Quan coi ngục nhìn phạm nhân máu thịt mơ hồ nhìn không ra hình người trong phòng giam, căng da đầu hỏi Hàn Trọng Hoài.
Nửa canh giờ trước, có người đồn rằng Thái tử điện hạ trở về cung, có lẽ đợi lát nữa sẽ tới, hắn sợ đến lúc đó tràng diện khó coi, ghê tởm đến thái tử điện hạ.
Nghe được cuối cùng Hàn Trọng Hoài cũng tra tấn xong, quan coi ngục lại buông lỏng, một cái trán đều là mồ hôi lạnh.
Mở miệng đưa ra đề nghị cho Hàn Trọng Hoài, không khác gì bảo hắn ta đi chết.
Nói không chừng đi chết còn đơn giản hơn một chút, cầm đao giơ tay chém xuống mạng sẽ không còn, mà muốn mở miệng với Hàn Trọng Hoài, canh giờ trước là giai đoạn chuẩn bị, còn phải chờ hắn đáp lại, giống như là có một bàn tay nắm chặt lồng ngực.
Khóe mắt quét tới máu đỏ tươi dính trên tay Hàn Trọng Hoài, quan coi ngục lại nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Trong số các tù nhân bị thẩm vấn, qua viên là dễ thẩm vấn nhất. Nhiều năm làm quan, nuôi da thịt non mịn không chịu nổi khổ sở, hơn nữa bọn họ quá rõ ràng thẩm tra phạm nhân sẽ là như thế nào, cho nên thường hù dọa một chút thì bọn họ sẽ mở miệng.
Thời điểm nhận được vụ án, quan coi ngục chỉ cảm thấy đây là một chuyện đơn giản, nhưng không ngờ sở thích của Hàn Trọng Hoài lại đặc biệt như vậy, hắn vừa lên đã không thẩm vấn mà là thay phiên nhau tra tấn.
Phạm nhân muốn chơi chiêu cũng không được, bởi vì Ngay từ đầu Hàn Trọng Hoài đã dỡ bỏ cằm của bọn họ, không cho bọn họ cơ hội nói chuyện hay cắn lưỡi.
Giết chết hai người, nếu lại làm tiếp, đến lúc đó chỉ sợ lúc chém đầu người quá ít, phô trương không đủ để cho dân chúng xem náo nhiệt.
"Ta... khai... Ta khai..."
Xương cốt vừa được vặn về, Tô Tề Ninh mềm nhũn thành một đống, chờ không nổi mà mở miệng, theo lời hắn nói, một ngụm máu phun ra.
Vết máu làm bẩn xiêm y, nếu là bình thường nhất định quan coi ngục sẽ một cước đạp qua, nhưng nhìn bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ của Tô Tề Ninh, quan coi ngục sợ một cước của mình sẽ đạp hắn tan thành từng mãnh, sai người kéo hắn lên: "Ngươi cẩn thận nói ra, nếu có chút giấu diếm, ta cũng chỉ có thể để Hàn đại nhân đến hỏi."
Nhắc tới Hàn Trọng Hoài, mấy miếng da còn lành lặn trên mặt Tô Tề Ninh tràn đầy hoảng sợ, ngay cả đồng tử cũng thu nhỏ lại một vòng.
Hiện tại đối với Tô Tề Ninh mà nói, phỏng chừng so với Diêm Vương Hàn Trọng Hoài còn khủng bố hơn vài phần.
*
"Đại nhân mời dùng."
Quản ngục bỏ thêm lá bạc hà vào nước ấm rồi đặt ở trước mặt Hàn Trọng Hoài, tay Hàn Trọng Hoài chìm xuống nước, vết máu trên đó nhuộm đỏ cả chậu nước.
Giữa mày của tên quản ngục đập thình thịch, xem ra một chút lá bạc hà kia còn xa mới đủ để loại bỏ mùi máu tươi trên tay Hàn Trọng Hoài.
Hàn Trọng Hoài rửa tay mấy lần, mỗi một lần vẻ mặt đều bình tĩnh như thường, càng như vậy lại càng khiến người ta phát hoảng.
