Tiết trời dần ấm áp, y phục trên người cũng ngày một mỏng đi.
Mỗi ngày Chử Thanh Huy đều vạch đầu ngón tay đếm ngày, đếm từ cuối tháng ba đến trung tuần tháng tư cuối cùng cũng truyền đến tin tức sứ thần hồi kinh.
Diêm Mặc chỉ đi đến nửa đường đã gặp đội ngũ hồi kinh, bằng không nếu đi đến Thượng Thanh Tông tiếp ứng, e rằng nửa tháng còn không đủ cho một chuyến về.
Nghe nói sứ thần ở ngoại đình phục mệnh, Chử Thanh Huy miễn cưỡng đợi ở Tê Phượng cung, có điều luôn duỗi dài cổ ngóng nhìn bên ngoài, đứng ngồi không yên.
Hoàng hậu nhìn dáng vẻ đó của nàng, buông quyển sách trong tay xuống, cười nói: “Đừng nhìn nữa, cho dù con kéo dài cổ để nhìn, ở chỗ của ta cũng nhìn đâu thấy được cảnh tượng ngoài cung.”
Chử Thanh Huy không khỏi lẩm bẩm: “Nếu con biết bay thì tốt rồi, bay lên mái nhà, nhất định nhìn thấy được.”
“Có muốn mẫu hậu cho người bắc cho con một cái thang không?”
“Được……” Chử Thanh Huy đáp một cách vô thức bỗng ngưng lại, quay đầu thấy hoàng hậu đang cười nhạo nàng lập tức không chịu: “Mẫu hậu chế nhạo con!”
Hoàng hậu mỉm cười lắc đầu, “Con còn biết ta đang cười nhạo con.”
“Mẫu hậu……” Chử Thanh Huy đi đến gần, quấn lấy cánh tay hoàng hậu.
“Được rồi, con đợi lâu như vậy, đợi thêm một lúc nữa thôi nhé?”
Chử Thanh Huy bĩu môi, “Đã lâu rồi con không được gặp tiên sinh.”
“Gấp gì chứ? Đợi phụ hoàng con hạ chỉ, sau này hai đứa thành thân rồi ở cùng một chỗ, mỗi ngày nhìn, ban ngày nhìn, ban đêm nhìn, sớm tối cho con nhìn đến chán.”
Chử Thanh Huy đảo con ngươi, không khỏi cười xấu: “Chẳng lẽ mẫu hậu nhìn phụ hoàng nhìn đến chán rồi? Con muốn tìm phụ hoàng cáo trạng.”
Hoàng hậu khẽ gõ lên trán nàng, “Nha đầu xấu xa.”
Chử Thanh Huy cười đùa vui vẻ ầm ĩ một hồi, lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài, nhịn không được hỏi: “Mẫu hậu, hôm nay con có thể được gặp tiên sinh không?”
Hoàng hậu nhìn gương mặt đầy mong đợi của nàng, nhưng vẫn giội một chậu nước lạnh, “Không thể.”
Chử Thanh Huy ủ rũ, trong phút chốc vẻ mặt ánh mắt ảm đạm đi rất nhiều.
Hoàng hậu nhìn tình hình, lại có chút không nỡ, “Hay là bây giờ con đi đến ngoại đình, núp sau những người đó lén lút nhìn thử?”
Tuy nàng thường hay chạy đến ngoại đình nhưng rất có chừng mực, lúc hoàng đế triệu kiến triều thần, đều không thể chủ động đến gần, tránh cho các ngự sứ cung ngôn nhìn thấy, lại muốn nêu ý kiến với phụ hoàng.
Hoàng hậu sờ đầu nàng, nghĩ đến một việc, lại nói: “Sau này Diêm tướng quân không cần ở Hàm Chương điện dạy học nữa, phụ hoàng con định đổi chức vị cho hắn.”
Chử Thanh Huy kinh ngạc, vội hỏi: “Đổi thành gì?”
