Ngọc Đào cảm thấy Bích Thúy thật sự là một người không thể tin tưởng được, nàng ấy mới tới tìm nàng thần thần bí bí nói lão quốc công gia không cho Hàn Trọng Hoài bước chân ra khỏi phủ Quốc công, còn chưa được mấy ngày lão phu nhân đã truyền thư, để cho Hàn Trọng Hoài cùng lên núi lễ Phật.
Thường ngày những loại hoạt động này đều là do lão phu nhân mang theo mấy người tôn nữ cùng đi, cũng không biết là như thế nào mà lần này lại nhớ tới mang theo Hàn Trọng Hoài đi cùng.
Lão phu nhân bên kia còn cố ý dặn dò, Hàn Trọng Hoài đi lại bất tiện nên bảo hắn mang thêm vài hạ nhân hầu hạ ở bên cạnh.
Ngọc Đào ngồi ở chỗ để chân nhìn các nàng thu dọn đồ đạc, nàng biết Hồi Thời là cố ý tạo ra một loại trạng thái bận rộn khiến cho nàng không thể nhúng tay vào, nhưng may mắn nàng không có ý định nhúng tay vào là được.
"Thiếu gia muốn ra ngoài sao?"
Khóe mắt Ngọc Đào liếc nhìn thấy Hàn Trọng Hoài giống như đang nhìn mình, hơn nữa không phải nhìn thân thể hay là khuôn mặt của nàng, cảm thấy khó hiểu lại không tiện trực tiếp ngẩng đầu nhìn thẳng Hàn Trọng Hoài, cho nên dứt khoát tìm một đề tài nhàm chán.
Ngẩng đầu, Ngọc Đào liền phát hiện trực giác của mình không sai, Hàn Trọng Hoài thật đúng là đang nhìn mình, ánh mắt nặng nề không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Nô tỳ rất cao hứng khi có thể cùng thiếu gia ra ngoài, đây là lần đầu tiên nô tỳ cùng thiếu gia đi xa."
Hai tay Ngọc Đào đặt trên mép giường, ánh mắt cong thành trăng lưỡi liềm lóe lên ánh sáng nhỏ vụn.
Đôi mắt Hàn Trọng Hoài chậm rãi chớp chớp, ngoài dự liệu mở miệng: "Hàn Trọng Giác cũng sẽ đi."
Ngọc Đào ngẩn ra, có chút không hiểu được lời nói của Hàn Trọng Hoài.
Mà lúc này Hàn Trọng Hoài lại phá lệ có ý tứ giải thích nghi hoặc với nàng, tay chống đầu, nhìn mặt nàng, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào xuất hiện trên mặt Ngọc Đào khi hắn nói chuyện.
"Hắn đề nghị với tổ mẫu rằng ta hành động bất tiện nên bảo ta mang thêm vài hạ nhân, ngươi nói xem vì sao hắn lại đề nghị như vậy?"
Tất nhiên là vì muốn hắn đưa nàng đi.
Ngọc Đào nhìn biểu tình tựa tiếu phi tiếu của Hàn Trọng Hoài, nam nhân này cũng đã vì nàng mà chảy máu mũi, thế nhưng còn muốn đẩy nàng vào hố lửa.
"Ngươi muốn giả bệnh cũng vô dụng, nếu ở lại phủ đệ, hắn bắt ngươi đi sẽ càng dễ dàng."
"Thiếu gia nói lời này, làm sao nô tỳ có thể giả bệnh chứ."
Bàn tay đang sờ đầu của Ngọc Đào chợt buông xuống, không biết hôm nay Hàn Trọng Hoài uống thuốc gì, đột nhiên lại có hứng thú nói chuyện phiếm như vậy.
Chỉ là không nói được một câu hay ho nào.
Không thể ở lại phủ đệ, những lời mà Hàn Trọng Hoài nói với nàng có mục đích rất rõ ràng, hắn muốn nàng quý trọng đoạn thời gian Hàn Trọng Giác vẫn còn chưa ra tay mà đả động hắn.
Nếu nàng có thể đả động hắn, tất cả đều dễ nói, nếu nàng không thể đả động hắn, vậy Hàn Trọng Giác làm chuyện gì đối với nàng, hắn đều sẽ một mực đứng ngoài cuộc.
Lại nói tiếp nàng còn muốn cảm tạ hắn nhắc nhở nàng, bằng không đợi đến khi Hàn nhị thiếu gia ra tay, nàng mới biết là chuyện gì đang xảy ra.
"Nô tỳ chỉ là muốn ở lại bên cạnh thiếu gia." Ngọc Đào hít hít mũi, bộ dáng đáng thương.
