Tiêu Nguyệt trở lại Tiêu phủ đã là nửa đêm, Tiểu Kỳ đang ngồi trên giường phát ngốc, bên bàn là Ỷ Lâm cũng mặc một bộ trang phục nha hoàn đang mài đao.
Ngay cả Ỷ Lâm cũng không ngờ đến, người mua mình lại là một cô nương, hơn nữa còn đại tiểu thư của Tiêu phủ, danh chấn thiên hạ chỉ vì có tiếng bất tài chứ?
Chợt, ánh mắt Ỷ Lâm khẽ thay đổi, xoay người chắn trước người Tiểu Kỳ, con ngươi cảnh giác nhìn về một hướng.
“ Ai!"
Tiêu Nguyệt đi ra, Tiểu Kỳ vừa thấy nàng còn tưởng rằng mình hoa mắt.
“ Ỷ Lâm, ta hình như nhìn thấy tiểu thư?"
Ỷ Lâm thu đao, nhường sang một chỗ “ ngươi không nhìn lầm, đúng là chủ tử ngươi đã trở lại"
Nghe thế Tiểu Kỳ lập tức ngồi bật dậy từ trên giường, mắt đẫm lệ loạn choạng chạy đến Tiêu Nguyệt bên người.
“ Tiểu thư huhuhu, ngươi rốt cuộc cũng về tới, người còn không về, lão gia sẽ lột da nô tì mất huhuhu"
Tiêu Nguyệt bị ôm hơi khó thở, nàng vỗ vỗ vai Tiểu Kỳ “ được rồi không sao nữa rồi, không phải ta đã trở về rồi sao?"
Nàng nhìn Ỷ Lâm “ xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Ỷ Lâm nhún vai nói “ Vừa rồi lão tướng gia đến, Tiểu Kỳ nói ngươi đang phong hàn không tiện gặp người, vì vậy ông ấy liền đi rồi. nhưng trước khi đi lão tướng gia nói, hai ngày sau hoàng đế sẽ tổ chức một cuộc thi bán cung ở hoàng cung, đồng thời mời tất cả danh môn quý nữ đều phải tham gia, ai chiến thắng sẽ có cơ hội nhận được một vật phẩm quý giá, giá trị lên đến trăm vạn lượng vàng."
Tiêu Nguyệt “ Không tham gia không được à?"
Tiểu Kỳ nghe vậy buông ra nàng, nức nở nói" t..iểu... thư, hức, hoàng hậu nương nương... ức... đích thân ban lệnh triệu người vào cung... nói muốn nhìn xem tài bán cung của người mấy năm nay thế nào rồi, vừa hay... hức... Cửu công chúa trở lại, hai người có thể lần nữa luận bàn... hức.."
Cửu công chúa là con gái của hoàng hậu, từ nhỏ đã theo bên người cữu cữu của mình là Phiêu kỳ đại tướng quân học võ, thiên phú phải nói là kinh người, cả khác kinh thành này e rằng người có thể đánh được với nàng ta chỉ có một mình quận chúa của vinh ninh hầu phủ, Võ Chiêu Nhi mà thôi!
Luận bàn với nàng? rõ ràng hoàng hậu biết rõ nguyên chủ là một tên bất tài, dù từ nhỏ đã theo cha học võ cùng với nhiều kỹ năng, nhưng lại không học được mấy chiêu ra hồn. ổn cho Tiêu thừa tướng một đời anh dũng, lại sinh ra một đứa con gái bất tài, người bên ngoài không thiếu ở sau lưng nói xấu.
Tiêu Nguyệt cởi ra áo khoác, Tiểu Kỳ cầm lấy treo lên, hừ lạnh nói “ Kỷ hoàng hậu cũng chỉ có thế, không giết được Lăng Vương liền muốn ra tay với người, đấu với Hạ Vi, người sẽ có đường thắng sao? nô tì thấy bà ta muốn để cho người mất mặt trước bàn dân thiên hạ, vừa hay kéo theo mặt mũi Lăng Vương mà thôi, hừ..."
Tiêu Nguyệt “ Cuộc thi lần này, ta bắt buộc phải tham gia"
" Nhưng mà tiểu thư! với thân thủ mèo ba chân của người có thể đánh được với ai chứ? lỡ đau bị đánh giống năm năm trước vậy thì mất mặt lắm!"
Tiểu Kỳ lạ một nha hoàn thành thật, thành thật đến làm người cứng họng.
Tiêu Nguyệt bún lên trán cô nàng một cái “ Người bớt nói với ta mấy lời kiểu đó đi, sau này đi theo ta, cái gì nên nói và cái gì không nên nói đều không được tùy tiện nói, nghe rõ chưa?"
