Ngọc Đào nghẹn không ra lời. May mắn Hàn Trọng Hoài không ép buộc nàng nhất định phải nói gì đó, liếm hôn bên tai nàng một lúc lâu, cuối cùng cũng buông nàng ra.
Một lần nữa đứng trên mặt đất, Ngọc Đào cảm thấy chân mình đã mềm nhũn ra.
"Nàng biết không, ta không giống nàng, ta không sợ chết, thậm chí còn khát vọng được chết."
Hàn Trọng Hoài chê Ngọc Đào bị kích thích còn chưa đủ, chỉ chỉ đầu, trên mặt vô cùng thoải mái, "Nếu ta bị lưu đày, nàng sẽ phải bồi theo, nếu ta bị chém đầu, nàng sẽ bị tuẫn táng."
Ánh mắt Ngọc Đào dần dần mở to, Hàn Trọng Hoài giống như là dẫn nàng đi tàu lượn siêu tốc, sau khi dẫn nàng bay tới một đỉnh núi, nàng tự mình điều chỉnh tâm tình, chậm rãi trở lại quỹ đạo bình thường, ngay sau đó Hàn Trọng Hoài lại không hề có cảnh báo mà dẫn nàng xông lên một đỉnh núi khác.
Còn tuẫn táng, hắn cho rằng hắn là hoàng đế sao, đợi khi hắn chết nàng có thể đốt cho hắn mấy đồng tiền giấy đã là tốt lắm rồi, thế nhưng còn muốn người sống phải chết cùng hắn.
Mỗi lần tâm tình Ngọc Đào thay đổi lớn, tâm tình Hàn Trọng Hoài sẽ đặc biệt tốt.
Vì dụ như lúc này hắn thấy trên mặt Ngọc Đào tràn đầy phiền lòng thì vui vẻ mà cười.
"Đại nhân, Trần Hổ cùng Nhạn Tự càng có tình cảm sâu đậm với người hơn, bọn họ đi lưu đày theo đại nhân, hoặc là cùng tuẫn táng với đại nhân, so với nô tỳ hầu hạ đại nhân sẽ càng tốt hơn..."
"Nhưng ta chỉ muốn nàng."
Hàn Trọng Hoài cười nhẹ một tiếng, "Trái tim này của ta ở trên người nàng."
Nụ cười của hắn thuần túy, nhưng Ngọc Đào lại càng cảm thấy luống cuống, người này mẹ nó chính là một tên điên, không có gì là hắn không làm được.
Loại người này chính là điển hình cho việc không muốn người khác được sống tốt, bản thân chán sống không muốn sống, nhìn người khác có dục vọng sống, liền muốn đem người ta cùng nhau kéo vào vách núi.
Nhưng người như nàng cho dù là rơi xuống vách núi, chỉ cần bắt được một nhánh cây sắp gãy, cũng sẽ không cam lòng buông tay rơi xuống để bị tan xương nát thịt như vậy.
Vốn tưởng rằng lần đó ở sơn động hắn chủ động đứng lên là đã tự mình nghĩ thông suốt, không nghĩ tới lại phát bệnh nhanh như vậy, còn không muốn sống nữa.
Nàng nghe Hàn Trọng Hoài nói là vì lật lại một vụ án khi lão quốc công gia còn sống cho nên mới tốn công sức muốn lật đổ một cây đại thụ trong triều đình, hắn làm chuyện này không phải là cố ý tự tìm đường chết, chạy tới xin người khác chém đầu chứ?
Nhìn tươi cười trên mặt Hàn Trọng Hoài, Ngọc Đào suy tư xác suất hắn có thể sống sót trong chốc lát, xoay người mở cửa, Hàn Trọng Hoài nhìn bóng lưng nàng: "Nàng biết nàng chạy không thoát."
"Đương nhiên nô tỳ biết, nô tỳ chỉ có thể sống thêm nửa tháng, sợ đến lúc nô tỳ bị tuẫn táng cùng đại nhân, tình cảm với đại nhân không đủ, nếu lạc đường thì sợ là không có cách nào tìm được đại nhân, cho nên tính toán muốn cùng đại nhân bồi dưỡng thêm chút tình cảm."
Trả lời xong, Ngọc Đào thấy được vẻ mặt chờ mong của Hàn Trọng Hoài, nàng không khỏi mắng hắn vô số lần ở trong lòng.
Thấy hắn lười biếng ngồi, trong lòng bất bình nên dứt khoát kéo hắn lên, cùng nhau đi tìm Trần Hổ.
Hàn Trọng Hoài mặc một chiếc áo choàng rộng rãi, bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người ẩn ẩn ở giữa tay áo, Hàn Trọng Hoài liếc mắt vài lần, nhìn qua bộ dáng có vẻ cũng không ngại Ngọc Đào vượt quy củ.
"Đại nhân, Ngọc Đào cô nương."