"Nhưng ngươi có ở lại bên cạnh ta hay không, đối với ta mà nói là vô vị."
Ngọc Đào: "..."
Thật sự là một tên hỗn đản rút D vô tình.
Tuy rằng có lời của Hàn Trọng Hoài nên Ngọc Đào vẫn ôm một tia may mắn, nhưng lúc xuất phát thì nhìn thấy Hàn Trọng Giác cưỡi trên ngựa, hắn ta dùng ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống nhìn nàng, tia may mắn kia của nàng cũng không còn nữa.
Hàn Trọng Hoài đặc biệt thưởng thức vẻ mặt tuyệt vọng này của nàng, nhìn nàng vài lần.
Đồng hành có Hàn Trọng Giác, Ngọc Đào không dám ngồi xe ngựa của nha hoàn ngồi, mặc kệ ánh mắt xem thường của Hồi Thời, lúc Hàn Trọng Hoài lên xe nàng cũng nhanh chóng chui vào trong xe.
Nếu như trong mắt Hàn Trọng Hoài không nhìn thấy chính mình thì cũng sẽ không phản ứng nàng một câu, nhưng nếu hắn đã mở miệng, vậy liền chứng minh hắn đem nàng nhìn vào trong mắt.
Ngọc Đào khẽ nhếch môi, giọng điệu ép đến mềm mại: "Nếu thiếu gia muốn Ngọc Đào, Ngọc Đào tùy thời đều có thể."
Ánh mắt Hàn Trọng Hoài lướt qua trên người Ngọc Đào, hắn tự nhiên biết nếu hắn muốn cái gì nàng đều sẽ đồng ý, cũng biết thông phòng nên làm cái gì.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại thích ép buộc nàng đi làm chuyện mà nàng không muốn làm, muốn nhìn Ngọc Đào giãy dụa.
Hàn Trọng Hoài quay đầu ra ngoài cửa sổ, Ngọc Đào thấy không thể diễn nửa, chỉ có thể thoi thóp thở mà nằm sấp trên thảm.
Mấy ngày nay nàng vẫn luôn nghĩ nên làm chút gì đó để có thể khiến Hàn Trọng Hoài tiếp nhận nàng, cởi sạch bò lên giường xem như là con át chủ bài của nàng, nhưng nhìn bộ dáng của Hàn Trọng Hoài, hoàn toàn không giống như có chung suy nghĩ với nàng.
Nàng tự mình đưa tới cửa, hắn ăn thì nhất định sẽ ăn, nhưng sau khi ăn, có nhận nợ hay không lại chính là hai chuyện khác nhau.
Mẹ nó, Hàn Trọng Hoài này sao không thể giống như một thẳng nam bình thường, cảm thấy hứng thú với thân thể nàng thì thành thành thật thật ngủ với nàng, sau khi ngủ xong thì có trách nhiệm để cho nàng không bị người nam nhân khác ngủ.
Nếu đổi lại là nam chủ, nhất định sẽ giống như nàng nghĩ, nên ngủ thì ngủ, nên bảo vệ thì bảo vệ, khi nàng biểu hiện cảm xúc ỷ lại vào hắn ta, đến một hồi ngược luyến tình thâm, dùng hành vi biểu hiện xa cách, hoặc là trực tiếp sử dụng mị lực của ngôn ngữ, chứng tỏ thân phận của chúng ta khác biệt, ta có thượng ngươi, sủng ngươi, nhưng thân phận địa vị của chúng ta khác nhau, ta vĩnh viễn cũng sẽ không cho ngươi trái tim mà ngươi muốn.
Trách không được Hàn Trọng Hoài không được làm nam chủ, với thái độ đối đãi với nữ nhân của hắn, nhất định sẽ khiến cho người đọc kêu ngao ngao.
Nam nhân vóc dáng lớn như vậy còn chưa thông suốt, một nữ nhân xinh đẹp như nàng để cho hắn tùy ý xử trí nhưng hắn lại muốn nàng biểu diễn tiết mục, mang đến cho hắn sự thú vị.
Đúng là đồ ngốc sống sờ sờ!
*
Đến trước chùa, để tỏ vẻ thành kính nên Hàn lão phu nhân xuống xe ngựa, dự định tự mình đi vào trong chùa.
Thấy lão phu nhân như vậy, đương nhiên Hàn Trọng Giác cũng xuống ngựa đỡ lão phu nhân, mà Hàn Trọng Hoài không cách nào đi lại, chỉ có thể ngồi xe lăn đi theo phía sau bọn họ.
