Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 39: Trâm của ta vẫn chưa cắm vào tóc nàng...



Ngọc Đào chạm vào trâm cài tóc bên ngoài mũ, lập tức biết vấn đề nằm ở đó.  

Nàng đến để trả lại son phấn, nhưng lại quên mất rằng đây là nơi mà nam nhân kia đã đưa son phấn cho nàng.   

Nam nhân đứng dưới tàng cây đã thay sang một thân áo suông màu tối, ngọc bội trang trí bên hông vừa nhìn đã biết không phải là đồ rẻ tiền, không ngờ lại có thể keo kiệt thành như vậy.   

Xem ra không phải là mấy ngày này đều ở đây canh giữ chờ nàng xuất hiện chứ?   

Ngọc Đào dời ánh mắt, nhưng trước khi nàng lên xe, Triệu Hằng Kiêu đã chắn trước mặt nàng.   

"Mấy ngày không gặp, phu nhân có khỏe không?"   

Lần trước hắn thấy Ngọc Đào nàng vẫn còn búi tóc kiểu cô nương, hôm nay đã biến thành búi tóc của phụ nhân.   

Hắn có thể cảm giác được nàng Ngọc Đào búi tóc phụ nhân sẽ càng thêm nhu mị, không khỏi ngứa ngáy muốn nhìn bộ dáng dưới chiếc mũ có rèm che của nàng.   

Làm người không thể không tin chữ duyên này, ban đầu chẳng qua là do hắn nhìn thấy phụ nhân đội mũ che có dáng người yểu điệu nên liền nhìn thêm vài lần, ai biết gió thổi vừa vặn nâng rèm mũ của Ngọc Đào lên, lộ ra hàm dưới trắng nõn không tỳ vết của nàng, còn có đôi môi phảng phất như bôi nước anh đào.   

Có một số mỹ nhân vừa nhìn đã quên, nhưng cũng có một số mỹ nhân mà chỉ cần sau khi nhìn thấy, chỉ cần vài phần giống bức chân dung, hoặc một ngón tay, toàn bộ khuôn mặt của nàng sẽ xuất hiện trong tâm trí.   

Đây là đẹp đến tận xương tủy, chứ không phải chỉ có mình khuôn mặt đẹp.   

"Ngươi là?"   

Ngọc Đào không cởi mũ, hơi ngẩng đầu lên, giọng nói tràn ngập nghi hoặc, "Vị công tử này nhận sai người đi."

"Phu nhân không nhớ rõ tại hạ, tại hạ lại không quên được phu nhân, trâm ngọc này ở trên đầu phu nhân cực đẹp."   

Trên mái tóc đen nhánh của nàng cũng không có thêm trang sức nào khác, chỉ đơn giản là một cây trâm ngọc, mà ngọc trâm này là do hắn tặng.   

Mặc kệ Ngọc Đào là ái thiếp của ai, nàng coi trọng lễ vật mà hắn tặng, chỉ như vậy cũng có thể khiến cho hắn vui vẻ.   

Lần này bên cạnh Ngọc Đào không phải là Trần Hổ, Triệu Hằng Kiêu không hề cố kỵ, nói xong liền cầm lấy cây tử trâm trên đầu mình: "Mỹ ngọc phối giai nhân, ngọc trâm này mới xứng với phu nhân."   

Tử ngọc điêu khắc tường vân cùng thú văn, dưới ánh mặt trời màu ngọc càng trong suốt, vừa nhìn liền biết không phải là đồ vật bình thường.   

Tuy rằng trong lòng muốn nhưng đầu óc Ngọc Đào vẫn còn đang hoạt động, biết cái tiện nghi gì có thể tham, cái tiện nghi gì không thể tham.   

Không thèm nhìn cây trâm kia thêm vài lần, giọng điệu của Ngọc Đào phẫn nộ: "Công tử thật kỳ quái, đi lên liền nói quen biết ta, hiện tại lại lấy cây trâm tặng ta, nào có nữ nhân nhà lành nào tùy tiện nhận lễ vật của người khác."   

Ngọc Đào phất tay áo lên xe, "Mau đi, sớm biết như vậy liền để cho tướng công bồi ta ra cửa, cũng sẽ không gặp phải loại đăng đồ tử không có mắt này."

