Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 81: Băng hà



"Nhị vị đại nhân vào đi thôi."   

Chưởng ấn thái giám mở cửa điện, nói với mấy vị quan viên đã chờ đợi bên ngoài suốt đêm.   

Mấy người đang chờ đợi đều là trọng thần trong triều, bọn họ nhìn nhau, đều hiểu chính là lúc này.   

Hàn Trọng Hoài là người trẻ tuổi nhất, dừng lại ở cuối cùng, trước khi quỳ xuống hắn nhìn hoàng đế đang ngồi trên long sàng, phát hiện hoàng đế cũng đang nhìn hắn.   

Ánh mắt sâu thẳm, giống như là thấy rõ cái gì.   

Thu hồi ánh mắt, Hàn Trọng Hoài theo mọi người cùng nhau cung kính hành lễ.   

Hơi thở của Hoàng hỗn loạn, sắc mặt ửng hồng hiện ra một loại phấn khởi kỳ dị.   

Mọi người thấy bộ dạng của hắn thì đều biết hắn uống thuốc, đây là đang hồi quang phản chiếu, phần lớn đại thần quỳ xuống đều đã đi theo Hoàng đế mấy chục năm, thấy vậy thì lấy tay áo che mặt, ngăn việc khổ sở mà khóc nức nở.   

"Được rồi, có cái gì để khóc, trẫm còn chưa chết, hiện tại khóc về sau lại khóc không ra, như vậy sẽ không thể thiếu người nói các ngươi bất trung bất nghĩa."   

"Bệ hạ..."   

Thấy thời khắc như vậy mà Hoàng Thượng còn có tinh thần trêu ghẹo, bọn họ cũng không biết nên cao hứng hay là khổ sở.   

"Các ái khanh đều đã biết vì sao trẫm cho gọi mọi người vào đây."   

Hoàng đế cầm lấy quyển trục trong tay, "Đây là di chỉ của trẫm, lúc nên tuyên thì tuyên đi."   

Tất cả mọi người nhìn về phía quyển trục màu vàng trên tay Hoàng đế.   

"Bệ hạ yên tâm, chúng thần nhất định cúc cung tận tụy, phụ tá thái tử đăng cơ, quân trạch thiên hạ."   

"Có các ngươi nói trẫm liền yên tâm rồi."  

Hoàng đế giãy dụa ngồi cao hơn, thở hổn hển bật cười: "Các ngươi nói xem tối nay các nhi tử của trẫm có thể vì trẫm mà diễn một vở kịch hay không."   

"Bệ hạ..." Triều thần hai mặt nhìn nhau, biết lúc này nói cái gì cũng vô dụng, diễn là giả, nhưng các vương gia tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, chém giết đổ máu là thật.   

Tối nay nhất định sẽ không yên bình.   

Nụ cười của Hoàng đế mang theo vài phần khổ ý, mặc dù hắn đã sớm định ra thái tử, vì không cho những nhi tử khác hy vọng, đem chú ý đều dùng ở trên người Thái tử, nhưng không có nghĩa là hắn thật sự không thèm để ý đến những nhi tử khác.   

Hiện giờ phải nhìn các nhi tử vì đế vị mà chém giết, hơn nữa đây là chém giết hay là hắn thiết kế dung túng, vì tương lai sau này của đế vương mà quét sạch chướng ngại, hắn không có cách nào không bi ai.   

Nhưng mà cũng may thân thể của hắn đã chống đỡ không nổi, sẽ rời đi trước bọn họ một bước, không cần tận mắt nhìn thấy cảnh chém giết máu tanh.   

"Bệ hạ, Kỳ vương nghe nói có người mưu hại bệ hạ nên giam cầm bệ hạ trong cung điện, dẫn người muốn xông vào cửa cung, hiện giờ bị thế tử của Kiến Vương cùng thế tử của Phúc vương đồng thời ngăn cản."   

Lúc này ba nhóm người đang ầm ĩ ngoài cung, trước khi trời sáng tất sẽ có người phải vào cung, tận mắt nhìn thấy tình huống trong cung mới có thể bỏ qua.   

Nghe được tất cả đã như dự liệu, Hoàng Thượng nghĩ trong trận đấu này Kỳ vương sẽ có kết quả, khẽ thở dài một hơi: "Sao lại học không thông minh."   