Trần Hổ chắp tay, may mắn là hắn khách khí với Ngọc Đào Khách, xem bộ dáng này của chủ tử, căn bản cũng không oán nàng có hầu hạ hay không.
Mở miệng chính là Ngọc Đào: "Đại nhân bị đuổi ra khỏi phủ Quốc Công, hiện tại một người thân cũng không còn, bạc giữ lại cũng là tiện nghi cho người khác, không bằng tiêu xài tất cả."
Trần Hổ nghẹn một tiếng, nhìn về phía chủ tử, phát hiện chủ tử đang nhìn chằm chằm Ngọc Đào.
Đôi mắt đen lóe lên ánh sáng hứng thú, nhìn dáng vẻ giống như là hài lòng với lời mà Ngọc Đào vừa nói.
Bởi vì suy nghĩ này mà Trần Hồ tự nhéo mình một cái, nhất định là bởi vì tối qua hắn không ngủ ngon cho nên đầu óc không đủ tỉnh táo.
Véo xong chính mình, thấy Ngọc Đào còn chờ hắn trả lời, Trần Hổ nặn ra tươi cười: "Ý tứ của Ngọc Đào cô nương?"
"Còn có ý gì, ngươi sửa sang lại sổ sách, nhìn xem còn có bao nhiêu bạc trên sổ sách, nửa tháng này ta muốn cùng đại nhân tiêu xài."
Nghe lời của Ngọc Đào giống như là chắc chắn chủ tử sống không được, mồ hôi Trần Hổ lại tích tụ một tầng, tuy rằng chủ tử vẫn an tĩnh nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi lại chủ tử của mình: "Đại nhân?"
Hàn Trọng Hoài khẽ gật đầu.
Nếu đã được chủ tử đồng ý, Trần Hổ lập tức báo cáo sổ sách cho Ngọc Đào.
Lúc trước khi còn ở Phủ Quốc công, Kỳ Lân viện cũng không dùng bất kỳ cái gì của phủ Quốc công, bạc của Kỳ Lân viện đều là chiến lợi phẩm mà Hàn Trọng Hoài thu hoạch được ở chiến trường.
Hiện tại ước chừng trên tay bọn họ cũng có khoảng mấy vạn lượng bạc.
Nghe được con số này, Ngọc Đào hài lòng gật gật đầu, dắt Hàn Trọng Hoài thay đổi xiêm y đi ra cửa, Ngọc Đào nhìn Nhạn Tự đang nhắm mắt theo đuôi: "Ngươi cũng thay một thân xiêm y, mặc xiêm y kém nhất của ngươi vào."
Nhạn Tự khó hiểu, nhìn chủ tử một chút, sau đó lại nhìn Ngọc Đào, không biết vì sao vừa rồi người này còn có bộ dáng muốn tránh né tai họa, hiện tại lại chỉ huy nàng ấy làm việc: "Vì sao?"
"Bởi vì chất liệu bộ xiêm y này của ngươi không khác nhiều lắm so với ta."
"Ta..."
Ngọc Đào là thông phòng chứ không phải thiếp thị, chất liệu xiêm y của hai bọn họ giống nhau thì có cái gì kỳ quái.
“Còn có mượn một bộ xiêm y cho Đại Hoa, nàng ấy sẽ đi ra ngoài cùng chúng ta."
Nhạn Tự không muốn để ý tới mệnh lệnh của Ngọc Đào, nhưng có ví dụ của Trần Hổ ở phía trước, cho dù không cam lòng thì cũng chỉ có thể nghe lời quay về phòng, thay một thân xiêm y có chất liệu hơi kém.
Làm xong những thứ này, Ngọc Đào nghe thấy Chu phu nhân cách vách phái người tới truyền lời, trực tiếp kéo Hàn Trọng Hoài ra cửa.
Mà Hàn Trọng Hoài giống như là một con búp bê ngoan ngoãn, Ngọc Đào dắt hắn làm cái gì, hắn liền ngoan ngoãn mà đi theo nàng.
Sáng nay bọn Trần Hổ có động tĩnh lớn như vậy, vừa mang đồ vật đến, vừa mời đại phu, vừa nhìn đã biết là chính chủ của trạch viện này đã đến.
Đánh một đoạn thời gian giao tiếp, mặc dù biết Ngọc Đào cùng quận chúa quen biết, nhưng Chu phu nhân càng nghi hoặc thân phận của Ngọc Đào là gì.
Nếu nói là phu nhân của đại gia, nhìn lại có chút keo kiệt, nhưng nếu nói là nha đầu không có thân phận, phong thái lại hơi nhiều một chút.
Cho nên biết chủ nhân của trạch viện cách vách đã đến, Chu phu nhân nghĩ trái nghĩ phải liền tự mình tới cửa xem tình huống là gì.
Cửa vừa mở ra, Chu phu nhân lập tức sững sờ.
Còn tưởng rằng phải tốn chút công phu, không nghĩ tới vừa tới đã lập tức gặp được người.
