Trần Hổ không nghĩ tới mình mới rời đi nửa ngày, trong phủ liền xảy ra sai lầm lớn như vậy, theo hắn thấy cho dù phủ đệ bị một ngọn lửa thiêu đốt thì cũng không nghiêm trọng bằng việc không thấy Ngọc Đào, "Các ngươi đều là ăn không ngồi rồi sao, cửa phủ cũng không canh giữ cho kỹ, nếu nha đầu bên cạnh phu nhân cũng không thấy đâu, có thể là do các nàng ra ngoài tản bộ, không nói với các ngươi một tiếng hay không?"
"Lúc trước bọn thuộc hạ cũng cho rằng như vậy, nhưng đã đến lúc này..."
Nghiêng đầu nhìn ra ngoài phòng, hoàng hôn bao phủ vạn vật, chỉ còn nửa khắc nữa là bầu trời sẽ hoàn toàn tối sầm lại.
Ngọc Đào là một người có đầu óc, là người có đầu óc thì sẽ không chạy ra ngoài mà không nói một lời vào thời điểm như này, khả năng nàng tự mình ra ngoài tản bộ là quá nhỏ.
Nghĩ đến có lẽ Ngọc Đào đã bị người khác bắt đi, trên đầu Trần Hổ càng nhiều mồ hôi lạnh hơn: "Chẳng lẽ là phủ Quốc công bắt người? Bọn họ có truyền tin không?"
Nếu Hàn Phong Lâm đánh chủ ý lên người Ngọc Đào, vậy ông ta hoàn toàn có thể làm ra chuyện bắt người.
Nếu người rơi vào tay Hàn Phong Lâm thì cũng không phải là vấn đề, những gì Hàn Phong Lâm muốn đều đã rõ ràng, nếu muốn đòi lại người thì cũng đơn giản.
Chỉ sợ là do người khác bắt đi.
"Phủ Quốc công vẫn chưa truyền tin, phu nhân mất tích trong phòng nhưng cũng không để lại bất kỳ manh mối gì … Việc này chúng ta có phải báo cho đại nhân biết không?"
Thị vệ nuốt nước miếng, hắn còn nhớ rõ bộ dáng đại nhân không muốn sống mà xông và thôn trang của thái tử vào lúc trước, lúc này mới qua bao lâu mà Ngọc Đào đã lại xảy ra chuyện, lần trước xảy ra chuyện là sinh bệnh thì còn có thể đến chỗ Thái tử để cầu xin, nhưng hiện tại người mất tích, cũng chỉ có thể nói bọn họ gặp xui xẻo.
"Ngươi cảm thấy việc này có thể không nói sao?"
Sắc mặt Trần Hổ đen sì, hắn ngược lại muốn không nói nhưng lại có thể giấu đến khi nào.
Thời điểm Hàn Trọng Hoài từ thiên lao đi ra, đám người Trần Hổ đồng loạt quỳ gối trước mặt hắn, các quan viên khác thấy thế đều vòng sang một bên, quan coi ngục lại nghĩ thầm những hình cụ trong lao đã thu hồi, nếu xảy ra chuyện gì khiến cho Hàn Trọng Hoài nổi giận thì dù sao cũng có một khoảng thời gian để bình tĩnh, sẽ không lập tức xé da mấy người đang quỳ này.
So với mấy ngày trước, hôm nay vẻ mặt của Hàn Trọng Hoài thư giãn hơn rất nhiều, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như là vừa mới ở trong ngục nói chuyện vui đùa với đồng liêu.
Chỉ là khóe miệng Hàn Trọng Hoài cười nhạt, ánh mắt chạm đến mồ hôi lạnh trên mặt đám người Trần Hổ thì tiêu tán không còn.
"Sao lại thế này?"
Cho dù là Hàn Phong Lâm quỳ gối trước cửa Hàn phủ thì cũng không đến mức làm cho bọn họ kinh hoảng thành bộ dáng này.