Vốn dĩ hắn không muốn gọi Kỳ vương trở về kinh thành, nhưng trong triều đình vẫn luôn có người muốn để hắn miễn tội cho Kỳ vương, để Kỳ vương khôi phục vương vị mà hồi kinh.   

Bởi vì Thái tử qua đời, hắn mềm lòng nên có ý nghĩ tha thứ cho tiểu nhi tử, hắn phái người đi hỏi thăm tiểu nhi tử, hỏi xem hắn ta có nguyện ý khôi phục vương vị để hồi kinh, hay là muốn một thân phận mới cùng ngân lượng sống bình yên qua ngày.   

Mà tiểu nhi tử của hắn bị lưu đày chịu nhiều khổ sở như vậy, nhưng vẫn không hiểu rõ đối với hắn ta mà nói như thế nào mới là chuyện tốt như cũ.   

"Các ngươi đều đi ra ngoài, Hàn ái khanh lưu lại."   

Hoàng đế chỉ giữ duy nhất Hàn Trọng Hoài ở trong điện, trầm mặc một lát, Hoàng đế mở miệng: "Ngươi nói xem vì sao Kỳ vương không chọn thân phận mới, ăn thiệt thòi một lần, còn tới lần thứ hai?"   

"Hồi bệ hạ, thần cho rằng Kỳ vương không có đường lựa chọn."   

Hàn Trọng Hoài chắp tay thản nhiên nói, nhà ngoại của Kỳ vương bản lĩnh cường đại, Kỳ vương bị lưu đày, nhà ngoại cũng chưa từng bị liên lụy hoàn toàn.   

Biết rõ Thái tử bệnh tật ốm yếu sống không được mấy năm, người của Kỳ vương xem chuyện Kỳ vương bị lưu đày chỉ như là ngủ đông, bọn họ đều có thể tùy thời đứng lên.   

Dưới loại tình huống này, Hoàng Thượng đưa tới cơ hội, làm sao Kỳ vương có thể không nhận.  

Cho dù Kỳ vương không nhận nhưng thế lực phía sau hắn cũng sẽ buộc hắn không thể không nhận, người đạt đến một địa vị nào đó cũng không thể chỉ vì mình mà sống.   

"Vậy Hàn ái khanh, trẫm muốn biết Hàn ái khanh có con đường nào để chọn?"   

Hàn Trọng Hoài ngước mắt lên, đối đầu với ánh mắt đánh giá hắn của hoàng đế.   

"Thần không rõ ý tứ của bệ hạ."   

Hoàng đế nhìn Hàn Trọng Hoài, tìm ra chỗ tương tự của người Triệu gia trên mặt hắn.   

"Trẫm không nghĩ tới chuyện lớn như vậy nhưng Dận Nhi lại không nói cho trẫm."  

Hàn Trọng Hoài là con riêng của Phúc vương, là con cháu hoàng thất, chuyện trọng yếu như vậy, Dận Nhi vẫn chưa nói cho ông biết, cũng là do người của phe Phúc vương luôn kháng cự chuyện của Khánh Bình, rút tơ bóc kén mới suy đoán rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối.   

Càng nghĩ ông càng cảm thấy nhi tử lớn mật, lại dám đem chuyện trọng yếu như vậy giao cho Hàn Trọng Hoài, cũng không sợ ở thời điểm trọng yếu này hắn sẽ phản bội.   

Nhìn thấy Hàn Trọng Hoài bị vạch trần bí mật nhưng vẻ mặ vẫn thản nhiên bất động, Hoàng Thượng cười khẽ: "Dận Nhi chỉ nói tâm của ngươi không ở trong triều dã, vạn sự bình định, ngươi muốn quy ẩn sơn lâm, cùng quá khứ cắt đứt, chỉ muốn làm người bình thường."   

"Đây là nguyện vọng của thần."   

"Ngươi cam tâm như thế?"   

Hoàng Thượng đánh giá vẻ mặt của Hàn Trọng Hoài, hắn có dũng có mưu, bằng vào thân phận của hắn có thể đứng ở vị trí cao hơn, nhưng lại chỉ cam tâm làm người bình thường.   

