Lão ngu dẫn đám người đến một cái thôn, sau đó giới thiệu nói.
" Đây là Vân Hà thôn, thôn dân ở đây đều đã chuyển đi hết rồi, chỉ còn một ít người không muốn di rời còn ở lại. tất cả nam tử đều bị Thiết Doanh Trại bắt lên núi, ai không chịu phục tùng sẽ bị bắt đi làm việc nặng nhọc, ai đồng ý gia nhập Thiết Doanh Trại sẽ có cơ hội được sống. vì để cứu muội muội cũng như những người khác, chúng ta liền gia nhập, sau đó Dương Đại Truỳ liền giao cho ta trọng trách quản lý người một thôn, lúc đến bắt hai người, người của ta chỉ có ba bốn người, phần còn lại đều là người trước kia của thiết doanh trại."
Ngu Huynh nói xong bèn nhắc nhở mọi người.
" Tùy ý lựa, xem thích gian nào thì ở, Thiết Doanh Trại bị diệt rồi, giờ chúng ta sẽ không gặp nguy cơ nữa"
Mọi người vui vẻ hoan hô, liền mang theo gia quyến nhà mình bắt đầu đi xung quanh chọn nhà.
Hạ Huyền tinh mắt, vừa nhìn liền chọn một gian trông còn rất mới, Lão ngu cười nói “ Vân công tử quả nhiên có mắt nhìn, đây là phòng ở trước kia của một vị tú tài, nhà hắn trung cử nhân liền đã dọn đi, chỉ còn lại nhà cửa không người ở, có thể nói khác Vân Hà Thôn gian phòng này là kiên cố nhất."
Hạ Huyền nghe vậy cũng cười đáp lại vài câu, hai người lại tiếp tục đi phía trước nhìn.
Tiêu Nguyệt chán nản nhìn ngắn tòa nhà cũ nát, xem không ra cái còn tốt mà Ngu Huynh nói.
Nàng nhìn lên sắc trời ảm đạm, trong lòng bắt đầu cân nhắc lên.
Đang suy nghĩ bả vai liền bị vỗ một cái.
“ Đang nghĩ chuyện gì đấy? ngươi sẽ không phải nghĩ muốn rời đi đi?''
Tiêu Nguyệt đẩy tay hắn ra, rất là ghét bỏ nói “ ngươi an phận chút, chúng ta giờ đã an toàn, không cần phải giả vờ thân mật"
Hạ Huyền bất đắc dĩ nói “ đều là phu thê, ngươi ngại ngùng cái gì?"
Tiêu Nguyệt trừng mắt “ ai là phu thê với ngươi? bớt ảo tưởng!"
Hạ Huyền cười tủm tỉm, khẽ hất cằm về một hướng ý chỉ nàng nhìn “ ngươi nhìn phu thê nhà người ta đi, yêu thương biết bao, đâu giống chúng ta?"
Bên cạnh không xa có hai người đang trêu chọc lẫn nhau, cũng là một cặp phu thê mới cưới bị bắt lên núi, nhìn bọn họ ân ái như vậy, Hạ Huyền liền không nhịn được hâm mộ.
Tiêu Nguyệt một quyền như đánh vào bông. xoay người liền đi.
Hạ Huyền thấy thế vội truy đuổi “ Ngươi sao vậy? lại tức giận à? chẳng lẽ ta nói không đúng sao? phu thê người ta coi nhau như trân châu đối đãi, đến ngươi liền coi ta như hạt cát mà dẫm, ngươi giống một vị thê tử nên có bộ dáng sao?"
Tiêu Nguyệt dừng bước, Hạ Huyền thuận thế đi lên “ Chúng ta thiên địa cũng đã bái rồi, dù có là giả hay không, cũng không thay đổi được việc ngươi là thê tử của ta!"
Tiêu Nguyệt hờ hững nhìn hắn, “ Ngươi thật ồn ào"
Hạ Huyền"......."
Nhìn Tiêu Nguyệt bước đi không dừng lại, Hạ Huyền ảo não.
“ Ngươi đừng đi, ta hiện tại đang bị thương, nếu chúng ta ra ngoài không cẩn thận bị người đang truy sát phát hiện ra, nhất định trốn không thoát! "
Tiêu Nguyệt chế giễu “ Một vương gia nhàn tản như ngươi, ngoại trừ thanh lâu, ta nghĩ không ra ngươi còn có tài cán gì"
Hạ Huyền vô ngữ, Nữ nhân này luôn biết cách làm hắn cứng họng. nhưng hắn thích.
“ Ta tò mò, ngươi vì cái gì phải cứu ta, còn có, ánh mắt khinh thường của ngươi khi đó nhìn ta là có ý gì?"
Tiêu Nguyệt “ Ngươi muốn biết?'
Hạ Huyền gật gật “ đương nhiên"
Tiêu Nguyệt dừng bước, quay lại nhìn hắn.
“ Bởi vì thấy ngươi quá cẩu thả, cho nên ghét, được không?"
Hạ Huyền khoé miệng giật giật “ ta cẩu thả khi nào chứ?"
Tiêu Nguyệt “ rõ ràng có hôn thê, nhưng vẫn day dưa với ta, Hạ Ngũ công tử, ta không biết ngươi vì sao phải làm vậy, nhưng với hành động này của ngươi, khiến ta rất khinh thường"