Vốn dĩ Lý Đại đang ở một bên xem kịch, cân nhắc hai người có quan hệ gì, nghe Ngọc Đào nói như vậy, hắn lập tức đánh xe ngựa rời đi.   

Chỉ là lần này Triệu Hằng Kiêu không để cho thuộc hạ mặc kệ giống như lần trước, mà là Ngọc Đào vừa đi hắn liền lập tức hạ lệnh đuổi theo.  

Bọn họ đi theo không tính là trắng trợn táo bạo, nhưng đường đi chỉ có mấy cỗ xe ngựa như vậy, chỉ chốc lát sau Lý Đại đã phát hiện ra có xe ngựa đi theo phía sau bọn họ.   

"Không ngờ vị công tử kia còn đi theo tới, phu nhân thật sự không biết hắn?"   

Nếu Triệu Hằng Kiêu là nhân vật tai to mặt lớn, Lý Đại cũng sẽ không nói chuyện của hắn, nhưng Triệu Hằng Kiêu phong tư tiêu sái, khí vũ hiên ngang, vừa nhìn đã thấy không giống người bình thường.   

"Ta đương nhiên không biết, hắn nhận nhầm người nên muốn chiếm tiện nghi đi."   

Xe phía sau đuổi theo không rời, Ngọc Đào nhíu mày, xem ra nàng thật sự không thích hợp làm nữ nhân xấu xa, chỉ có thể cần cù làm một người làm công.   

Những nữ nhân khác xấu xa, nam nhân đều có thể dâng một thành trì trước mặt các nàng.   

Mà nàng thì bất quá thu một cây trâm, đã bị người quấn lấy.   

Đây chẳng lẽ là do ông trời đang nói cho nàng biết, mặt nàng còn chưa đạt tới tiêu chuẩn hại nước hại dân, vẫn là nên cố gắng cày cấy, phải dựa vào lao động không thể dựa mặt?   

"Vậy Hàn phu nhân, ngươi nói hiện tại nên làm cái gì bây giờ?"   

Lý Đại nhìn xe ngựa phía sau, xe phía sau muốn đuổi kịp bọn họ chỉ là chuyện đơn giản, nhưng có lẽ chủ nhân của cỗ xe kia đã dặn dò mã phu không được đánh xe quá nhanh.   

Làm sao nàng biết được nên làm cái gì bây giờ, phỏng chừng bây giờ trả lại cây trâm cũng vô dụng.   

Nếu để cho người nọ đuổi theo đến cửa, biết được trong nhà chỉ có một mình nàng ở, sợ là chưa đến ngày hôm sau hắn đã có thể bò lên giường của nàng.   

Chuyện này làm cho nàng không khỏi nghĩ, bằng không nàng dứt khoát đổi kim chủ đi, nam nhân này diện mạo không kém, chờ hắn lên giường phát hiện nàng vẫn là một xử nữ, chỉ nghĩ như vậy nàng cũng đã có thể tưởng tượng được bộ dáng tâm hoa nộ phóng, cảm thấy chính mình nhặt được bảo vật của hắn.   

Nhưng mà nàng còn chưa nghĩ tiếp, trong đầu đã hiện ra bộ dáng của Hàn Trọng Hoài.   

Cũng không biết bên ngoài truyền chuyện hắn sắp sụp đổ là thật hay giả, nếu là thật, nàng lựa chọn cái gì, làm việc cho ai cũng giống ai, nhưng nếu là giả, chỉ sợ với tính tình của hắn, thứ chờ nàng phía trước không phải chỉ là một trận náo loạn nhỏ mà chính là tra tấn.

Quả thật phủ Quốc công đã ném ra khỏi phủ đệ mấy cỗ thi thể không có chân.   

"Đi về phía hồ nước."   

Phân phó của Ngọc Đào khiến Lý Đại do dự một lát: "Hàn phu nhân, bên hồ nước thường xuyên có quý nhân nghỉ ngơi, chúng ta liều lĩnh như vậy, nếu quấy nhiễu quý nhân..."   

"Giờ này quý nhân cũng sẽ không nằm trong phòng mà ở bên bờ sông phơi nắng, chúng ta đi vòng quanh một vòng, nếu hắn không dám đi theo chúng ta liền bớt việc."   

