Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 28: Tiền tới thì làm



Thái tử điện hạ đến dưỡng bệnh ở ôn tuyền trong thôn trang, cùng đến còn có Khánh Bình quận chúa, mà đám người Hàn Trọng Hoài là triều thần như phe thái tử, sau khi đến đây gặp nhau xong thì phải trở về trong thành.  

Bởi vì lần này xuất hành Hàn Trọng Hoài không mang theo hạ nhân khác, Ngọc Đào chỉ có thể nhận mệnh đem đồ đạc lên xe ngựa, sau khi đem xong thì ở bên cạnh chờ Hàn Trọng Hoài.   

Đi cùng bọn họ còn có huynh muội Ngụy Cẩm Dương, Ngụy Cẩm Dương cưỡi trên ngựa, mà Ngụy Thải Vũ im lặng trốn trong xe ngựa, thế nhưng không có ý đi ra đối mặt với Hàn Trọng Hoài.   

Ngọc Đào nhìn rèm gấm phiêu động, nghĩ đến hôm qua Hàn Trọng Hoài nhắc tới Ngụy Thải Vũ nên liền chủ động đi đến cửa sổ xe của bọn họ chào hỏi một chút.   

Ngụy Thải Vũ không để ý tới nàng, nàng cũng không để ý, đang định xoay người lại thấy nha đầu của Ngụy Thải Vũ vén rèm đi ra, vẫy vẫy tay với nàng.   

Ngọc Đào khó hiểu đi qua, nha đầu kia ý bảo nàng mở tay ra, bàn tay đang quấn vải mỏng của Ngọc Đào mở ra, một thỏi bạc rơi vào tay nàng.   

"Đây là cô nương nhà chúng ta thưởng cho ngươi."   

Mặc dù thỏi bạc không lớn, nhưng hẳn là đến mười lượng.   

Ngọc Đào cảm thấy bây giờ mình lại là tiểu bảo bối của ông trời, vốn dĩ nàng đẩy xích đu cho Hàn Trọng Hoài vài lần, còn cố ý như bị thương nhưng cũng không thấy Hàn Trọng Hoài có biểu hiện gì, còn nghĩ làm sao để Hàn Trọng Hoài hiểu rõ, không nghĩ tới Ngụy Thải Vũ liền đưa tới cửa.   

Nếu sau này Ngụy Thải Vũ là chính thất của Hàn Trọng Hoài, nhất định nàng sẽ làm một thị thiếp bình hoa, tuyệt đối không làm yêu, thành thành thật thật không sinh con.   

Tất nhiên là loại thiếp khiến người ta bớt lo lắng nhất.   

"Tạ Ngụy nhị tiểu thư thưởng!"   

Ngọc Đào vui sướng từ trong ra ngoài, Ngụy Cẩm Dương lập tức nhìn nàng nhiều hơn một cái, cảm thấy tính tình nàng không tệ, tuy là người bên cạnh Hàn Trọng Hoài, nhưng so với Hàn Trọng Hoài hiểu được cách làm người nhiều hơn.  

Hàn Trọng Hoài chậm chạp không vội, vừa xuất hiện đã muốn lên xe ngựa, Ngụy Cẩm Dương nhìn không nổi: "Trước kia chân phế đi ngồi xe ngựa là bình thường, hiện giờ ngươi là bộ binh thị lang, xuất hành còn chui vào trong xe không cảm thấy mất mặt sao?"   

"Thói quen."   

Hàn Trọng Hoài trả lời một câu rồi buông rèm xe ngựa xuống.   

"Ta sẽ nhìn xem bộ dạng lười biếng này của ngươi làm sao có thể hoàn thành cam đoan trước mặt điện hạ."   

Ngụy Cẩm Dương nói xong đi trước một bước, lúc hắn đi còn cố ý nhìn xe ngựa của Ngụy Thải Vũ, chỉ thấy người bên trong xe ngựa vững vàng không có ý tứ ngoi đầu ra.   

Thật sự là kỳ quái, lúc trước nói lợi hại như vậy, hiện tại nhìn thế nào cũng giống như không có hứng thú với Hàn Trọng Hoài.   

Tâm tư nữ nhi gia thật đúng là khó đoán được...   

Ngụy Cẩm Dương vừa nghĩ cuối cùng muội muội của mình cũng đã trưởng thành, chỉ thấy rèm xe bị vén lên một góc nhỏ, muội muội của hắn len lén nhìn về phía xe ngựa phía sau, thấy Hàn Trọng Hoài đã chui vào trong xe thì lộ ra vẻ thất vọng.  