“Phó thống lĩnh cấm vệ quân, chuyên huấn luyện ngự tiền thị vệ trong cung. Lúc trước để hắn làm sư phó dạy võ là đại tài tiểu dụng rồi, hơn nữa sau này làm phò mã đâu thể để hắn dạy mấy đứa trẻ mãi được. Nghe phụ hoàng con nói, sau lần ở võ đài “rèn luyện” có nhiều thị vệ thầm tìm Diêm tướng quân thỉnh giáo, hắn cũng không keo kiệt nên phụ hoàng con có suy nghĩ này.”
Trong lòng Chử Thanh Huy không nỡ, đến khi Diêm Mặc làm phó thống lĩnh vệ quân rồi nhất định sẽ bận hơn hiện tại rất nhiều, nàng cũng không được ngày ngày đi tìm hắn. Nhưng giống như mẫu hậu nói, với bản lĩnh của tiên sinh làm sư phó dạy võ, ngày ngày dạy một đám tiểu đậu đinh, đó là nhân tài không được trọng dụng. Hơn nữa nàng cũng nhìn ra được, tiên sinh say mê võ đạo bình thường một mình cũng thích khoa tay múa chân, nếu có thể ở trong cấm vệ quân tìm được đối thủ hắn chắc sẽ rất vui vẻ.
Hoàng hậu thấy nàng không nói chuyện còn cho rằng không hài lòng, bèn nói: “Việc này còn chưa định luận, nếu con không bằng lòng ta sẽ tìm phụ hoàng con thương lượng.”
“Đừng,” Chử Thanh Huy vội nói, “Con không có không bằng lòng, cứ để tiên sinh là phó thống lĩnh đi.”
“Có phải con không nỡ không?” Hoàng hậu nhíu mày hỏi nàng.
“Thật có chút không nỡ ạ, nhưng mà con càng hy vọng tiên sinh có thể vui vẻ hơn, hắn vui vẻ thì con cũng vui vẻ theo.” Nàng nghiêm túc nói.
Không lâu trước đó, hoàng hậu còn lo lắng nữ nhi không khai thông nên làm sao. Nào ngờ đâu hôm nay vừa khai thông, tất cả mọi chuyện không cần dạy đều nước chảy thành sông. Nhìn nàng nghĩ cho đối phương như vậy, hoàng hậu lại bắt đầu lo lắng, nữ nhi nếu vì người khác thà rằng tự mình chịu tủi thân thì nên làm sao đây.
Nhưng mà, người có tình trên đời này không phải đều như vậy sao? Hoàng hậu nghĩ đến bản thân cùng hoàng đế, lại có chút thư thái.
Ngày hôm đó, Chử Thanh Huy quả thật không gặp được Diêm Mặc.
Tuy nàng ở trước mặt đế hậu cực lực tỏ ra không sao, nhưng đêm đến trở về cung Vĩnh Lạc cả người nàng đầy vẻ ủ rũ.
Trong điện tượng gỗ trên giá kệ đã nhiều ngày không tăng thêm cái nào.
Những ngày này, Chử Thanh Huy mỗi ngày đều nói chuyện với những khối tượng này, giống như tiên sinh đang ở trước mặt nàng vậy. Hôm nay tiên sinh đã hồi kinh rồi, nàng lại nhìn những tượng nà, trong lòng bỗng nhiên có chút tủi thân.
Nàng lấy xuống một cái tượng gỗ đàn hương, đây là cái đầu tiên Diêm Mặc làm, có lẽ là lần đầu khắc nàng nên tác phẩm vẫn có chút sần sùi, ngũ quan cũng không hề giống nàng, nhưng lại là cái Chử Thanh Huy thích nhất, những ngày qua nàng nói chuyện với nó nhiều nhất.
Nhưng hôm nay, nàng nắm chặt tượng gỗ trong tay, lại dùng ngón tay tựa như xanh miết chọc chọc lấy, bĩu môi tức giận nói: “Trở về rồi cũng không đến nhìn ta, mặc kệ ngươi, mặc kệ ngươi!”