"Bệ hạ, tổ phụ của thần vĩnh viễn chỉ là Hàn Hạo Viễn." Hàn Trọng Hoài dừng một chút, "Trừ thê tử của thần, tổ phụ là người thân duy nhất của thần."

Hoàng Thượng không có nghiên cứu sâu xem thê tử không bóng dáng của Hàn Trọng Hoài là ai, nghe hắn nói như vậy, khoát khoát tay áo: "Dận Nhi tin ngươi dùng ngươi, đương nhiên trẫm sẽ không hoài nghi ngươi."   

Trong phòng tràn ngập trầm tĩnh một hồi, Hoàng Thượng nhìn Hàn Trọng Hoài không nói một lời, đột nhiên muốn cười, Hàn Trọng Hoài nói chỉ coi mình Hàn lão quốc công là tổ phụ, chẳng lẽ là sợ ông sẽ nhận người thân.   

Vốn không có ý định nói rõ ràng, nhưng Hàn Trọng Hoài kháng cự làm cho Hoàng Thượng có ý nghĩ trêu chọc: "Không nghĩ tới cuối cùng đao vẫn giao cho người nhà mình... Trẫm đã dặn dò Kiến Vương, ngươi không cần phải làm đến cuối cùng, ngươi muốn ẩn cư núi rừng, vậy sớm đi đi."

Thấy cuối cùng lời nói của mình cũng làm cho Hàn Trọng Hoài vẫn bình tĩnh lộ ra kinh ngạc.   

Hoàng Thượng dùng khí lực cuối cùng, đem thánh chỉ bên người ném cho hắn.   

"Tôn tử của trẫm không ít, không thiếu tôn tử, ngươi không nhận trẫm, trẫm cũng không nhận ngươi, chỉ là suy bụng ta ra bụng người, trẫm không muốn chính tay đâm thân tử, dùng cái chết để trốn chạy đem tất cả giao cho triều thần, đời này ngươi chưa từng phạm sai lầm lớn, chỉ nghĩ muốn bình yên sống qua ngày, vậy cần gì phải cõng trên lưng tội nghiệt giết cha."   

"Phúc vương không phải phụ thân của thần."   

Người nọ bất quá chỉ là người tham hoa háo sắc, cường ngạnh mẫu thân hắn, làm cho mẫu thân hắn uất ức mà chết.   

Hắn giết Phúc vương sẽ không mang trên lưng bất kỳ tội nghiệt nào trong lòng.   

Lời của Hàn Trọng Hoài không được đáp lại, hắn nhìn về phía long sàng, ửng hồng trên mặt người vừa rồi còn đang nói chuyện đã rút đi, yên lặng nằm trong chăn vàng thêu rồng, không còn tiếng động.   

* 

Sau khi Hàn Trọng Hoài nhắc nhở Ngọc Đào, vốn dĩ nàng nghĩ có thể còn phải thêm một đoạn thời gian nữa thì kinh thành mới có thể triệt để loạn lên.   

Nghe tiếng chuông không ngừng vang lên trong màn đêm đã buông xuống, Hoàng thượng đã băng hà.   

Quấn chăn nhìn về phương hướng đang sáng như ban ngày, Ngọc Đào thở dài: "Đoạn thời gian này khóa chặt cửa sổ, đặc biệt chú ý người lạ quanh quẩn ở cửa."   

Mặc dù biết nhất định bọn Trần Hổ biết được chuyện này nhưng Ngọc Đào vẫn là phòng ngừa vạn nhất mà phân phó một lần.   

Bình tĩnh suy nghĩ khả năng cầm tiền chạy trốn, nàng liền cảm thấy không cần phải đi làm, cho dù có chạy đi thì cũng sẽ bị bắt trở về, nếu như vậy nàng phải tận khả năng bảo đảm an toàn của mình rồi sống đến cuối cùng.   

"Phu nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ dốc sức bảo đảm an toàn cho phu nhân."   

"Không chỉ là an toàn của ta, mà các ngươi cũng phải chú ý đến an toàn của mình … Trần thị vệ, ta biết các ngươi sẽ nghe ngóng được tin tức, vì vậy bên ngoài có tin tức trọng đại gì chỉ cần nói cho ta biết là được, để cho ta có chuẩn bị về mọi việc, đừng để ta cái gì cũng không biết, ngây ngốc ngồi ở phủ đệ chờ đợi."