Mà khi bị hắn bắt được vẻ mặt này, nàng còn hừ hừ kéo rèm xuống.   

Cái này cách lớn lên chỉ sợ còn xa đến mười vạn tám ngàn dặm.   

Ngọc Đào cầm bạc đi lên xe, ánh mắt cười tủm tỉm cong thành trăng lưỡi liềm: "Thiếu gia, đây là Ngụy nhị tiểu thư thưởng cho nô tỳ."   

Hàn Trọng Hoài liếc mắt một cái: "Thế nào? Ngươi muốn *thượng cống?"

*Thượng cống: xem như cống phẩm mà dâng lên  

Hắn cho rằng hắn là Phật Tổ Như Lai, muốn nàng còn phải dâng lễ cho hắn.   

Để cho hắn mơ đi!   

Trong lòng mắng Hàn Trọng Hoài trăm lần, nhưng trên mặt Ngọc Đào vẫn cười ha hả: "Nếu thiếu gia muốn, tất cả của nô tỳ đều là của thiếu gia."   

Nàng hào phóng đưa bạc ra, chỉ là ngón tay nắm chặt góc cạnh, nàng nghĩ nếu Hàn Trọng Hoài cầm lên, nàng liền ngã vào trong ngực hắn, đem chuyện đưa bạc bỏ qua.   

Nhưng mà không biết có phải là Hàn Trọng Hoài biết được suy nghĩ của nàng hay không, hay là cảm thấy chỉ có mười lượng bạc không đáng để hắn đưa tay, hắn lười biếng nằm trên giường, cười như không cười: "Nếu ngươi thích thì cầm đi."  

Lộ trình kế tiếp Hàn Trọng Hoài nhắm mắt ngủ bù, Ngọc Đào cầm bạc, nhìn khuôn mặt đang ngủ của Hàn Trọng Hoài, nghĩ đến nụ cười tựa tiếu phi tiếu trước khi nhắm mắt của hắn, nàng nghĩ nhất định là nụ cười ấy còn mang theo hàm ý gì.   

Một khi đã có mục tiêu, đầu óc Ngọc Đào sẽ vô cùng linh hoạt, can đảm cũng đúng thời cơ mà sinh ra.   

Thấy sắp đến phủ Quốc Công, Hàn Trọng Hoài có ý mở mắt, Ngọc Đào mạnh mẽ ném bạc trên tay ra ngoài.   

"Rầm..." một tiếng, bạc rơi xuống đất.   

Kèm theo tiếng vang thanh thúy này, Ngọc Đào nói: "Tuy rằng nô tỳ cao hứng vì được Ngụy nhị tiểu thư thưởng, nhưng nô tỳ là thông phòng của thiếu gia, chỉ hầu hạ thiếu gia, chỉ cần thiếu gia sủng ái, cho nên nô tỳ chỉ có thể nhận ban thưởng của thiếu gia."   

Vừa rồi trong tay cầm bạc, vẻ mặt còn giống như là bảo vật vô giá gì đó, lúc này vẻ mặt liền quyết tuyệt giống như thiếu chút nữa bị người bên ngoài ban thưởng làm cho ô uế.   

Mặc dù nhìn ra biến hóa này của Ngọc Đào là có cầu, nhưng Hàn Trọng Hoài chính là ăn cái bộ dạng ngoan ngoãn này của nàng.   

Ngón tay hắn lật lên, ném một thỏi vàng vào trong tay nàng.   

"Cầm đi."   

Bởi vì vàng là của mình, Hàn Trọng Hoài nhìn bộ dáng như ôm trân bảo của Ngọc Đào thuận mắt hơn rất nhiều.   

"Tạ thiếu gia, nô tỳ vẫn luôn sáng suốt, nô tỳ chỉ có thể cầu sủng ái của thiếu gia."   

Cầm vàng lấp lánh trên tay, Ngọc Đào quỳ gối bên cạnh Hàn Trọng Hoài, đầu cọ cọ trên tay hắn, "Cho dù sau này thiếu gia có phu nhân, nô tỳ cũng chỉ lấy lòng một mình thiếu gia."

"À..." Hàn Trọng Hoài kéo dài giọng nói, "Nếu nàng không cao hứng mà xử trí ngươi?"   

"Vậy nô tỳ sẽ vụng trộm làm bộ lấy lòng nàng, trên thực tế đối với thiếu gia mới là thật."   

Ngọc Đào chớp chớp mắt, dù sao hẳn là Hàn Trọng Hoài cũng đã hiểu được một chút đức tính của nàng, nàng là người không khiêng đánh, cho nên chỉ có thể thân tại Tào doanh tâm tại Hán.   