Nàng đương nhiên biết, không có phụ hoàng cho phép bản thân nàng lại không đi ngoại đình, Diêm Mặc nhất định không gặp được nàng nhưng vẫn nhịn không được mà nổi giận.
Chờ lâu như vậy cuối cùng cũng chờ đến lúc hắn trở về, trước đó nàng mong đợi nhiều bao nhiêu thì hiện tại thất vọng nhiều bấy nhiêu.
Lúc này ở phủ thần võ Đại tướng quân, Diêm Mặc đang lấy một khối mã não khắc xong, hắn ngồi ở trước bàn, chất ra hơn mười mấy cái tượng người lớn nhỏ khác nhau, đây là được khắc vào những ngày còn ở trên đường.
Cái cuối cùng rơi xuống, hắn khẽ thổi bụi trên đó, nắm chặt tượng người ở trong tay nhìn về phía hoàng cung, trong lòng do dự vài lần cuối cùng vẫn không hành động.
Ban đêm ẩn náu trong cung, hắn không phải không nắm chắc.
Hắn biết hoàng cung ngoại trừ những thị vệ lộ mặt còn có bí mật bảo vệ, vài lần gặp cục bột đều có thể cảm giác được có người trong bóng tối đi theo, nghe kỹ hơi thở hắn đoán đối phương không phải là đối thủ của hắn, nếu muốn giấu ám vệ đi gặp cục bột, hắn hoàn toàn có thể.
Chỉ là sợ đêm khuya dọa phải nàng, hơn nữa cung đình sâu thẳm hậu viện của hoàng đế, hắn tuy không hiểu mọi việc nhưng cũng biết nên tránh đi.
Ngày hôm sau hoàng đế hạ hai đạo thánh chỉ, một là hứa gả Xương Hoa công chúa cho thần võ Đại tướng quân Diêm Mặc. Cái còn lại là bổ nhiệm Diêm Mặc làm phó thống lĩnh cấm vệ quân.
Hai đạo thánh chỉ này vừa hạ xuống, thần võ Đại tướng quân lập tức trở thành cái tên chạm vào có thể bỏng.
Không ít người muốn tạo quan hệ tốt với phò mã gia tương lai, lúc này đến lấy lòng công chúa duy nhất của hoàng đế. Cũng có người nhìn trúng chức vụ phó thống lĩnh cấm vệ quân trên người Diêm Mặc, nghĩ cách nhét con cháu của nhà mình vào cung làm người hầu, nếu may mắn được diện kiến thiên nhan có lẽ từ đó sẽ được thăng quan tiến chức rất nhanh.
Trong lúc nhất thời, thiếp mời từ bốn phương tám hướng bay đến phủ thần võ Đại tướng quân nghèo nàn bủn xỉn.
Sau đó, đều bị Diêm Mặc bỏ cho đầu bếp nữ trong phủ làm củi lửa.
Ngày thứ ba, đoàn xe của Thượng Thanh Tông đưa sính lễ đến cuồn cuộn vào thành.
Các bách tính ở bên đường nhìn theo mười mấy xe ngựa chất đầy rương, ai cũng thầm líu lưỡi.
Vốn cho rằng thần võ Đại tướng quân lấy công chúa là việc may từ trên trời rơi xuống. Mặc dù tướng quân anh dũng quả quyết, thành danh ở ngoài, rốt cuộc vẫn chỉ là một người lỗ mãng xuất thân bình thường ngoại trừ sư môn trong lời đồn hắn không có bối cảnh để chống lưng, cưới công chúa có thể nói là cá chép hóa rồng làm rạng rỡ tổ tông rồi.
Nhưng không ngờ tới Thượng Thanh Tông lại khí thế bất phàm như vậy, tuy các rương hòm trên xe được che đậy kín đáo, khiến người ta nhìn không ra bên trong là cái gì. Nhưng thấy vết xe trên mặt đất, lại nhìn hai con ngựa kéo một chiếc xe vất vả như vậy, họ biết chắc chắn đều là đồ quý giá!