Nàng còn nhớ rõ lúc trước khi Trần Hổ còn ở bên cạnh, Triệu Hằng Kiêu thấy hắn thì nhanh chóng thu hồi biểu tình.   

Lần trước không dám đi theo, có thể tưởng tượng được lá gan của hắn cũng không quá lớn, hoặc là nói do hắn có điều cố kỵ.   

"Thế tử, vị phu nhân kia đang đi về phía Ngụy gia."   

Tùy tùng bên cạnh Triệu Hằng Kiêu nhắc nhở một câu, "Có thể nàng ấy là người của Ngụy gia hay không?"

"Thôn trang này là nơi mà Ngụy gia lấy ra cho Thái tử dưỡng bệnh, cho dù là người Ngụy gia cũng không có khả năng tùy ý ra vào, trừ phi nàng ấy là quận chúa đường tỷ của ta."

Khánh Bình quận chúa còn chưa lập gia đình, từ nhỏ đã nhận được trăm ngàn sủng ái, không có khả năng lừa gạt nam nhân để lấy đồ vật đổi tiền, cho nên tất nhiên không có khả năng là nàng ấy.  

Triệu Hằng Kiêu chơi đùa trâm cài trong tay: "Ta hoài nghi có phải là mỹ nhân kia biết thân phận của ta hay không, cố ý dùng phương thức này dọa ta lui đi."   

"Nếu vậy thì mạng của nữ nhân kia..." Tùy tùng làm ra một cái thủ thế cắt cổ.   

Triệu Hằng Kiêu là bí mật hồi kinh, nếu để cho người ta biết thế tử của Phúc vương ngàn dặm xa xôi từ U Châu đến kinh thành, tất nhiên sẽ nhấc lên một phen sóng gió.   

"Nàng có chút thông minh, nhưng không đến mức có bản lĩnh biết được mọi chuyện." Triệu Hằng Kiêu sờ sờ trâm, "Quay lại đi, hiện tại còn chưa tới lúc ta bái phỏng Thái tử điện hạ."

"Vâng."   

"Nghĩ biện pháp điều tra xem nàng là ai, cây trâm này của ta còn chưa được cắm vào tóc nàng."   

Chơi đùa tử ngọc trâm trên tay, Triệu Hằng Kiêu híp mắt hồi tưởng lại mùi hương trên người Ngọc Đào, mùi quả đào nhàn nhạt, cũng không biết là từ chỗ nào trên người nàng tản ra.   

Sau khi đi được mười mấy mét về phía hồ nước, Ngọc Đào nhận được một tin tốt và một tin xấu.   

Tin tốt là giống như kết quả tốt nhất mà nàng tưởng tượng, nàng đã bỏ rơi được Triệu Hằng Kiêu, tin không tốt chính là xe ngựa nàng ngồi đã bị thị vệ gọi là "Thích khách", bắt dừng lại.   

"Các ngươi là ai!?"   

Thị vệ lớn tiếng hỏi, Lý đại sợ tới mức đã quỳ trên mặt đất, Ngọc Đào đi ra ngoài xe, tự hỏi mình nên quỳ xuống cầu xin tha thứ, hay là kêu một tiếng Khánh Bình quận chúa đang mặc xiêm y màu hồng nhạt đứng cách đó không xa.   

Nhìn thấy roi trên tay thị vệ, Ngọc Đào duỗi đầu: "Nô tỳ Ngọc Đào, thỉnh an quận chúa."   

Khánh Bình nghe được cái tên quen thuộc, tò mò đi về phía trước vài bước, không có lá xanh che khuất, nhìn thấy khuôn mặt và dáng người của Ngọc Đào liền biết đây là "Ngọc Đào" mà mình quen.   

"Như thế nào ngươi lại ở đây? Hàn đại nhân tới sao?"   

Không có Ngụy Thải Vũ ở đây, rõ ràng Khánh Bình quận chúa dễ nói chuyện hơn rất nhiều, tuy rằng cằm khẽ nhếch, vẫn mang theo kiêu ngạo của người đứng trên, nhưng thấy bộ dáng Ngọc Đào này mới yên tâm, người như vậy sẽ không hạ mình đến bắt nạt nàng.   

"Đại nhân không đến, là do ta muốn trở về chỗ ở nhưng lại đi nhầm vào nơi này."   