Có vài người dùng khổ hình đề tra tấn người, thực tế trong lòng lại sợ hãi, ngoài miệng không nói nhưng vẻ mặt cũng sẽ hiện ra, mà có vài người thì hưởng thụ quá trình tra tấn người khác, ánh mắt sẽ không giấu được hưng phấn.
Hàn Trọng Hoài lại bình tĩnh như vậy, giống như là làm một chuyện bình thường, chuyện này làm cho những người quen thuộc với tràng diện máu tanh như bọn họ đều nhịn không được mà run rẩy.
Nhưng mà Hàn Trọng Hoài tra tấn người nhất định là vì để phát tiết, bằng không đang yên đang lành không thẩm vấn người, nhưng mấy ngày nay lại chỉ lo lột da là vì cái gì.
Chính là không biết có chuyện gì đáng để hắn phải phát tiết như vậy.
"Thái tử điện hạ giá lâm——"
Thái tử nói đến là đến thật, Hàn Trọng Hoài thay xiêm y, Triệu Dận đã đến thiên lao, bất quá người đứng ở ngoài ngục, nội thị đứng bên cạnh thái tử chắn lại, sợ trong ngục có thứ gì bẩn đụng vào hắn.
Rõ ràng xiêm y trên người Triệu Dận dày hơn rất nhiều so với những người khác, áo choàng làm bằng lông hồ ly trắng cũng không làm nổi bật bờ vai cường tráng của hắn. Ngược lại càng lộ ra thân hình đơn bạc suy yếu của hắn.
"Tham kiến điện hạ."
"Hàn đại nhân tới vừa vặn, đã qua ba ngày, không phải là Tô Tề Ninh vẫn còn chưa khai chứ?"
Quan viên bên cạnh Triệu Dận mở miệng nói, muốn để cho Hàn Trọng Hoài trực tiếp trình lên chứng cứ phạm tội, tránh cho bọn họ vào ngục.
Hàn Trọng Hoài nhìn về phía ngục quan, ngục quan lại chắp tay nói: "Tô Tề Ninh đã nhận tội và khai ra đồng đảng, điện hạ chờ một chút, hạ quan lập tức viết ra danh sách."
"Gọi tới."
Vừa mở miệng, Triệu Dận lại che môi ho nhẹ hai tiếng.
Quả thật hắn không thể đi vào trong thiên lao, chỉ ở bên ngoài hắn đã có thể cảm giác được lạnh lẽo thấu xương, thấy chung quanh hồn nhiên bất giác, chỉ cảm thấy bên trong bẩn thối không chịu nổi, Triệu Dận cười khẽ, hắn biết hắn đây là sắp không chịu được.
Nhưng mà như vậy cũng đủ rồi, vốn tưởng rằng mấy năm trước đã xong nhưng không ngờ lại có thể chống đỡ được đến bây giờ.
"Hàn đại nhân mệt mỏi mấy ngày, đã thẩm vấn xong rồi thì trở về đi."
Triệu Dận đánh giá Hàn Trọng Hoài, trạng thái hiện tại của hắn không tốt hơn lần trước gặp mặt là bao, trong mắt đều là tơ máu đỏ, "Không nghĩ tới Tô Tề Ninh có cốt khí như vậy, thế nhưng để cho các ngươi tra tấn lâu như vậy hắn mới thú nhận."
Quan coi ngực ở một bên nhìn trộm Hàn Trọng Hoài, giận mà không dám nói.
"Tạ điện hạ thông cảm, chỉ là việc này chưa hết, làm sao hạ quan có thể lười nhác rời đi trước."
"Bổn điện còn tưởng rằng Hàn đại nhân sẽ gấp không nổi mà đi gặp nội quyến của ngươi."
Triệu Dận trêu chọc nói.
Hôm nay hắn có nghe thấy chuyện Hàn Trọng Hoài để cho nữ quyến đi theo phía sau xe ngựa bọn họ, nghĩ đến có lẽ Hàn Trọng Hoài đã để người ở trong trạch viện kia lâu như vậy, bây giờ không thể tự mình đến đón người, lại sợ trên đường người sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới cố ý chạy theo đường của phủ Thái tử.
"Hạ quan không dám công tư bất phân."
"Phân biệt rõ công tư là chuyện tốt."
