Kiều Kiều Sư Nương

Chương 366: Tỷ muội tình cừu



“Cộp cộp!”
Lăng Phong còn chưa kịp hưởng thụ nốt cảm giác sung sướng khi chinh phục Hà Tĩnh Văn thì ngoài cửa bỗng truyền đến một hồi tiếng đập cửa dồn dập.
“Ai đó?”
Thấy Lăng Phong ra dấu, Hà Tĩnh Văn liền hướng ra cửa nhẹ giọng hỏi một câu.
“Là ta!”
Chỉ nghe thấy người ngoài cửa đáp lại một cách ngắn gọn.
“Tĩnh Phi?”
Lăng Phong nghe thế liền truyền âm cho Hà Tĩnh Văn hỏi: “Tĩnh Phi là ai?”
Hà Tĩnh Văn giật mình, quay sang Lăng Phong nói nhỏ: “Là thân muội muội của ta!”
“À!”
Lăng Phong vừa hít một hơi thì lại nghe Hà Tĩnh Văn nói một câu làm cho hắn mười phần vui vẻ:
“Nàng cũng là tình nhân của sư phụ chàng… Bất quá ta không biết nàng có được tính là một trong mười tám sư mẫu mà chàng nói không.”
“Ô!”
Lăng Phong nghe xong vừa vui vẻ vừa kinh ngạc.
Thì ra Hà Tĩnh Phi là thân muội muội của Hà Tĩnh Văn, so với Hà Tĩnh Văn thì nàng nhỏ hơn một tuổi, tình cảm giữa hai tỷ muội rất tốt, thậm chí cả sở thích đều giống nhau. Mãi đến khi Tiêu Dao Tử xuất hiện mới làm cho quan hệ tỷ muội giữa hai nàng sinh ra vết nứt, nguyên nhân cũng rất đơn giản, đó là cả hai cùng yêu một mình Tiêu Dao Tử, nhưng không ai chịu nhường cho ai. Tuy Hà Tĩnh Văn nhanh chân đến trước nhưng Tiêu Dao Tử dù sao cũng là trời sinh phong lưu, há có thể buông tha cho Hà Tĩnh Phi sao? Dù sao thì tỷ muội song phi cũng là một trong những giấc mộng của hắn. Cho nên Tiêu Dao Tử vừa ôm ấp Hà Tĩnh Văn lại vừa đối xử tốt hơn với Hà Tĩnh Phi.
Có điều trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, Hà Tĩnh Văn cuối cùng cũng biết được chuyện giữa Tiêu Dao Tử và Hà Tĩnh Phi, cuối cùng hay tỷ muội trở mặt thành thù. Tiêu Dao Tử lúc này lại không nỡ nhìn hai tỷ muội thân sinh đối lập với nhau nên đành rời bỏ các nàng tìm một mỹ nữ mới, nào khờ Tiêu Dao Tử đi một chuyến liền không có về, đến tin tức cũng biệt tăm. Hà Tĩnh Văn vô cùng thương tâm, nàng cho rằng mình chính là nguyên nhân khiến Tiêu Dao Tử bỏ đi, trong lòng rất áy náy. Sau đó hai tháng thì nàng chợt phát hiện mình đã mang cốt nhục của Tiêu Dao Tử. Vì không thể sinh ra hài tử mà không có phụ thân nên nàng mới lựa chọn gả cho Chân Dương Tử - chưởng môn phái Điểm Thương, mà Hà Tĩnh Phi thì vẫn một mực ở lại trong Hà gia. Đến khi ba mẹ của cả hai qua đời thì Hà gia cũng đã trở thành một phương bá chủ tại Dương Châu bởi vì trong Hà gia có hai tỷ muội Hà Tĩnh Văn và Hà Tĩnh Phi. Mà Hà Tĩnh Phi do ở lại trong nhà nên nắm quyền hành trong Hà gia, trở thành nhất gia chi chủ, đến nay vẫn chưa gả cho ai.
Lúc diễn ra Đại hội võ lâm, Hà Tĩnh Phi biết tỷ tỷ mình cũng tham gia thi đấu, nhớ đến tình cảm tỷ muội hơn mười tám năm không gặp nên cố ý từ Dương Châu chạy đến Hàng Châu.
Trong lòng Hà Tĩnh Văn đang rất bất an, lo lắng nói: “Muộn như vậy rồi, nàng vì sao lại tới tìm ta? Mười tám năm, đã mười tám năm rồi…”
Lăng Phong mỉm cười đáp: “Có lẽ cũng bởi vì đã mười tám năm rồi nên mới không đợi được liền đi tìm nàng tính sổ đó!”
