng phát hiện người thân cận với vương gia có bút lực như này."

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Khi nói xong lời này, ba người đột nhiên không tự chủ mà nhìn về Trấn Nam Hầu phía trước đoàn xe.

Nếu nói người tinh thông hội họa bên người vương gia, không phải là Triệu Gia Ngư thì không còn người nào khác.

Lần này cuối cùng thì cũng có thể rời khỏi Bắc Hải man địa, có thể trở về gặp mẫu thân, Triệu hầu gia kích động đến cả người không còn ổn trọng, dọc đường đều đi ở phía trước nhất, đội nón trúc lạp, cưỡi trên lưng ngựa cao giọng ngâm nga thơ ca hồi hương.

Sau khi nhìn bộ dáng thất thố của Triệu hầu gia, ba người lại rất có ăn ý mà thu hồi ánh mắt.

===

Lý Quang Tài nghĩ nghĩ, trầm tư nói: "Người ở quân khí tư có thể biết được bí mật tạo pháo tuyệt nhiên không nhiều, nếu đến kinh thành cũng không khó điều tra ra đầu nguồn bí mật. Chỉ là hiện tại chúng ta nhất thời không về được kinh thành, người kia biết Taka Ouji thất bại, chỉ sợ cũng sẽ chôn vùi  chứng cứ phạm tội. Mà người này lại đối với Chân Châu chúng ta địch ý quá sâu, nếu như không biết được người này là ai trước, đến kinh thành khó tránh khỏi bị động."

Miên Đường nói: "Người này nếu là ngày thường cố gắng dấu dốt cũng khó làm cho người khác phát hiện. Có điều năm đó hắn có thể biết được lộ tuyến lương thảo của các người khi ở Ngưỡng Sơn, hiện tại lại biết được bí mật tạo pháo, nghĩ là đều có liên quan tới Chân Châu và nha môn quân tư ở kinh thành, tất nhiên là người quan trọng, rất có khả năng quyền cao đức trọng, nếu là tra từ nơi này, là có thể thu nhỏ phạm vi."

Nói đến đây, trong lòng Lý Quang Tài cũng là lo lắng thay cho vương gia, bây giờ triều đình có một chuyện cục diện rối rắm chờ vương gia xử lý, thế nhưng bây giờ thái phi bệnh tình nguy kịch, vương gia bị kéo lại, cũng không biết đến lúc hắn đến kinh thành, địch nhân ẩn nấp nơi bí mật nào đó sẽ bố trí đầm rồng hang hổ như thế nào.

Đến Chân Châu, Thôi Hành Chu cũng không đến vương phủ, mà trực tiếp đến biệt viện ở ngoại ô.

Lúc trước khi hắn và mẫu thân biệt ly, Miên Đường cũng là cân nhắc chu đáo, suy nghĩ các loại tình huống. Đã từng dặn dò với Cao chủ sự nói nếu như thái phi xảy ra chuyện gì thì lập tức chuyển đến biệt viện, không thể tùy ý tiếp xúc với ngoại nhân, đợi bọn họ trở về.

Sau khi triệu chứng của thái phi nặng thêm, Cao quản sự kính xin thái phi đến biệt viện ngoại ô ở tạm, chỉ dẫn theo mấy nha hoàn bà tử hầu hạ thái phi, cùng với mấy thị vệ vương phủ trung tâm, những người khác ở lại vương phủ.

Cao quản sự lại tự mình chọn mua đệm chăn, bày trí tất cả đồ dùng từng phòng, đổi tất cả đồ vật trong biệt viện thành đồ mới mua, còn khước từ tất cả những cuộc thăm viếng.

Thế nhưng mấy ngày nay triệu chứng của thái phi vẫn cứ tăng lên, trước đó mấy ngày còn có thể thoáng đứng dậy, mấy ngày nay đã bắt đầu thần trí không rõ.

Khi Thôi Hành Chu sắp đến biệt viện, xa xa nhìn thấy di mẫu Liêm Sở thị đang dẫn theo mấy nha hoàn bà tử đứng ngoài cửa lớn, dắt cuống họng mắng Cao quản sự là cẩu nô tài phản chủ, dám tự mình chủ trương, không cho bà ta đi vào.

"Đồ chó má! Tỷ tỷ của ta bệnh thành như vậy ngươi còn giày vò bà ấy. Mấy vị trưởng bối trong tộc muốn gặp thái phi, ngươi cũng dám ngăn cản không cho gặp. Chẳng lẽ là nhìn thấy vương gia của các ngươi đi Bắc Hải nhất thời không về được, các ngươi muốn mưu đoạt gia sản của chủ tử sao? Đây là nhìn tỷ tỷ ta chướng mắt, muốn mưu tài sát mệnh mà!"