Nếu Hàn Trọng Hoài không đi, Triệu Dận cũng không nói nhiều, quan coi ngục lại trình lên danh sách, Triệu Dận chăm chú nhìn xem, bên trong không thiếu mấy cái tên quen thuộc.
Mà người đầu tiên chính là cữu cữu của Khánh Bình.
Quan viên bên cạnh thái từ nhìn mà đầy mồ hôi lạnh, nếu theo danh sách này bắt người, quan trường đều phải lột da, hơn nữa bên trong còn có mấy người của phe Thái tử.
Hiện giờ Thánh thượng muốn triệu thế tử của Phúc vương cùng thế tử của Kiến Vương đến kinh thành, trong lúc tình thế không rõ ràng, cần gì phải xử lý những chuyện này để giảm bớt thế lực của mình.
"Điện hạ, thần xem..."
"Đây đều là những cái tên mà Tô Tề Ninh báo ra?" Đoán được người bên cạnh mở miệng sẽ nói cái gì, Triệu Dận trực tiếp mở miệng hỏi.
"Hồi điện hạ, danh sách này đều là Tô Tề Ninh báo ra, ngoại trừ những người này, Tô Tề Ninh còn nói một chỗ, nơi đó cất giấu chứng cứ phạm tội hắn kết giao với các quan viên khác."
"Vậy thì dẫn người đi lấy chứng cứ phạm tội, dựa vào danh sách mà thẩm vấn từng người từng người một." Triệu Dận không có ý thương lượng với người bên cạnh, đem danh sách đặt trở lại trong tay quan coi ngục.
Hắn biết vì sao người bên cạnh cảm thấy hiện tại xử lý việc này không tốt, bởi vì trong danh sách này cũng không có người thuộc về Kiến Vương hoặc Phúc vương, không có người của bọn họ, xử lý chính là làm suy yếu thực lực của hắn.
Nhưng mà hắn cũng không để ý những thứ này.
Triệu Dận phê duyệt danh sách, thấy Hàn Trọng Hoài đã chuẩn bị chu toàn tính toán mang binh lính đi bắt người, trước khi hắn đi, Triệu Dận nhắc nhở: "Sau này gặp được Khánh Bình thì tránh một chút, tính tình của nàng là nghĩ cái gì thì muốn cái đó."
Lời này không đầu không đuôi, giống như là nhắc tới chuyện trước đó, sợ Khánh Bình thù hận thiết kế đối phó với Hàn Trọng Hoài.
Mặc dù không biết thái tử có ý gì nhưng Hàn Trọng Hoài vẫn không hỏi nhiều, chắp tay: "Hạ quan tuân mệnh."
Hàn Trọng Hoài mang theo binh đi bắt người, cầm danh sách đi vào cửa nhà bên cạnh, mệt mỏi mở miệng giải thích rồi trực tiếp bắt người, đợi đến khi thiên lao đầy người thì đêm cũng đã khuya.
Nhưng mà thành đông vẫn là một mảnh đèn đuốc sáng trưng, không ít người còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì chủ tử trong nhà mình đã bị quan sai mang đi.
Như này cũng khiến cho Hàn Trọng Hoài đỡ phải thắp đèn lồng.
Trần Hổ đứng ở cửa trạch viện chờ, thấy Hàn Trọng Hoài trở về, vội vàng đưa trà gừng nóng qua.
Khí hậu này mà cưỡi ngựa thì chỉ sợ gió lùa vào trong cơ thể.
Đứng ở trong viện, ánh mắt Hàn Trọng Hoài đảo qua chung quanh, phòng của hắn cùng phòng liền kề hắn đều đã tắt nến, Hàn Trọng Hoài ngậm một ngụm trà gừng, nhìn về phía thuộc hạ.
"Ngọc Đào phu nhân chờ không được đại nhân nên đã ngủ trước, đại nhân có muốn bảo nha đầu đánh thức nàng không?"
"Gọi đi."
Trần Hổ chỉ là tùy tiện hỏi một chút, không nghĩ tới chủ tử thật sự muốn đánh thức Ngọc Đào, lúc trước hắn nhìn thế nào cũng đều là chủ tử yên lặng tiến vào phòng Ngọc Đào khi nàng đang ngủ.