Tiểu Kỳ ôm trán, ểu oải nói" Nghe rõ rồi "
Ỷ Lâm ngược lại có hơi lo lắng nói" Nếu không, cô cứ giả bệnh giống mấy lần trước đi? ta nghe nói Hạ Vi công chúa từng dẫn binh tiêu diệt cả một hang ổ của thổ phỉ, thủ phát tàn nhẫn bạo lực, hai người lại từng có gút mắc, ta lo lắng..."
Tiêu Nguyệt " Hai người nghĩ, Cửu công chúa sẽ dễ dàng buông tha cho ta sao? thay vì trốn tránh, thì ta chọn cách đối mặt, không chắc có thể đánh thắng, nhưng phòng bị chắc cũng được đi?"
Nàng cũng không sợ bị phát hiện ra thân thủ thật sự.
Vì từ nhỏ bị đánh sợ, cho nên mấy năm nay nguyên chủ đều giả bệnh ở trong nhà không chịu ra ngoài gặp người, cũng thành công bặt vô âm tín trước mặt người đời, nên dù nàng có thay đổi, bọn họ cũng chỉ nghĩ mấy năm nay nàng khổ luyện, mới đạt được kết quả như thế, đảo cũng không có ai hoài nghi.
Ngay cả cha nguyên chủ cũng không thường xuyên quản lý nàng, chỉ cần không gây ra phiền phức cho ông là được, nàng có khổ học hay không ông cũng không quan tâm lắm.
Dù sao với mấy chuyện huyền huyễn như hồn xuyên vào người khác thế này, nói ra sẽ có mấy ai tin?
Ỷ Lâm cùng Tiểu Kỳ hai mặt nhìn nhau, Ỷ Lâm đã từng chứng kiến thân thủ của nàng khi chiến với đám thích khách, chỉ có Tiểu Kỳ là còn nhớ mãi chuyện năm năm trước tiểu thư bị người đánh đến bầm dập, hai ngày không xuống được giường.
Trong lòng vừa lo vừa sợ, lo lắng tiểu thư không trụ được, sợ nàng lại bị thương giống lần trước.
Tiêu Nguyệt phất tay “ Hai người các ngươi trở về phòng đi, ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi không muốn có người làm phiền"
Tiểu Kỳ còn muốn nói gì đó đã bị ỷ Lâm một tay khiêng lên, tay còn lại giữ chặt miệng cô nàng, mặc cho cô nàng giãy dụa mang ra ngoài, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Tiêu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Có cái máy hát là Tiểu Kỳ này ở đây, nàng đêm nay đừng mơ ngủ.
Tiêu Nguyệt ngã người ra sau, vừa nghiêng thân, đã cảm giác đè phải một thứ gì đó.
Nàng từ trong ngực móc ra tới, là một khối ngọc bội không khác cái nàng đã tặng cho Hạ Huyền là bao, chỉ là nếu nhìn kỹ chút, sẽ phát hiện ngọc bội này là dành cho nữ mang, còn cái đang ở chỗ Hạ Huyền là dành cho nam tử.
Một đôi một cặp, lần trước ra ngoài dạo nàng vô tình vào tiện cầm đồ lượng được.
Nghĩ đến ý tứ sâu xa bên trong đôi ngọc bội này, Tiêu Nguyệt chỉ cảm thấy vô cùng hối hận.
Lúc đó không biết vì sao đầu óc nóng lên liền đưa cho Hạ Huyền một cái, giờ nghĩ lại rất không nên a!!
Còn có, với cái tính cách đó của hắn, nếu biết nàng chính là Tiêu Nguyệt, liệu sẽ đồng ý hủy bỏ hôn ước với nàng sao?
Tiêu Nguyệt ảo não không thôi, bất quá nghĩ lại, Mặc kệ hắn có đồng ý hay không, trói lại trực tiếp ép buộc không phải là được rồi sao!
Tiêu Nguyệt mỹ tư tư nghĩ, khẽ Nhắm mắt lại, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, nàng đã bị tiếng đập cửa rộn ràng đánh thức.
“ Tiểu thư mau tỉnh dậy, người ra xem ai đến thăm người nè"
Tiếng nói hớn hở truyền vào bên trong phòng,
Tiêu Nguyệt ngồi khoanh chân trên giường, trong mắt một mảnh sương mù.
Cửa bị người đẩy ra, Tiểu Kỳ bước vào đầu tiên, theo sau là một nam tử còn khá trẻ.
Nam nhân này không phải ai khác, chính Là cữu cữu của nguyên chủ - Dương Diệp Thanh!
Hết chương 16
Tác giả có lời muốn nói.
Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.