“Nếu thật sự là vì chuyện đó thì trong lòng ta ngược lại rất yên tâm, dù sao thì cũng đã mười tám năm rồi, còn có cái gì thâm cừu đại hận nữa chứ? Huống chi Tiêu Dao Tử đã chết rồi, còn gì nữa để tranh giành nhau đây? Hơn nữa, Tiêu Dao Tử cũng không ngó ngàng gì hai tỷ muội chúng ta nữa, tranh giành tiếp để làm gì?”
Hà Tĩnh Văn cảm thán nói một hơi, trong giọng nói tràn đầy sự bất đắc dĩ. Đoạn nghiệt duyên mười tám năm trước sai sai trái trái, mỗi lần nhớ tới nàng chỉ biết thở dài, nàng với Hà Tĩnh Phi vốn là thân sinh tỷ muội nhưng lại vì một người nam nhân mà đi đến bước này…
Hà Tĩnh Văn đang cảm thán đột nhiên như nghĩ đến một cái gì đó, quay sang nói gấp: “A… Chàng mau trốn đi, nhanh lên!”
Lăng Phong nhíu mày một cái, sau đó mở miệng nói: “Nàng nên hiểu là Hà Tĩnh Phi cũng là nữ nhân của Tiêu Dao Tử, nàng ta với nàng là cùng một vận mệnh. Hiện tại nàng đã được giải thoát rồi, nàng có lý do gì để nàng ta ở lại chịu trừng phạt chứ? Chỉ cần nàng ta bước vào phòng này liền sẽ giống như nàng, trở thành nữ nhân của Lăng Phong ta!” (Sói: Mịa nó, muốn ăn cả 2 chị em đứa con gái lại còn bày trò văn chương! Ca khinh!)
Hà Tĩnh Văn giật mình, lắp bắp: “Chàng… Chàng thật sự muốn Tĩnh Phi?”
Lăng Phong khinh thường nói: “Hà Tĩnh Phi cũng là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân của Tiêu Dao Tử, ta đây vì cái gì không thể tiếp nhận nàng ta? Chẳng lẽ nàng còn để bụng chuyện mười tám năm trước hai tỷ muội trở mặt thành thù, muốn khiến nàng ta tiếp tục thương tâm sao?”
Hà Tĩnh Văn run giọng nói: “Nhưng… Nhưng mà… Nàng ta là thân muội của ta…”
“Cái này quan trọng sao? Hai tỷ muội nàng cũng đã hơn ba mươi rồi, cũng không còn trẻ nữa. Ta tin mười tám năm trước Tiêu Dao Tử cũng biết sự thật hai người là tỷ muội, nhưng không phải lão cũng không buông tha cho cả hai đó sao?”
Lăng Phong bình tĩnh nói tiếp: “Với ta mà nói, thân phận không quan trọng, ta chỉ biết hai nàng đều là nữ nhân đã trên ba mươi, đều là nữ nhân của Tiêu Dao Tử, là sư mẫu của ta, ta muốn chiếu cố đến những ngày tháng sau này của hai nàng. Có lẽ trời cao có mắt, ta cũng không biết là do ta trùng hợp, hay là do hai nàng trùng hợp. Có lẽ hết thảy đều được trời cao an bài rồi, việc này quá mỹ diệu đi!”
(Sói: Ca khinh tập 2 nhá! Cái vẹo gì cũng đổ cho ông trời, ổng mà nghe ổng ko ói máu sai thiên lôi quánh thằng Lăng Phong thì ca làm con người ngay, vẹo làm Sói nữa!)
Hà Tĩnh Văn cảm thấy có chút run rẩy, vẫn lắp bắp không nói nên lời: “Chàng… Chàng…”
Chợt Lăng Phong kéo nàng vào lòng, cười: “Chàng cái gì mà chàng, người ta đã đứng trước cửa cả buổi rồi, còn không gọi nàng ta vào đi?”
“A…!”
Hà Tĩnh Văn lúc này mới sực nhớ là mình còn chưa mời Hà Tĩnh Phi vào phòng.
Đúng lúc này, giọng Hà Tĩnh Phi ngoài cửa bỗng vọng vào: “Tỷ tỷ, thân thể của tỷ không thoải mái sao?”
“A… Không… Không có…”
Hà Tĩnh Văn hơi bối rối nói.
Hà Tĩnh Phi nghe thế liền cho rằng Hà Tĩnh Văn bị bệnh liền đẩy cửa đi vào, gọi nhỏ: “Tỷ tỷ, để ta tới thăm ngươi một chút!”