Hàn Trọng Hoài xoa xoa đầu nàng, lại ném thêm một thỏi vàng vào tay nàng: "Tạm được."   

Tạm được.

Này là do đáp án của nàng khôn đủ êm tai sao?  

Nếu không đủ êm tai sao còn đưa vàng, vậy nếu nàng trả lời một đáp án hoàn mỹ, hắn sẽ cho cái gì?   

Đầu óc của người làm công đều vây quanh ông chủ, bởi vì một câu nói của Hàn Trọng Hoài, khi xuống xe ngựa Ngọc Đào vẫn còn đang suy nghĩ sâu xa, sợ mình bỏ lỡ thứ tốt gì đó.   

Nhưng lại suy nghĩ một chút, có thể là do Hàn Trọng Hoài biết lời nói của hắn sẽ làm cho nàng suy nghĩ nhiều, nên mới cố ý nói một câu như vậy hay không.   

Phương diện khác của nam nhân này nàng còn chưa thử qua, không biết có được hay không, nhưng phương diện đùa bỡn lòng người, nàng biết hắn cực kỳ ưu tú.   

Xuống xe ngựa, Ngọc Đào còn chưa tới Kỳ Lân viện đã phát hiện phủ đệ có chút bất đồng với bình thường.   

Trên mặt hạ nhân đều lộ ra một mức độ hưng phấn nhất định, mà hưng phấn này bởi vì nhìn thấy nàng mà càng thêm nồng đậm.   

Vậy xem ra sự tình có liên quan đến nàng, mà chuyện có thể liên quan đến nàng, lại làm cho bọn họ kích động như vậy, chuyện này hẳn là từ trên người Hàn Trọng Hoài mà phát triển ra.   

Nhớ tới trước khi xuống xe ngựa nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa khác với phủ Quốc công, Ngọc Đào muốn tính toán ngày, nhưng đáng tiếc nàng đã quên hôm nay là ngày bao nhiêu. 

Nàng tính toán nhớ lại xem quỳ thủy của mình đến trong bao lâu, còn không đợi nàng nhớ ra, đã có người chủ động nói cho nàng biết chuyện gì.   

—— Biểu cô nương đến phủ.   

Họ hàng thân thích của phủ Quốc công chỉ nhiều không ít, nhưng thân thích tới cửa lần này lại không giống nhau.   

Mấy tháng trước Hàn lão phu nhân chỉ trích Tôn thị khắc nghiệt với thứ tử, vì ứng phó lão phu nhân, Tôn thị nói là đã tìm khuê tú của họ hàng mình, hơn nữa thân phận cũng không tệ lắm, là đích nữ của quan ngũ phẩm, tuy rằng Hàn Trọng Hoài là thiếu gia phủ Quốc công, nhưng vừa là thứ tử vừa tàn phế, người bên ngoài nghe được hôn sự này ai lại không nói một tiếng Tôn thị hiền từ.   

Mà bây giờ Hàn Trọng Hoài đã khỏe lại, không còn là tàn phế nữa, cũng không biết hôn sự này có hợp hay không.   

Lúc trước Ngọc Đào đã đoán được có thể là việc này, nghe được đáp án chính xác, chỉ cảm thấy may mắn đầu óc mình xoay chuyển nhanh, may mắn đã nghĩ đến chuyện mình nên tiết kiệm tiền.   

Hiện tại Hàn Trọng Hoài còn chưa cưới thê tử, bạc của nàng còn có thể dễ dàng tích góp một chút, đợi đến khi Kỳ Lân viện có nữ chủ nhân, bạc này của nàng sẽ khó tích góp được.   

Ngọc Đào không thèm để ý đến biểu tiểu thư nhưng không tránh khỏi việc người bên ngoài cảm thấy nàng để ý, trong chốc lát nàng liền nghe được không ít lời khen biểu tiểu thư mỹ mạo kia.   

Mà biểu tiểu thư kia ngoại trừ mỹ mạo của mình, bên cạnh còn mang theo nha hoàn động lòng người.

Nghe có vẻ như là có chuẩn bị mà đến, thị thiếp cũng đều đã mang theo, chỉ chờ nhập môn.  

*

Rèm lụa phòng khách che một nửa, ánh sáng không đủ, đem vẻ mặt của Tôn thị hiện ra một tia sâu thẳm.   

Tôn thị đối với biểu chất nữ từ xa của mình cũng không nhìn chăm chú nhiều, mà là đánh giá nha đầu bên cạnh nàng ta.   

