Sau khi tiếng Ỷ Lâm vừa dứt, bên ngoài chợt có tiếng động lớn bất ngờ vang lên.
Đồng thời cửa cũng vừa lúc bị người hung hăng gõ.
“ Thịch thịch thịch!"
" Tiểu thư không hay rồi, có người lẻn vào Vân Vũ Lâu với ý đồ hành thích lăng vương"
Ỷ Lâm khẽ nắm chặt tay, trên mặt hiện ra chút lo lắng.
Dù biết Hạ Huyền rất lợi hại, Ỷ Lâm cũng không quá yên tâm.
" Tiểu thư, chúng ta có nên giúp đỡ Lăng Vương một tay không?"
Tiểu Kỳ cẩn thận hỏi.
Tiêu Nguyệt hừ lạnh “ Mặc kệ hắn "
“ Chúng ta chỉ là những người bình thường, Lăng Vương điện hạ anh tài xuất chúng như vậy, một chút phiền phức nhỏ nhoi còn cần đến chúng ta nhúng tay vào sao?"
“ Chính là..."
“ Tiểu Kỳ, ta phát hiện ngươi rất hay cãi lệnh của ta"
Tiêu Nguyệt lạnh lùng nói.
Tiểu Kỳ nuốt nước miếng, cười hì hì lấy lòng nói “ Là nô tì không tốt, tiểu thư đại nhân đại lượng tha cho nô tì lần này, nhất định không có lần sau"
“ Có thích khách, bảo vệ điện hạ!”
Âm thanh binh khí giao nhau cùng với tiếng mắng chửi như cuồng phong kéo tới, mọi người nhất thời loạn thành một đoàn, Không biết là ai đã phóng hỏa, chỉ một lúc sau đã lây lan đến dưới đại sảnh, mọi người điên cuồng chạy ra, tạo ra một khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Tiêu Nguyệt cùng Ỷ Lâm từ trên cửu sổ tầng hai nhảy xuống, bình an đáp trên mặt đất.
Tiểu Kỳ lòng còn mang sợ hãi nói “ Tiểu thư, vừa rồi nguy hiểm quá!!! "
Cô nàng vỗ ngực, dư quang lại khẽ liếc thấy Ỷ Lâm, dịch bước đến sau Tiêu Nguyệt, nhỏ giọng hỏi “ tiểu thư, người mang cô nương ỷ lâm này theo làm gì? sẽ không phải...!!” Tiểu Kỳ che miệng, Lại bị Tiêu Nguyệt cốc đầu một cái.
Tiêu Nguyệt “ Bớt suy nghĩ lung tung lại đi ngươi, cô ấy là Ỷ lâm, sau này hai người các ngươi sẽ cùng nhau hầu hạ bên cạnh ta"
“ Hả?”
Tiểu Kỳ há to miệng.
“ Hả cái gì hả? ngươi nghe rõ chưa?”
Tiểu Kỳ lập tức gật đầu coi như đã hiểu.
Ba người vừa định rời đi, Tiểu Kỳ lúc này lại lẩm bẩm nói.
"Nói cũng lạ! ai mà lại to gan như vậy, dám ngang nhiên ở dưới mí mắt thiên tử làm loạn chứ?! hành thích lăng vương, điên rồi đi!”
Tiêu Nguyệt dừng bước, nghiêng đầu nhìn ánh lửa đang cháy hừng hực phía sau, nàng khẽ mắng một tiếng “ ngốc thật" liền quay sang nói với Ỷ Lâm.
“ Ngươi mang Tiểu Kỳ đi trước, ta vào xem tình hình thế nào rồi"
Ỷ Lâm gật đầu, liền túm lấy Tiểu Kỳ còn chưa hiểu chuyện gì phi thân rời đi.
Tiếng người kêu cứu vang lên tứ phía, còn có người kêu la dập lửa, Tiêu Nguyệt không dừng lại, nhanh chóng bước qua đám người một mạch chạy vào trong.
Nàng nhìn quanh phòng khách đang cháy, liền đạp lên bàn phi thân lên trên tầng hai, bên trong vẫn còn rất nhiều người, trong lúc gấp gáp Tiêu Nguyệt còn tiện tay cứu lấy một người, sau đó mới tiếp tục tìm kiếm người nàng muốn tìm.
“ Điện hạ, người bị thương rồi!”
Thuộc hạ nhìn vết thương trên vai Hạ Huyền lo lắng nói.
“ Vết thương nhỏ mà thôi, đã sử lý xong đám người kia rồi sao?”
“ Đã bắt toàn bộ lại rồi, Tiêu tướng quân đã mang người rời đi, đang ở bên ngoài chờ"
Hạ Huyền khẽ gật đầu, vừa nhắn mắt, lại cảm giác trong người có chút không đúng, hắn chợt mở mắt, nghiêng đầu nhìn vết thương đang không ngừng chảy máu.
“ Có độc...”
Hai tên thuộc hạ nghe thế giật mình, nhìn vết thương tuy không lớn, nhưng đã đen tuyền một mảnh, ẩn ẩn còn phát ra mùi máu tanh nồng đậm.
“ Đáng chết!! Bọn chúng thế mà lại bôi độc lên thân kiếm!!"
“ Làm sao đây! Phải mau chóng mang điện hạ rời khỏi đây thôi"
Hai người đang muốn mang Chủ tử rời đi, đúng lúc này, từ trên nóc nhà rơi xuống từng đạo bóng người, nhìn trang bị trên người, giống với đám vừa rồi đã thích sát bọn họ y đúc.
“ Điệu hổ ly sơn!”
Trường Thanh nghiến răng.
Một tên hắc y cười giảo hoạt nói.
“ Không ngờ đến đúng không? Lăng vương điện hạ"
“ Các ngươi là do ai phái tới, sao phải làm hại điện hạ?”
“ Thứ lỗi ta không nói được, Lăng Vương, có người muốn ngươi chết, bọn ta cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh của người thuê, muốn trách thì trách ngươi sinh ra trong nhà đế vương, không thể trách bọn ta được!”
Chợt gã mặt lạnh nói “ ra tay"
Đám hắc y nhào đến, Trường Thanh chắn phía trước nói với người sau lưng.
“ Thiết Liệt, ngươi mang điện hạ đi trước chữa trị, để ta giữ chân bọn chúng"
Thiết Liệt biết lúc này không phải thời điểm đua co, liền cắn răng dìu lấy điện hạ, chuẩn bị rời đi, lại bị cản lại bởi hai tên hắc y, bất đắc dĩ chỉ có thể để diện hạ xuống cùng chúng giao đấu.
Hạ Huyền tầm mắt đã bắt đầu mờ đi, không biết bọn chúng đã sử dụng độc gì, toàn thân hắn lúc này vô lực, độc tố trong người lan ra rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã gần như xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của hắn, nếu không phải nội công thâm hậu kịp thời áp chế, chỉ sợ hắn lúc này đã sớm chết rồi.
Đang lúc Hạ Huyền mơ hồ, Cả người giống như bị kéo lên, sau đó ngực hắn áp lên một tấm lưng có hơi gầy, Hạ Huyền nhíu mày, hắn hoàn toàn không cảm giác được gì, chỉ có thể dựa vào giác quan cảm nhận, tiếng người đánh nhau càng lúc càng xa, cùng với tiếng kêu gọi đầy thất kinh của Trường Thanh bọn họ, sau đó liền mất đi ý thức.