Bỏ qua chi tiết nàng nhận đồ tốt của người ta, những thứ khác Ngọc Đào đều thành thật mà nói, cái gì mà nhận nhầm người, sau đó lại bị đi theo tới nơi này.   

Giọng điệu của Ngọc Đào bình thản, nhưng Khánh Bình nghe thì lại nhíu mày: "Vậy mà còn có đăng đồ tử như vậy, các ngươi đi ra ngoài tìm, nếu tìm được người thì đem người trói tới đây."   

Biết Khánh Bình làm như vậy không phải là vì nàng, mà chỉ đơn thuần là nhìn không quen cảnh nam nhân khi dễ nữ nhân, nhưng Ngọc Đào vẫn cảm kích hành lễ: "Ngọc Đào tạ ơn quận chúa, nếu không phải có quận chúa, hôm nay nô tỳ liền không biết nên làm cái gì bây giờ."  

Khánh Bình nhìn Lý Đại đang xụi lơ trên mặt đất, có hạ nhân vô dụng như vậy đi theo, thật đúng là không ngăn được chuyện xảy ra: "Hàn đại nhân thật đúng là bỏ được, để cho ngươi một mình đi lại bên ngoài."  

Ngọc Đào cúi đầu không nói.   

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng, Khánh Bình không thú vị khoát tay áo: "Về đi."   

"Ngọc Đào cáo lui."   

Cuối cùng hành lễ thêm một lần nữa, Ngọc Đào vừa thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại nghe được giọng nói của Khánh Bình: "Ngươi nói Hàn đại nhân mua sản nghiệp ở đây, sau đó lại đưa ngươi tới đây?"   

Ngọc Đào lên tiếng.  

Không biết Khánh Bình nghĩ đến cái gì, thở dài: "Ta không biết ta nói những chuyện này ngươi hiểu hay là không hiểu, dù sao ngươi hãy cố gắng an ủi Hàn đại nhân đi, hắn quá mức liều lĩnh, bổn quận chúa có thể thông cảm cho việc hắn muốn kêu oan vì lão quốc công gia, nhưng dù sao cũng là chuyện quá khứ, cho dù hắn có bằng chứng thật nhưng phạm vi liên lụy cũng quá rộng..."   

Nghe ý tứ này có vẻ Hàn Trọng Hoài sắp trở thành pháo hôi?   

Lúc trước nàng nghe nói Hàn Trọng Hoài đang làm đại sự, hơn nữa chuyện hắn làm còn đem nổi bật của Hàn Trọng Thời che đi thì đã cảm thấy không tốt, đoạt nổi bật của nam chủ thì sẽ có được kết cục tốt sao?!   

phủ Quốc công chỉ có thể xuất hiện một thiên kiêu là Hàn Trọng Thời.   

Nếu có án oan gì thì cũng nên là nam chính bỏ ra trăm cay ngàn đắng, cuối cùng cũng vạch trần được tất cả bí mật.

Xem ra rõ ràng Hàn Trọng Hoài đã trở thành bước đệm cho nam chủ, sự ảm đạm của hắn sẽ làm cho nam chủ càng thêm sáng bóng.   

Sắc mặt Ngọc Đào biến hóa quá rõ ràng, Khánh Bình quận chúa dừng một chút: "Ngươi cũng không cần lo lắng quá nhiều, cho dù hắn rời khỏi phủ Quốc công nhưng hắn vẫn là tướng quân bách chiến bách thắng, ngươi nhớ nói những lời này để an ủi hắn."   

Hiện tại Ngụy gia ra lệnh cấm Ngụy Thải Vũ tiếp cận Hàn Trọng Hoài, cho nên những lời này cũng chỉ có nàng mới có thể truyền đạt.   

Thị vệ không tìm được Triệu Hằng Kiêu, Khánh Bình thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của Ngọc Đào thì gọi hạ nhân đưa nàng trở về.   

Có thị vệ của quận chúa đưa tiễn là một chuyện tốt, ngày hôm sau Ngọc Đào tỉnh lại nhìn thấy cây lựu bị chặt trước cửa nhà đã được khôi phục lại.   

Lý Đại không còn bộ dáng uể oải như hôm qua, hắn đang sửa đèn lồng, nhìn thấy Ngọc Đào mở cửa, lập tức hành lễ với nàng.   