"Đại nhân..."
Trần Hổ không biết nên mở miệng như thế nào, không biết là tháng này Ngọc Đào đã đắc tội với vị thần tiên nào, đầu tiên là thiếu chút nữa mất mạng, sau đó lại đột nhiên mất tích.
Nàng xui xẻo đáng thương, mà bọn họ làm hạ nhân lại càng đáng thương hơn.
"Phu nhân mất tích!"
Duỗi đầu rụt đầu đều là một đao, Trần Hổ cắn răng mở miệng.
Sau khi hắn nói, có một khoảnh khắc im lặng.
Hàn Trọng Hoài giống như là lặp đi lặp lại mấy lần tin tức này ở trong đầu, vẫn chưa nổi trận lôi đình, giọng nói bình tĩnh cũng không vội vàng: "Không thấy khi nào?"
"Hồi đại nhân, là gần trưa chúng ta phát hiện phu nhân cùng nha đầu bên người nàng đều không thấy đâu. Sáng nay tổng quản của phủ Quốc công mang đến mấy hạ nhân phủ Quốc công, nói bọn họ có giao tình với phu nhân, phu nhân không muốn gặp bọn họ nên trở về phòng nghỉ ngơi."
"Bọn thuộc hạ hoài nghi là phủ Quốc công phái người bắt phu nhân đi, bọn họ phái những hạ nhân kia làm sương mù, hấp dẫn lực chú ý của bọn thuộc hạ, sau đó phái người lẻn vào trong phủ..."
"Có chứng cớ không?"
Hàn Trọng Hoài thản nhiên nói, "Nàng có để lại một chữ nào không?"
Giọng nói của chủ tử bình thản, nhưng Trần Hổ lại có thể nghe thấy rõ ràng câu hỏi này đang đè nén cảm xúc nồng đậm.
"Hồi đại nhân, không có."
Thị vệ liên tục trả lời hai cái cũng không có, nằm trên mặt đất lạnh run, "Thuộc hạ bảo hộ phu nhân không chu đáo, kính xin đại nhân trách phạt."
"Lần trước ta vì nàng mà mạng của mình cũng không cần, ngươi định để cho ta trách phạt ngươi như thế nào?"
Nghe được lời của chủ tử, thị vệ run rẩy càng thêm lợi hại, so với ai khác mạng của chủ tử đều quan trọng hơn, đem hắn ngàn đao vạn quả cũng bồi thường không nổi.
“Đại nhân..."
Hàn Trọng Hoài đi lướt qua hắn, bắt đầu hạ lệnh tìm người.
Trong thành này có quá nhiều người có thù với hắn, trong lúc nhất thời không biết tập trung tìm theo hướng nào.
"Chỗ Hàn Phong Lâm không giấu được bí mật, đi dò xét một hai là biết được có phải là do hắn mang người đi hay không, trừ chỗ đó, những người mà mấy ngày nay ta bắt được cũng điều tra qua từng người một."
Giống như Trần Hổ nghĩ, nếu Hàn Phong Lâm bắt đi thì không có việc gì, ông ta chỉ muốn Hàn Trọng Hoài về phủ Quốc công, nhưng nếu người khác ra tay, chỉ sợ hình cụ đã dùng trên người Ngọc Đào.
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Mấy người Trần Hổ phụng mệnh tìm người, một đường tìm đến giờ sửu, trở lại trong phủ, Hàn Trọng Hoài vẫn mặc quan bào ban ngày, ngồi ngay ngắn ở chính sảnh chờ.
Thấy vậy không ai dám khuyên.
"Đại nhân, Vạn gia, Lý gia, Trương gia … Chúng ta đều đã lần liệt điều tra qua, trong phủ bọn họ cũng không có dị động, không giống như bắt phu nhân."