Ngay khi bà ta đang mắng hăng say, đại môn mở rộng, Cao quản sự dẫn theo số thị vệ không nhiều trong biệt viện bước nhanh đi ra.

Liêm di mẫu mẫu còn đang cho rằng Cao quản sự biết được nặng nhẹ, đặc biệt ra ngoài đón bà ta nhận lỗi, đang thái độ hung dữ cẩn thận đợi cẩu nô tài quỳ xuống chịu tội.

Lại thấy Cao quản sự dẫn theo người vượt qua bà ta như một cơn gió, thẳng tắp nghênh đón về phía đường lớn ngoại thành.

Cho đến lúc này, Liêm di mẫu mẫu mới hậu tri hậu giác phát hiện có một đội xe đang gấp rút chạy về hướng biệt viện.

Cao quản sự sáng sớm đã đón được người ở trạm dịch đế báo tin, biết vương gia từ Bắc Hải một đường phong trần mệt mỏi chạy đến.

Thái phi triền miên trên giường bệnh hơn tháng, mắt thấy sắp không được rồi, hắn thân là trung bộc lại không có chủ tử quyết định, chỉ có thể tuân theo lời dặn dò lúc trước của vương phi, chịu lời chỉ trích của trưởng bối trong gia tộc Thôi thị, yên lặng cầu nguyện các chủ tử mau mau trở về.

Bây giờ vương gia cuối cùng cũng trở về, Cao quản sự thật sự là thở phào một hơi nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng gỡ được gánh nặng ngàn cân.

Liêm di mẫu mẫu căn bản cũng không biết Thôi Hành Chu trở về. Sau khi vừa ngẩn người, vội vàng nghênh đón, chỉ nước mắt nước mũi giàn dụa nói về tình cảm lo lắng của mình đối với tỷ tỷ.

Đáng tiếc Thôi Hành Chu bây giờ nóng lòng gặp mẫu thân, thật sự không tìm ra được khách sáo lẽ tiết với thân thích.

Không đợi Liêm di mẫu khóc lóc kể lể cáo trạng xong đã sải bước đi nhanh về phía viện của mẫu thân, mà Thôi Phù cũng được Miên Đường dìu dắt, vội vã đi gặp mẫu thân.

Liêm di mẫu cũng muốn theo vào, thế nhưng lại bị Cao quản sự nghiêm mặt ngăn bà ta lại nói: "Vương gia và thái phi mẹ con cửu biệt trùng phùng, nghĩ đến là có nhiều chuyện muốn nói, Liêm phu nhân muốn thăm thái phi mời ngày khác quay lại!"

Nói, Cao quản sự banh mặt, không khách khí chút nào sai người đóng cửa ngay trước mặt Liêm Sở thị.

Bây giờ người nào không biết, Liêm Sở thị đắc tội Hoài Dương vương, cũng không được tân vương phi chào đón. Ngay cả nữ nhi ruột của bà ta Liêm Bình Lan, chỉ từ khi gả cho Thôi gia lão ngũ,cũng không cùng mẫu thân thân càng thêm thân gì cả.

Cũng chỉ có thái phi nhà hắn tốt bụng, ngày bình thường chịu dẫn theo Liêm Sở thị đi các loại trà yến, dính chút khí chất của vòng phú quý.

Nhưng nếu không phải bà ta liên tiếp dụ dỗ thái phi ra ngoài, vậy thì thái phi cũng không bị nhiễm hàn khí, mắc phải bệnh lạ.

Khi thái phi vừa nhiễm bệnh, bà ta còn mỗi ngày đến, thỉnh thoảng dùng những chuyện lông gà vỏ tỏi nhà mình quấy rầy thái phi. Về sau thái phi được chuyển đến biệt viện mới xem như yên tĩnh lại.

Cao quản sự nhìn Liêm phu nhân cũng là tức giận!

Lại nói Thôi Hành Chu vừa vào nội thất, nhìn thấy thái phi nằm trên giường mê man. Thái phi hai má lõm sâu, trên mặt không còn lóng loáng như ngày xưa, vàng ốm tiều tụy, nào còn là thái phi ung dung ngày xưa nữa?

Nhưng nàng cho dù là đang trong giấc ngủ mê man tựa như cũng không thoải mái, lông mày nhíu chặt, thỉnh thoảng lại xoay người, phát ra âm thành hừ hừ.