Chủ trì đứng ở ngoài cửa nghênh đón, đến lượt Hàn Trọng Hoài đi tới hắn khẽ nhíu mày, đưa tay ngăn cản đám người Trần Hổ đang đi theo phía sau Hàn Trọng Hoài.
"A Di Đà Phật, trên người mấy vị thí chủ có vũ khí sắc bén, toàn thân sát khí, không tiện tiến vào phật môn."
Ngọc Đào nghe nói như vậy, cảm thấy nghe thế nào cũng không đúng, không phải là toàn thân sát khí mới cần phải đến Phật môn gột rửa, cảm thụ ngã phật từ bi sao.
Nhưng dường như nơi này chỉ có một mình nàng là người hiểu rõ, chủ trì nói xong, sắc mặt của lão phu nhân lập tức khó coi: "Vì sao đi dâng hương còn phải mang theo thị vệ, là sợ có người sẽ hại ngươi sao?!"
Hàn Trọng Hoài tôn tử này, nếu nói lão phu nhân thích thì cũng không phải, nói chán ghét lại cũng không phải, cứng rắn tính ra là có chút sợ hãi.
Từ nhỏ Hàn Trọng Hoài đã đi theo lão quốc công gia, mười lăm tuổi đã ra chiến trường giết giặc, đạt được cái biệt danh tiểu Diêm Vương. Tôn tử của mình giết người vô số, lão phu nhân chỉ nghĩ đã cảm thấy phát hoảng, mấy năm nay chân của Hàn Trọng Hoài bị thương thành tàn phế, ngày ngày co đầu rút cổ ở Kỳ Lân viện, sự sợ hãi từng sinh ra của bà mới không còn.
"Tổ mẫu nói phải, chẳng lẽ Tứ đệ lo lắng có người sẽ hại ngươi sao?"
Hàn Trọng Giác cười tủm tỉm, sau khi nhìn qua Hàn Trọng Hoài, tầm mắt thuận tiện lướt qua Ngọc Đào.
Tuy rằng người đang cười nhưng ánh mắt lại lại lùng, rõ ràng là trong lòng đang tính toán chuyện xấu.
Ngọc Đào khẩn trương chờ Hàn Trọng Hoài trả lời, chỉ thấy sắc mặt của Hàn Trọng Hoài thản nhiên nói: "Trần Hổ, các ngươi ở lại bên ngoài, không cần đi theo."
Trần Hổ có chút do dự, nhưng vẫn chắp tay nghe lệnh: "Vâng, đại nhân."
Nghe được xưng hô của Trần Hổ, Hàn Trọng Giác lại tức giận, tuy rằng Hàn Trọng Hoài bị trọng thương nên phải giao lại binh quyền, nhưng bởi vì lập được quân công, lại có phong hào ngũ phẩm tướng quân, treo một chức quan nhàn rỗi ở Binh Bộ, tính ra trong mấy thiếu gia của phủ Quốc công, chỉ có một mình hắn ta vẫn là không có thân phận gì.
"Tứ đệ như vậy là đúng rồi, tuy rằng không có thị vệ nhưng Nhị ca ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt."
Hàn lão phu nhân nghe thấy lời này thì cảm thấy thư thái, nhưng thấy Hàn Trọng Hoài trầm mặc không nói, không khỏi nhíu mày, chê Hàn Trọng Hoài không biết cảm ơn.
Ngọc Đào đẩy Hàn Trọng Hoài, dần dần nhìn không thấy bóng dáng bọn Trần Hổ, bọn Trần Hổ không vào được chùa, rõ ràng chính là do Hàn Trọng Giác an bài, Hàn Trọng Giác không chỉ muốn làm khó nàng mà còn muốn đối phó với Hàn Trọng Hoài.
Chỉ là Ngọc Đào rũ mắt, sắc mặt Hàn Trọng Hoài bình tĩnh, không biết là do đã nắm chắc hay là không quan tâm đến sống chết.
"Hồi Thời tới đẩy ghế, ngươi đi phía trước."
Hàn Trọng Hoài mở miệng chỉ huy, Hồi Thời nghe thấy thì vui vẻ, vội vàng đẩy Ngọc Đào ra, chỉ là nàng ta chưa đẩy được vài bước đã phát hiện ánh mắt thiếu gia rơi xuống dưới thắt lưng Ngọc Đào, hắn để Ngọc Đào đi ở phía trước, thuần túy là cảm thấy phong cảnh chung quanh quá kém, muốn xem một ít cảnh sắc khác nhau.
Rõ ràng Ngọc Đào cũng ý thức được việc này, eo vặn vẹo như rắn nước vô cùng quyến rũ, vừa nhìn đã biết không phải là cô nương đứng đắn gì.