"Thuộc hạ nghe lệnh."   

Dặn dò xong, Ngọc Đào lại nhìn thoáng qua xa xa, nghe tiếng chuông tối nay không có khả năng dừng lại, trở về giường tiếp tục nằm.   

Bây giờ tin tức hoàng đế băng hà đã được truyền khắp, nàng không ngủ cũng không có tác dụng gì, vậy còn không bằng đi ngủ.   

Nhưng mà xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù Ngọc Đào đi ngủ muộn nhưng ngày hôm sau cũng tỉnh sớm hơn bình thường.   

Mà nàng vừa tỉnh lại, dưa đã đưa đến bên miệng.   

Ban đêm xảy ra ba chuyện lớn, một là Hoàng thượng băng hà. Hai là không thấy thánh chỉ truyền ngôi, Ba là thế tử của Kiến vương và thế tử của Phúc vương đánh nhau với Kỳ vương ở ngoài cung, Kỳ vương và thế tử của Kiến vương bị thương.   

Hai chuyện trong đó đã thành sự thật, việc không thấy thánh chỉ truyền ngôi khiến cho người ta nâng cao tinh thần.   

"Làm sao lại không thấy thánh chỉ, sẽ không phải là có cánh mà bay đi."   

"Trước khi bệ hạ băng hà đã truyền mấy vị đại thần đến trước mặt, tính toán đem thánh chỉ giao cho bọn họ tuyên đọc, nhưng thánh chỉ này còn chưa mở ra bệ hạ đã băng hà, mà Kỳ vương điện hạ cùng thế tử gia xông vào trong cung, trong lúc bối rối liền không thấy thánh chỉ."   

Chuyện này cũng quá trùng hợp.   

Quả thực giống như là cố ý an bài rốt kịch bản.   

Ngọc Đào nghĩ, ánh mắt liếc về phía Trần Hổ: "Trong mấy vị đại thần mà bệ hạ truyền tới có đại nhân hay không?"   

Trần Hổ gật đầu: "Đại nhân cũng ở trong đó."   

"À."   

Trong lúc nhất thời đột nhiên Ngọc Đào vì Hàn Trọng Hoài mà phiền lòng, nói chức quan của Hàn Trọng Hoài có bao nhiêu đỉnh thiên, hắn bất quá chỉ là một binh bộ thị lang, không nói trong triều còn có tam công thừa tướng và các đại thần, phía trên hắn còn có một thượng thư.   

Dưới loại tình huống này, như thế nào mà chuyện lớn trong triều đình đều liên lụy đến hắn.  

Hắn nói Hoàng Thượng hướng vào Kiến vương, vậy hiện tại tất cả đều là vì lót đường cho Kiến vương, thánh chỉ không thấy nhất định là vì để cho cục diện càng loạn, nhân cơ hội giải quyết Phúc vương cùng Kỳ vương.   

Kỳ vương còn đỡ, cho dù đảng phái phía sau hắn ta có hung dữ đến đâu nhưng hắn ta là người bị phế một lần, từ xuất diễn trong khoảng thời gian này của hắn cũng có thể được, người không học ngoan ngược lại bị dọa sợ, mọi chuyện làm đều lộ ra thanh thế phô trương.  

Nhưng mà hẳn là hắn ta cũng biết nếu chính mình có ý nghĩ tọa sơn quan hổ đấu, hai nhóm người đều sẽ giải quyết hắn trước rồi mới đối lập, cho nên trước tiên hắn ta xuất đầu, kéo đại kỳ đến trước mặt Hoàng Thượng thủ hiếu khóc tang mới là chuyện tốt.   

Nhưng mà chính là như vậy nên Ngọc Đào mới không coi trọng vị Kỳ vương này.   

Ngoại trừ Kỳ Vương, Ngọc Đào nhớ tới bầu không khí mấy ngày trước khi Phúc vương cùng Hàn Trọng Hoài ở chung một chỗ.   

Nếu nhìn về chỗ tốt, giống như là một người cha muốn biểu đạt tình yêu phụ thân, cùng với một nhi tử có chút không được tự nhiên.   