Cao quản sự nói: "Từ khi vương gia vương phi và tiểu thư về kinh thành, bên trong vương phủ chỉ còn một mình thái phi, hơi có chút tịch mịch. Di mẫu thường xuyên vào phủ, cũng mời thái phi tham gia các loại yến hội của phu nhân các phủ. Thái phi không muốn đi nhưng là di mẫu nhiều lần khuyên bảo, thái phi cũng cho ít mặt mũi nên đi hai lần, qua mấy ngày, thân thể cảm giác có chút lạnh, sau đó là lồng ngực đau nhức buồn bực, lang trung khám qua cảm thấy giống như là nhiễm phong hàn, chỉ là triệu chứng hơi có chút khác biệt, không dám khẳng định, về sau bà bệnh càng nặng hơn, nô tài nhớ đến dặn dò của vương phi, sợ là vương phủ người nhiều phức tạp, có người cố ý  động tay động chân với thái phi nên đã rời đến biệt viện."

Triệu Tuyền ngồi bên cạnh giường, nắm cánh tay thái phi bắt mạnh, lông mày càng nhăn chặt, một lúc sau đứng dậy nói với Thôi Hành Chu: "Mạch tượng của thái phi nhìn như là phong hàn tận xương, nhưng chỉ là giống thật mà giả, kỳ thực là trúng cổ độc."

Thôi Hành Chu biến sắc, hỏi: "Vậy có cách giải không?"

Triệu Tuyền nói: "Trước kia ta cũng không nghe nói về cổ độc, may là chuyến đi Bắc Hải lần này được lợi rất nhiều. Trong thổ ty nơi đó vu y thịnh hành, rất nhiều đều là người giỏi dùng cổ, ta ở Bắc Hải quen biết được một dị nhân trong lúc giao lưu với vu y ở nơi đó mới hiểu rõ một chút. Bình thường trong tay người thi cổ còn có mẫu cổ, có thể bằng cái này khống chế cổ độc. Chỉ có tìm được mẫu cổ mới có thể giải trừ cổ độc."

Thôi Hành Chu sắc mặt âm trầm, hai mắt bắn ra hai tia sáng lạnh lẽo, quả nhiên không nằm ngoài dự tính của hắn, mẫu thân lần này bị bệnh chính là do người hại, mục đích là kéo hắn ở lại Chân Châu, không thể kịp thời tiến kinh.

Triệu Tuyền tiếp tục nói ra: "Mẫu cổ dù có thể khống chế cổ độc nhưng nhất định là ở chỗ gần mới có thể. Nếu là mẫu cổ cách xa nhau, cổ độc sẽ lâm vào yên lặng. Ta thấy móng tay thái phi nổi xanh, cổ độc đã xâm nhập vào nội phủ. Nhưng bởi vì mẫu cổ khoảng cách khá xa, cổ độc không phát tác, như vậy thái phi mới có thể ngủ say bất tỉnh. Ta xem mạch tượng, tử cổ đã hút no đầy huyết khí, thành nhộng phá kén, một khi mẫu cổ ở chỗ gần, tử cổ phát tác sẽ vùng vẫy phá vỡ mạch máu trên đầu, nhìn tựa như người già bị trúng gió, mặc cho kiểm tra thế nào cũng đều là tuổi già mà chết."

Thôi Phù nghe được mặt đều xám xịt lại, vội vàng nói: "Là ai ra tay ác độc như vậy, lại vắt óc tìm mưu kế như vậy hại một phụ nhân trong thâm trạch?"

Sắc mặt Thôi Hành Chu tái xanh, hắn biết người hạ cổ kia hướng về hắn, vì kéo dài thời gian hắn vào kinh thành, thật sự dùng bất kỳ thủ đoạn nào, cuối cùng lại duỗi độc thủ về phía mẫu thân hắn.

Miên Đường nói: "Đã như vậy, người hạ cổ tất nhiên trăm phương ngàn kế đưa mẫu cổ vào biệt viện. Cao quản sự, sau khi các ngươi đi vào biệt viện, đã có những người nào đến đây thăm viếng?"

Cao quản sự nói: "Phu nhân các phủ ta đã sớm thông báo thái phi cần tĩnh dưỡng, không nên quấy rầy, cho nên họ cũng không đến. Đầu tháng và mười lăm, vợ chồng ngũ gia theo lệ cũ đến thỉnh an thái phi, có điều bọn họ đều không tiến vào biệt viện, chỉ quỳ thỉnh an ngoài cửa lớn rồi rời đi. Lang trung thường ở biệt viện không hề rời đi. Chỉ có Liêm di mẫu lúc nào cũng đến ồn ào, dẫn theo trưởng bối trong tộc đến náo loạn."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.