"Hàn phu nhân, nhóm tiểu nha đầu còn có nông dân trồng rau đều đang chờ."   

Hôm qua những chuyện Khánh Bình quận chúa nói với nàng đều là nói riêng, Lý Đại cũng chỉ biết được chuyện nàng quen biết quận chúa, lại không biết thân phận của nàng, hơn nữa cái đùi vàng của nàng đang sắp suy sụp.   

Nghe ý tứ của Khánh Bình quận chúa, Hàn Trọng Hoài bị cách chức là chắc chắn, hơn nữa rất có thể sẽ bị đuổi ra khỏi phủ Quốc Công.   

Trách không được lúc trước Hàn Trọng Hoài đều ngồi xe lăn, lúc này mới đến quan trường vài ngày đã biến thành như vậy, nếu là như vậy còn không bằng vẫn tàn phế như cũ.  

Ngoại trừ việc Hàn Trọng Hoài không giải quyết được chuyện này, thứ mà nàng tương đối để ý chính là quan hệ logic trong lời của Khánh Bình quận chúa, ở trong miệng Khánh Bình quận chúa, làm sao mà nàng lại nghe như là Hàn Trọng Hoài đã biết trước được xui xẻo, cho nên trước tiên đưa nàng đến chỗ này tránh mặt, sau đó chờ hắn bị đuổi ra khỏi phủ Quốc công thì sẽ đến nơi này tìm nàng.  

Cho nên sẽ thật sự không phải là hắn sẽ tới tìm nàng đi?   

Nếu như hắn muốn đến thì mẹ nó nàng còn tốn nhiều công sức như vậy, lăn lộn giày vò nhiều chuyện như vậy để làm cái gì.   

Nghĩ đến Hàn Trọng Hoài thì lại tức giận, Ngọc Đào chọn nha đầu xong thì trở về giường ngủ một giấc, đợi đến khi nàng tỉnh lại, bước ra khỏi cửa liền hoài nghi Hàn Trọng Hoài đã đến đây.   

"Phu nhân đã tỉnh lại, ta đi lấy nước nóng cho ngươi."   

Thời điểm chọn nha đầu, trong đầu Ngọc Đào đều nghĩ đến Hàn Trọng Hoài, nàng chỉ tùy ý mà chọn một người, không nghĩ tới vận khí lại tốt như vậy, có thể chọn được một người có năng lực làm việc.   

Trong viện sạch sẽ hẳn lên, ban đầu Ngọc Đào chỉ dọn dẹp chỗ ở và phòng bếp của nàng, còn có con đường mà nàng đi qua, miễn cho trên giày dính tro bụi mang vào trong phòng.   

Mà nha đầu này lại quét sạch tất cả, ngắn ngủn không tới hai canh giờ, đem tất cả mọi thứ đều dọn sạch một lần, đem phiến đá xanh lau sạch bóng đến nỗi có thể soi gương.   

Sau khi rửa mặt, ngay cả khăn tay Ngọc Đào cũng không vặn khô, tiểu nha đầu hiểu ý lập tức cầm khăn tay của nàng đi rặt sạch.   

"Phu nhân, ta đã hấp xong bánh bao, ngài mau ăn cho nóng?"   

So với Ngọc Đào, vóc người của tiểu nha đầu này thấp hơn nửa bàn tay, khi nói chuyện làm cho người ta cảm thấy nhanh nhẹn.   

Hơn nữa nghe qua còn là một nhân tài toàn năng, mấy chuyện như giặt giũ nấu cơm quét dọn cái gì cũng biết, ánh mắt Ngọc Đào dịu dàng: "Ngươi tên là gì?"   

"Phu nhân, ta tên là Đại Hoa."   

Đối mặt với ánh mắt sáng ngời của tiểu nha đầu, nếu không phải sợ bị nói là quỷ nhập hồn, nhất định Ngọc Đào đã ôm chặt nàng ấy, nói to rằng hai chúng ta đã thất lạc nhau quá lâu rồi.   

Hàn Trọng Hoài ngàn vạn lần đừng tới tìm nàng, cuộc sống hạnh phúc của nàng chỉ cần có Đại Hoa là có thể hoàn mỹ vô khuyết.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.