Ngọc Đào vẫn giống như bình thường, chải búi tóc mây, trên đầu cắm ngọc trâm, ăn mặc bình thường, nhưng bởi vì bộ dáng nghiên mỹ nên vẫn vô cùng xinh đẹp.
Nam nhân bên cạnh nàng, đầu đội kim quan, ngũ quan anh tuấn, vừa nhìn liền biết không phải người bình thường.
"Chu tỷ tỷ có việc gì?"
Chu phu nhân thu hồi ánh mắt nhìn bàn tay đang nắm hai người, cười nói: "Không có chuyện gì, ở trong nhà nghe được động tĩnh, nghĩ có thể là trượng phu của ngươi tới, sợ bên này của ngươi không đủ người nên mới muốn đến xem có chỗ nào có thể hỗ trợ không."
Chu phu nhân cố ý dùng từ trượng phu, nhưng vẻ mặt của hai người trước mắt vẫn không có biến hóa gì.
Tuy rằng vẻ mặt Hàn Trọng Hoài lạnh nhạt nhưng lại để ý đến phản ứng của Ngọc Đào, vốn tưởng rằng ít nhất Ngọc Đào sẽ khẩn trương một chút, không nghĩ tới bàn tay đang nắm tay hắn vẫn mềm mại như cũ, một chút ý tứ khẩn trương cũng không có.
"Chu tỷ tỷ thật tốt."
"Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."
Chu phu nhân thường nhìn lướt qua Hàn Trọng Hoài một chút, thấy hắn vẫn không mở miệng, liền có loại cảm giác mình đứng ở nơi này làm cho người khác phiền chán, cùng Ngọc Đào hàn huyên hai câu thì nói cáo từ.
"Nàng chiếm tiện nghi gì của nàng ta?" Hàn Trọng Hoài hối hận vì lúc trước không để cho Trần Hổ nhìn chằm chằm động tĩnh ở bên này, hắn giống như là bỏ lỡ rất nhiều chuyện thú vị.
"Ta hỏi thăm chút tin tức ở chỗ nàng ấy, sau đó mượn vài thứ."
Ngọc Đào nhún nhún vai, Chu phu nhân vừa rời đi thì vừa lúc Đại Hoa cùng Nhạn Tự cũng đều đã thay xong xiêm y lại đây, Ngọc Đào hỏi Trần Hổ muốn xe ngựa.
Thấy Ngọc Đào thật sự làm tốt tư thế ra cửa, Hàn Trọng Hoài đứng trước xe: "Thật sự muốn ra ngoài?"
Hắn không nghĩ tới lại có một ngày Ngọc Đào lôi kéo hắn chạy loạn khắp nơi.
"Đại nhân, không phải ngay cả thành ngài cũng không thể vào chứ?"
Nghe ra Ngọc Đào khiêu khích, Hàn Trọng Hoài lên xe ngựa, sau đó đương nhiên là ngồi đến chỗ thoải mái nhất trong xe ngựa, nhưng hắn mới ngồi xuống, Ngọc Đào đã lập tức chen tới, nhét mình vào trong ngực hắn, nửa người trên đều đặt ở trên người hắn.
Tuy rằng Ngọc Đào có một thân thịt mềm thơm, so với gối ôm còn muốn mềm mại nhẹ nhàng thoải mái hơn, nhưng Ngọc Đào như vậy rõ ràng là coi hắn như gối mềm.
Hàn Trọng Hoài thoáng đẩy một cái, nhưng nàng lại càng dính chặt hơn, đôi mắt ẩn nước yên tĩnh nhìn hắn: "Sau này nô tỳ sẽ bị tuẫn táng, cho nên tốt nhất hiện tại nên đem tình cảm tích lũy nhiều hơn một chút."
"Ta tưởng khi nàng biết chính mình sẽ bị tuẫn táng, sẽ tính toán nằm trên giường nửa tháng."
Ngọc Đào nắm tay Hàn Trọng Hoài, để tay hắn đặt lên eo nàng, làm cho vị trí cố định của nàng càng thêm thoải mái.
"Đại nhân sai rồi, nô tỳ là bởi vì không có việc gì để làm nên mới lười không muốn động, hiện giờ có nhiều bạc, đương nhiên là tràn đầy tinh thần."
Đem việc ngày thường hầu hạ hắn gọi là không có việc gì để làm, Hàn Trọng Hoài khẽ khịt mũi, Ngọc Đào sợ hắn nhìn thấu bím tóc nhỏ của nàng rồi bắt nàng, nhưng nàng cũng có thể nhìn thấu hắn, biết bởi vì tò mò mà hắn có thể dễ dàng tha thứ cho rất nhiều chuyện mà nàng làm.
Xe ngựa một đường đi tới kinh thành, dừng ở bên ngoài tiệm vải lớn nhất.
Lúc này Ngọc Đào đem Hàn Trọng Hoài dắt càng chặt, hắn chính là người thanh toán mọi chi phí, ngàn vạn lần cũng không thể để cho cây ATM của nàng chạy đi.