Căn phòng kề sát bên phòng ngủ chính sáng đèn lên, bóng người lờ mờ, một lát sau Ngọc Đào mặc xiêm y màu xanh bước ra khỏi cánh cửa, nhìn nàng ăn mặc chu toàn, nhưng xiêm y vẫn chưa chỉnh tử, phần cổ lộ ra một đoạn xiêm y màu hồng đào.
Che môi khẽ ngáp một cái, Ngọc Đào chớp chớp đôi mắt đang mơ hồ ngủ say, tìm kiếm bóng dáng Hàn Trọng Hoài trong ánh sáng nửa tối nửa sáng.
Nói đến cũng kỳ quái, trong sân không ít người, Hàn Trọng Hoài lại mặc xiêm y huyền sắc, nhưng nàng vừa nhìn đã thấy Hàn Trọng Hoài.
Hai người bất quá mấy ngày không gặp, lại giống như đã lâu không gặp, thoạt nhìn thấy Ngọc Đào lại cảm thấy hắn có vài phần xa lạ.
Cũng có thể là ảo giác mơ hồ của nàng.
Đầu gối khẽ cong, Ngọc Đào hành lễ: "Nô tỳ gặp qua đại nhân, đại nhân có phân phó gì?"
Buổi tối lại đi đánh thức người khác, cũng không phải là không có nguyên nhân đi?
Nàng chờ Hàn Trọng Hoài nói, nhưng Hàn Trọng Hoài lại không mở miệng, chỉ là ánh mắt nặng nề giữ nguyên tư thế mà nhìn nàng, canh giờ đã lâu, nàng không khỏi len lén nhìn sau lưng Hàn Trọng Hoài, tự hỏi có phải sau lưng hắn cắm một thanh đao hay không, người đã chết cho nên mới có thể bảo trì tư thế này trong thời gian dài.
Một trận gió lạnh thổi qua, Ngọc Đào rụt cổ, cảm thấy mình không thể cùng Hàn Trọng Hoài hao tổn như vậy được.
Chủ động tiến lên một bước, nàng còn chưa có động tác nào khác đã phải trơ mắt nhìn Hàn Trọng Hoài lui về phía sau nửa bước.
Ngọc Đào:????
Đây là nghiêm túc sao?
Nàng không tin tà nên tiến lên thêm một bước, lần này Hàn Trọng Hoài ngược lại không lui về phía sau, chẳng qua nàng liên tục tiến lên hai bước, khoảng cách giữa nàng và Hàn Trọng Hoài trở nên rất gần.
Hàn Trọng Hoài đứng trong sân nhưng tay lại rất ấm áp, mà nàng mới từ trong phòng đi ra một hồi, tay đã trở nên hơi lạnh.
Can đảm nắm lấy tay hắn, cho dù không quen cũng phải giả bộ thành thục, Thái độ Ngọc Đào thân mật: "Thời gian không còn sớm, đại nhân vẫn nên nghỉ ngơi đi."
Nói xong nàng liền kéo hắn vào trong phòng hắn, hắn an an tĩnh tĩnh mà phục tùng sự an bài này.
Nha đầu trong phủ đưa lên xiêm y sạch sẽ lên, còn có đồ rửa mặt.
Nhạn Tự dọn xong đồ vật: "Đại nhân có muốn tắm không?"
"Không cần, đã rửa qua ở bên ngoài."
Ngọc Đào giật giật mũi, quả thật nàng ngửi được một mùi bạc hà nhàn nhạt.
Ở bên cạnh chờ Hàn Trọng Hoài thu thập xong, thay trung y mặc đi ngủ, Ngọc Đào phục vụ chu toàn nắm lấy tay Hàn Trọng Hoài, dẫn người lên giường.
Hàn Trọng Hoài nằm, nàng cũng tự động nằm xuống.
Sau khi nằm xong, nàng đột nhiên phát hiện ra một chuyện trọng yếu, đám người Nhạn Tự đi nhanh như vậy, nàng cùng Hàn Trọng Hoài lại nằm, vậy ai đi thổi tắt mấy cái giá cắm nến kia!
Đang nghĩ có nên động một chút hay không, Hàn Trọng Hoài lại động trước, hắn từ bên cạnh xoay người chắn trước mắt nàng, che đi ánh nến chói mắt.