Hà Tĩnh Văn lúc này mới luống cuống đi ra đến cửa, Hà Tĩnh Phi nhìn thấy quần áo tỷ tỷ mình có phần mất trật tự, hoảng sợ nói: “Tỷ tỷ, đây là…”
“Đi vào rồi nói sau!”
Hà Tĩnh Văn vội vàng kéo Hà Tĩnh Phi vào phòng rồi nhanh tay đóng cửa lại.
“Ngươi… Ngươi là ai?”
Hà Tĩnh Phi đột nhiên thét lên kinh hãi, đứng trước mặt nàng ngoại trừ Hà Tĩnh Văn quần áo chuệch choạc còn có một nam nhân đang trồng như nhộng.
Lăng Phong nghe thế chỉ mỉm cười: “Ta sao? Nàng bây giờ nên gọi ta là tỷ phu!”
Trong giây phút nhìn thấy Hà Tĩnh Phi, Lăng Phong thật sự đã động lòng rồi. Không thể không nói, nếu so sánh Hà Tĩnh Phi với tỷ tỷ nàng thì càng động lòng người hơn, nàng thuộc dạng người cao gầy. (Sói: mình dây ấy mà!) Mái tóc nàng được búi cao lên, vừa trang trọng vừa có phần cá tính, đuôi mắt như cánh hoa đào, mũi như nụ quỳnh dao, miệng như nụ anh đào chớm nở, hết thảy mỹ quan cùng khí chất của một nữ nhân khuynh thành nàng đều không thiếu thứ gì. Làn da trắng như tuyết phối hợp với bộ váy hồng vừa vặn tạo cho người đối diện cảm giác cao cao tại thượng, thật là quá tuyệt vời.
Hà Tĩnh Phi rất khác so với Hà Tĩnh Văn. Hà Tĩnh Văn dáng người đầy đặn vô cùng mê người, khuôn mặt thì kiều mỵ. Còn Hà Tĩnh Phi thì lại khác, khuôn mặt nàng lại có nét tuấn tú, trên người mặc một bộ váy tinh xảo, đeo một chút đồ trang sức trang nhã, chân đi đôi giày được chế tác tỉ mỉ… Tất cả hợp lại tạo cho Hà Tĩnh Phi một loại hình tượng, khí chất vô cùng cao quý. Nếu như so sánh Hà Tĩnh Văn là một nụ hoa hồng vô cùng kiều diễm thì Hà Tĩnh Phi lại là một bông mẫu đơn cao quý đoan trang. Tỷ muội hai nàng mỗi người mỗi vẻ, đều một chín một mười với nhau. Một phần có lẽ là do xuất thân vốn từ nhà quyền quý, lại là chưởng môn phu nhân của một phái nên Hà Tĩnh Văn so với Hà Tĩnh Phi cũng cao gầy nhưng lại có phần đẫy đà hơn. Đây chính là nét mê người nhất của Hà Tĩnh Văn mà Lăng Phong yêu thích.
Nam nhân nào hiểu về nữ nhân nhất đều rút ra một kết luận, thiếu phụ cao gầy đẫy đà nhưng không mập mạp chính là vưu vật khiến người ta động tâm nhất! Mà cả hai nữ nhân trước mắt này đều là như thế a! Thật sự là quá đẹp đi! (Sói: Bởi thế ông bà mình có câu “gái một con trông mòn con mắt” hắc hắc.)
“Không đúng! Ngươi… Ngươi là Nam Cung Vũ!”
Mắt Hà Tĩnh Phi đảo qua Lăng Phong rồi lại đảo qua Hà Tĩnh Văn, tựa hồ như đã hiểu ra chuyện gì, kinh ngạc hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi… ngươi sao lại làm ra chuyện cẩu thả như vậy?”
Hà Tĩnh Văn nghe nàng hỏi thì cả người run rẩy, sắc mặt chợt biến đổi, giữ chặt tay Hà Tĩnh Phi, run giọng nói: “Xin lỗi muội muội, tỷ tỷ ngu muội, thế tử quả thật có ơn cứu mạng đối với ta và Ngọc Khiết, ngu tỷ không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể dùng thân…”
“Tỷ… tỷ thật hồ đồ mà…”
Hà Tĩnh Phi run giọng trách mắng: “Còn nhớ mười tám năm trước, tỷ rời nhà gả cho Chân Dương Tử, trong lòng ta kỳ thật vô cùng áy náy, sau mười tám năm đến nay vẫn cảm thấy quá thiệt thòi cho tỷ. Hôm nay ta dự định đến thăm tỷ, cũng tiện thể xin lỗi tỷ, không nghĩ tới tỷ lại sa đọa đến mức này…”
Lăng Phong động nhiên động thân, không thèm để ý hết thảy, nói lớn: “Cái gì mà sa đọa? Tĩnh Văn bây giờ là nương tử của ta, hưởng thụ qua không biết bao nhiêu điều vui vẻ! Ai làm nữ nhân của Nam Cung Vũ ta thì là một nữ nhân sa đọa sao? Đây là lần đầu ta nghe nói đấy!”