Làm cho người ta bất ngờ hơn nữa là, dẫn đầu mười mấy chiếc xe ngựa này là một thiếu niên anh tuấn chỉ mười lăm mười sáu tuổi, trông gương mặt của hắn, mặt mày vẫn còn nét ngây ngô, thậm chí vẻ trẻ con trên mặt còn chưa tan, mọi người ai cũng hiếu kì, tài vật to lớn như vậy Thượng Thanh tông sao chỉ phái một thiếu niên nhỏ tuổi dẫn đường? Không sợ bị cướp sao?
Cũng có người nghĩ cặn kẽ hơn, trông vị thiếu niên này tuổi tác tuy nhỏ nhưng có thể bảo vệ đoàn xe thuận lợi đến kinh thành, có lẽ bản lĩnh làm người khác không dám xem nhẹ, không hổ là người của Thượng Thanh Tông.
Phùng Trọng Thanh không biết bản thân đã trở thành đối tượng bị người khác đàm luận, cưỡi trên lưng ngựa nhìn trái ngó phải, một đôi mắt quả thật không đủ cho cậu nhìn.
Cậu thấy dưới chân cầu không xa có người đang xiếc tạp kỹ, lập tức trừng to mắt, hận không thể bay ngay qua đó tham gia náo nhiệt, có điều nhớ đến trọng trách trên người thầm niệm nhiều lần “Đại sư huynh”, mới thu tâm thần trở lại.
Lần này cậu đã đánh bại rất nhiều sư huynh đứng đầu mới có được cơ hội này, nhất định không thể phụ lòng ủy thác của sư phụ.
Có điều từ Thượng Thanh Tông đến kinh thành, cậu còn chưa nghĩ rõ, các sư huynh trong hôm thi đấu người sau dũng mãnh hơn người trước, hôm đó bỗng nhiên toàn bộ đều bại dưới tay hắn cả? Chẳng lẽ bản thân trong lúc không biết gì đã trở nên lợi hại như vậy?
Cậu không khỏi thầm đắc ý, trong lòng lại nghĩ lát nữa nhất định phải so chiêu với đại sư huynh, nhìn thấy cậu tiến bộ thần tốc, đại sư huynh nhất định sẽ khen ngợi cậu.
Chử Thanh Huy ở trong cung đợi hết một ngày, không đi gặp Diêm Mặc, hôm sau hoàng đế hạ chỉ xong nàng lại gặp Diêm Mặc không được, đến hôm nay là ngày thứ ba, cả người giống như bị phủ một tầng sương.
Hoàng hậu nhìn không nổi, cho người gọi thái tử đến bảo hắn mang theo Chử Thanh Huy xuất cung.
Thái tử không tình không nguyện, nhưng mẫu hậu đã phân phó không dám không nghe.
Lần thứ hai đến phủ thần võ Đại tướng quân, Chử Thanh Huy quen đường quen lối, chào xong lão Lý trông cửa, biết được Diêm Mặc đang ở hậu viện nàng liền tự mình đi tìm.
Trong võ trường truyền đến tiếng binh khí va chạm nhau, trong lòng Chử Thanh Huy nghi hoặc, bước nhanh đi qua khúc ngoặt mới thấy Diêm Mặc đang giao đấu với một thiếu niên vận y sam màu lam.
Nghĩ đến bản thân ngày ngày ở trong cung đợi hắn, mà hắn lại ở ngoài đánh nhau với người khác hết sức thoải mái, tâm tình nhảy nhót của nàng liền biến mất, còn lại đều là tủi thân, cơn giận bốc lên hết. Nàng đứng yên một chỗ, không muốn tiến thêm một bước nào.
Giác quan của Diêm Mặc rất nhạy cảm rất nhanh đã cảm nhận được có người đến, vốn cho rằng là người hầu trong phủ, thấy người đến không phát ra tiếng mới liếc nhìn qua, lại không ngờ đến chính là cục bột mà hắn nhớ nhung nhiều ngày.