Có thể là do hai người bọn họ diễn xuất để tạo ra loại không khí này, nhưng Hàn Trọng Hoài thật sự đã chuẩn bị tốt cho Phúc vương?   

Nghĩ đến cảnh tượng phát sinh trong đầu, Ngọc Đào có loại cảm giác nói không nên lời.   

"Ngươi nói xem khi nào thì đại nhân có thể trở về?"  

"Đợi đến khi trần ai lạc định, nhất định đại nhân sẽ trở về."   

Trần Hổ nói xong, đột nhiên lấy ra một cái hộp, "Đại nhân đã dặn dò thuộc hạ, nếu phu nhân nhớ hắn, hỏi hành tung của hắn thì đem thứ này giao cho phu nhân."

"Đây là gì?"   

Đại Hoa ở một bên tò mò ghé vào đầu.   

Trần Hổ lấy ra hộp gỗ chạm trổ bình thường cùng, nhìn không ra có chỗ đặc biệt gì.   

"Ta cũng không biết đây là cái gì, đại nhân chỉ nói giao cho phu nhân."   

Trần Hổ cũng có chút tò mò không biết đại nhân muốn tặng cho Ngọc Đào cái gì.   

Chỉ là Ngọc Đào nhận lấy cái hộp liền nhìn về phía hai người, ý bảo hai người mau đi đi.   

Không phải nàng keo kiệt không muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ, chỉ là Trần Hổ nói Hàn Trọng Hoài nói nếu nàng nhớ hắn thì đem cái hộp này cho nàng, liên tưởng đến chuyện Hàn Trọng Hoài nói để cho nàng uống ít canh bổ vào lúc trước, bằng không hắn không có thời gian dập lửa cho nàng.   

Nàng luôn cảm thấy rằng thứ trong đồ vật này sẽ không ra gì.   

Ví dụ như bên trong là thứ gì đó mà khi hắn không ở nhà, nàng cũng có thể sảng khoái.   

Đợi đến khi mọi người đều đi rồi, Ngọc Đào mở cái hộp ra. Hộp vừa mở ra đã thấy bên trong là mấy cuốn sách, nhìn thấy là mấy thứ này, trong lúc nhất thời Ngọc Đào không biết mình nên thất vọng hay là nên may mắn.   

Ôm một tia chờ mong bí ẩn, nàng đem cuốn sách lật qua lật lại.   

Mấy cuốn sách này cũng không có tên gọi bên ngoài, bên trong cũng không có hình ảnh nam nữ thân thể trần trụi ôm nhau.  

Không phải trong đầu nàng đều là phế liệu màu vàng, mà là Hàn Trọng Hoài cho nàng một đống sách để làm gì, chẳng lẽ nàng có để lộ ra chuyện mình là nữ nhân có khát vọng học tập tiến bộ sao.   

Chán nản lật sách vở, nhìn xong mấy trang đột nhiên Ngọc Đào lập tức có tinh thần.   

Mấy cuốn sách này đều là một ít du ký, so với những câu chuyện bịa đặt về xứ sở thần tiên mà nàng từng đọc thì những cuốn sách này chân thật hơn nhiều, trong sách viết rõ khí hậu và phong cảnh của từng nơi, còn có các phong tục dân gian.   

Còn có một số chỗ được dùng bút để đánh dấu.   

Có lẽ những chỗ được đánh dấu đều là nơi mà Hàn Trọng Hoài nhìn thấy hứng thú.   

Hơn nữa, phần dưới cùng của cuốn sách còn có mấy tấm bản đồ, có cái được vẽ trên vải, cũng có cái được vẽ trên da dê, tuy rằng nàng còn chưa đọc xong sách, nhưng nhìn địa điểm trên bản đồ cũng có thể đoán được địa điểm trong cuốn sách này đều được vẽ trên bản đồ.

Nhìn mấy thứ này, Ngọc Đào tựa vào trên giường yên tĩnh một lúc lâu, nàng còn chưa bao giờ gặp qua loại người như Hàn Trọng Hoài, nàng cũng sắp quên ấn tượng ban đầu của nàng đối với hắn là như thế nào, mỗi lần cảm thấy nhìn thấu hắn, hắn lại có thể bày ra một chút diện mạo mới.   

Còn là diện mạo làm cho người ta chán ghét không nổi.  
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.