Gương mặt xinh đẹp của Hà Tĩnh Phi không biểu lộ bất cứ điều gì, chỉ run giọng nói: “Ngươi… Ngươi cũng biết chính mình đang làm gì sao? Chẳng lẽ ngươi có thể cho tỷ tỷ ta một cái danh phận sao?”
Hà Tĩnh Văn không muốn làm lớn chuyện lên, đành thút thít nỉ non: “Muội tử, không phải lỗi của tướng công đâu, là lỗi của ta… Ngươi nói đúng, ta là một nữ nhân sa đọa…”
“Cái gì? Ngươi còn gọi hắn là tướng công?”
Hà Tĩnh Phi càng thêm giật mình không thôi, trách mắng: “Các ngươi làm ra chuyện cẩu thả này, nếu truyền ra ngoài thì Hà gia ta còn mặt mũi nào đi lại trên giang hồ nữa? Người trong giang hồ sẽ nghĩ các ngươi như thế nào đây?”
Lăng Phong nghe thế, chỉ thản nhiên trả lời: “Tĩnh Văn là nương tử của ta, gọi ta một tiếng tướng công thì có gì sai? Về phần chuyện danh phận, ta ngày mai có thể lập tức tuyên bố cho toàn thể giang hồ biết việc này. Có lẽ nàng có thể cho đây là chuyện hoang đường, nhưng với ta mà nói thì bất quá đây chỉ là một chuyện bình thường mà thôi. Tĩnh Văn là quả phụ, vậy ta lấy nàng ta có làm gì trái với pháp luật Đại Minh triều sao?”
Hà Tĩnh Phi liền ra sức chất vấn: “Nhưng ngươi đã là người có thê tử…”
Đột nhiên Lăng Phong quát lớn, nói: “Pháp luật Đại Minh từ lúc nào quy định ta không thể lấy tám người mười người thê thiếp? Chỉ cần là ta thích thì đừng nói tám người mười người mà một trăm người, ngàn người cũng được nha!”
“Ngươi…”
Hà Tĩnh Phi bị lời nói của Lăng Phong chọc giận đến mức không biết phải đối đáp ra sao.
Hà Tĩnh Văn ở một bên chỉ còn biết ra sức khuyên can: “Tĩnh Phi, kỳ thật ta cũng không muốn công khai đâu, chỉ cần có thể ở một chỗ cùng tướng công thì dù có mai danh ẩn tích cả đời ta cũng không hối hận!”
Hà Tĩnh Phi nghe thế chỉ còn biết bất lực thở dài: “Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, các ngươi sao lại nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy? Bất quá ván đã đóng thuyền rồi, chuyện cũng đã thành như vậy, ta nhiều lời cũng vô ích mà thôi. Coi như cả đời này ta không có một tỷ tỷ như ngươi là được rồi…”
Hà Tĩnh Văn nghe giọng của Hà Tĩnh Phi như đã đổi ý, giống như đã tha thứ cho chính mình liền ngạc nhiên hỏi: “Tĩnh Phi, muội tha thứ cho chúng ta?”
Hà TĨnh Phi giận dữ nói: “Chuyện đã xảy ra rồi, ta còn có thể nói gì nữa chứ? Nhưng ngần ấy năm tỷ sống trong đau khổ ta đều biết, ta chỉ không rõ, tỷ thật sự có thể quên hắn sao?”
Trong lòng Hà Tĩnh Văn chợt hiểu ra, ‘hắn’ trong miệng Hà Tĩnh Phi chính là cái người mà nàng cùng muội muội đem lòng yêu mến mười tám năm trước. Hà Tĩnh Phi nói ra lời này cũng như nói rằng mười tám năm qua nàng ta vẫn sống trong tưởng niệm về Tiêu Dao Tử, mười tám năm vẫn không quên được đoạn tình duyên đó…
Lăng Phong nhìn chăm chú vào Hà Tĩnh Phi, trong lòng chợt dâng lên một cơn xúc động, không phải vì Hà Tĩnh Phi so với Hà Tĩnh Văn đẹp hơn gì mà là nàng càng chấp nhất hơn… Khí chất đó thật sự làm người ta động lòng… 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.