Những người bị thanh toán đều đang sợ hãi bất an, có thể duy trì thể diện cũng không nhiều, còn có tâm tư phái người bắt nữ quyến để trả thù thì lại càng ít.
Hàn Trọng Hoài đáp một tiếng, trở về phòng ngủ.
Sau khi Ngọc Đào bị bắt đi, phòng ngủ vẫn chưa được sắp xếp lại, áo mềm trên giường quý phi hơi lộn xộn, giống như vừa rồi nàng còn nằm ở trên, nhưng hắn tới gần vuốt ve lại không có chút độ ấm nào.
Nhìn quanh phòng, Ngọc Đào không mang đi bất cứ thứ gì, nhưng khắp nơi trong phòng này đều lưu lại dấu vết của nàng.
*
Ngày hôm sau, nha đầu trong phủ đứng lên hầu hạ Hàn Trọng Hoài rửa mặt, phát hiện hắn đã sớm tỉnh lại.
Cũng không biết có phải cả đêm không ngủ hay không.
"Đại nhân, hôm nay…?"
Nhất định còn phải tiếp tục đi tìm Ngọc Đào, chỉ sợ đại nhân bị ảnh hưởng, muốn cùng bọn họ tìm người mà mặc kệ chuyện công vụ.
"Điều tra chỗ của Phúc vương và Kiến vương, cẩn thận điều tra rõ ràng xem mấy ngày nay Triệu Hằng Kiêu làm cái gì rồi báo lại cho ta."
Hàn Trọng Hoài thay quan phục, nếu muốn tìm người, hắn đương nhiên không có khả năng nằm chết ở trong phủ, nếu hắn không hành động, làm sao những người bắt Ngọc Đào để trao đổi điều kiện có thể tiến hành bước tiếp theo.
"Trần Hổ."
Trước khi ra khỏi cửa, đột nhiên bước chân Hàn Trọng Hoài dừng lại, ngũ quan ở trong ánh sáng ngược nên lại càng thâm thúy như uyên.
"Thuộc hạ ở đây, đại nhân có phân phó gì?"
"Nàng bị bắt đi, hay là tự mình tỉ mỉ lên kế hoạch chạy trốn?"
"Cái này..."
Trần Hổ nhất thời không trả lời được, chủ yếu là Ngọc Đào mất tích bọn họ cũng không nghĩ tới khả năng người chạy trốn.
"Phu nhân hẳn là sẽ không trốn? Đại nhân đối xử với phu nhân rất tốt."
Hắn chưa từng thấy qua chủ tử đối xử với người nào tốt như vậy, Ngọc Đào là một nha hoàn nhưng lại được chủ tử sủng ái, đây là vinh hạnh lớn lao, làm sao có thể muốn chạy trốn đây.
"Ta đối với nàng không tốt."
Trước khi Hàn Trọng Hoài rời đi, thản nhiên phản bác một câu.
Đối tốt với một người, là biết nàng muốn cái gì, lại thỏa mãn nàng, mà hắn đối với Ngọc Đào cũng không phải như vậy.
Hắn đây là đang đối tốt với hắn, hắn biết mình muốn cái gì, cho nên buộc Ngọc Đào phải cho hắn.
"Coi như là nàng tự mình chạy trốn, ta cũng phải bắt được nàng trở về."
Tiếng nỉ non của Hàn Trọng bị gió thổi tan, là nàng giữ lại mạng cho hắn, để cho hắn tiếp tục đi làm tất cả kế hoạch của hắn, mạng của hắn thuộc về nàng, cho dù nàng chết, *thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, hắn cũng sẽ gắt gao cắn chặt nàng.
*Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền: nghĩa là lên tận cùng trời xanh, xuống tận cùn g suối vàng. Đây là một câu trong bài "Trường Hận Ca" của Bạch Cư Dị.
Đặt răng của mình vào thịt của nàng, để cho khi nàng muốn thoát khỏi hắn, sẽ cảm nhận được đau đớn khi máu thịt tách ra.