Nha đầu kia mặc một bộ váy tố sắc màu trắng, dáng người yểu điệu, ánh mắt nhu nhược động lòng người, lông mày lá liễu, môi anh đào, chưa mở miệng đã biết nhất định là nói câu nào mềm mại câu đó.   

Nha đầu này chính là con ngựa gầy mà sau khi bà ta biết chân Hàn Trọng Hoài tốt, đã đặc biệt nhờ người nhà mẹ đẻ tìm, tuy rằng vội vàng tìm nhưng dung mạo này lại vô cùng tốt.   

Bà ta đã gặp Ngọc Đào bên cạnh Hàn Trọng Hoài ở lão phu nhân vài lần, so sánh với nhau bà ta càng cảm thấy nha đầu này có phong tình hơn.   

Dù sao cũng là đồ chơi hao phí ngàn vàng nuôi ra để hầu hạ người khác, như thế nào cũng nên thắng nha đầu gia dưỡng kia một bậc.   

Nghĩ đến số bạc mình tiêu ra ngoài, Tôn thị lập tức cảm thấy đau thịt: "Gọi là gì?"   

"Nô tỳ Lục Ti, ra mắt phu nhân."   

Lục Ti mở miệng như hoàng oanh xuất cốc, thanh thúy uyển chuyển, khi hành lễ càng thấy bản lĩnh, chân cong khuôn mặt khẽ nhếch, rõ ràng mặc xiêm y nhìn rộng rãi nhưng không biết vạt áo thu ở đâu khiến cho đường cong này lộ ra.   

Nếu đổi lại là Quốc công gia ở đây, chỉ sợ sẽ ngẩn người.   

Tôn thị đánh giá từ trên xuống dưới: "Cởi xiêm y cho ta xem một chút."   

Trên đường đi Lục Ti đã biết chủ tử của mình là Tôn thị, nghe vậy không chút ngượng ngùng nào, giơ tay cởi xiêm y.   

Tuy rằng cởi ra lưu loát dứt khoát, nhưng trên mặt vẫn nổi lên đỏ ửng, Tôn thị không biết nàng ta đây là thật biết liêm sỉ hay là cố ý giả bộ xấu hổ như vậy để lấy lòng.   

Dù sao rơi vào trong mắt bà ta cũng vô cùng hài lòng.   

Nghĩ đến dáng người của Ngọc Đào, tuy rằng Lục Ti này kém một chút, nhưng mị hoặc này, nếu Hàn Trọng Hoài là nam nhân thì khó có thể tránh thoát.   

"Mặc vào đi, cùng Trịnh ma ma đi làm quen với quy củ."   

"Lục Ti lĩnh Mệnh."   

Nhặt xiêm y trên mặt đất lên, Lục Ti nhu thuận cười, nghĩ đến cái gì đó mà nhìn sang một bên, "Làm phiền cô nương chờ nô tỳ một lát."

Biết là nàng ta đang nói chuyện với mình, Tôn Tư Lộ gật đầu.   

Tôn Tư Lộ bất động còn tốt, vừa động, cho dù là một cái gật đầu đơn giản, cũng có thể nhìn ra bộ dáng ngây thơ ngây ngốc.   

Để cho một tiểu thư chờ một nha hoàn, Tôn thị không cảm thấy có cái gì không đúng, dường như biểu tiểu thư cũng có ý nghĩ như vậy, nhu thuận ngồi ở một bên, nếu nhìn kỹ vẻ mặt của nàng ta liền có thể nhìn ra người có chút ngốc, có chút khác biệt với người bình thường.   

Tôn thị chán ghét liếc nàng ấy một cái, vẫn chưa nói chuyện với biểu chất nữ của mình.   

Tôn thị hận Hàn Trọng Hoài không thể biến mất ở phủ Quốc công, làm sao có thể tìm cho hắn một thê tử tốt được.  

Tàn phế phối si ngốc, vốn là một đôi trời đất tạo nên, ai biết được chân của Hàn Trọng Hoài lại đột nhiên tốt lên khiến cho việc ghép đôi của bà ta thất bại, còn mất nhiều ngân lượng như vậy để đổi lấy một con ngựa gầy giá trị ngàn vàng...   

Vì lấy được một khối vàng mà Ngọc Đào vô cùng vui vẻ, mà Tôn thị lại vì tìm nữ nhân quyến rũ Hàn Trọng Hoài mà tốn ngàn vàng, nếu để cho Ngọc Đào biết việc này, chỉ sợ nàng sẽ thời dài cùng thở dài.   

Đều là buôn bán da thịt, tại sao so với người khác thịt của nàng lại rẻ hơn nhiều như vậy.  
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.