Trong mắt hắn hiện lên một ít ánh sáng, lập tức ném bỏ sư đệ, đi về phía bên này.
Hắn đi rất dứt khoát nhanh nhẹ, thế công của Phùng Trọng Thanh còn chưa thu lại, loạng choạng vài bước phịch một tiếng ngã ở trên đất.
Trong mắt Diêm Mặc nào có chỗ giành cho cậu, bước chân không hề dừng lại.
Chử Thanh Huy thấy hắn càng đến càng gần bỗng quay đầu bỏ chạy.
Thân hình Diêm Mặc hơi dừng lại, nhíu mày một cái dùng một ít công pháp, bước nhanh đuổi kịp.
Phùng Trọng Thanh nằm bò trên đất, mắt mở to nhìn đại sư huynh của cậu bỏ rơi cậu, chạy đến bên một tiểu thiếu niên xinh đẹp kỳ quái, không khỏi mở to miệng, tự lẩm bẩm một mình: “Chẳng lẽ sư huynh coi trọng sư đệ mới? Ta cũng là sư đệ của huynh mà, sao đối đãi chêch lệch lớn như vậy? Nhưng mà tên sư đệ mới này xinh đẹp thật……”
Diêm Mặc rất nhanh đã đuổi kịp Chử Thanh Huy, nhưng nàng không hề có ý định dừng lại, Diêm Mặc đành phải duỗi tay kéo nàng.
Chử Thanh Huy không hề quay đầu lại, ra sức vung tay.
Diêm Mặc đi đến kéo nàng, lần này hơi dùng sức, Chử Thanh Huy không thể vung tay, nàng cố chấp quay lưng đi không thèm xoay đầu nhìn hắn.
“Làm sao?” Diêm Mặc nghi hoặc.
Chử Thanh Huy không nói chuyện, cánh tay vẫn ngọ ngoậy.
“Buông ra!” Chử Thanh Huy cuối cùng cũng mở miệng.
Diêm Mặc dù biết làm vậy là có điều không đúng, nhưng không thể nghe theo cục bột được, “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không có gì, ta muốn hồi cung!” Chử Thanh Huy nghểnh cổ nói.
Diêm Mặc im lặng trong chốc lát, không hề buông tay, lại nói: “Đã lâu rồi ta không gặp nàng.”
Lời này không biết đã nhằm trúng chỗ nào, Chử Thanh Huy lập tức nổi giận nói: “Rất lâu không gặp thì như thế nào? Ta không muốn gặp ngươi!”
Nàng nói xong, lại giơ tay đẩy Diêm Mặc.
Diêm Mặc nghe xong thấy có điều không đúng, mạnh mẽ xoay người nàng lại, ép nàng ngẩng cằm lên.
Chử Thanh Huy tức giận trừng hắn, chỉ là trong mắt chứa đầy ánh nước, lúc trừng người không có chút khí thế nào ngược lại khiến người khác cảm thấy nàng đáng thương mà thôi.
Diêm Mặc thở dài một tiếng, trong phút chốc không biết phải làm thế nào, không biết nên nói gì.
Chử Thanh Huy liên tục trừng hắn, nước mắt thuận theo khóe mắt rơi xuống, nàng cắn môi nghẹn ngào nói: “Ngươi đã trở về được vài ngày rồi, mà ngươi không đến gặp ta. Ta biết không có thánh ý của phụ hoàng, ngươi không thể vào cung, nhưng……. Nhưng mà ngươi hoàn toàn có khả năng sai người truyền vài câu nói cho ta mà.”
Diêm Mặc vội đưa tay lau nước mắt của nàng nhưng càng lau càng nhiều, không khỏi hoảng hốt, trong ngực dường như bị thứ gì đó làm cho chua xót, hắn chưa từng có cảm giác bất lực như vậy bao giờ.
Lời trách móc của cục bột, làm cho hắn không cách nào phản bác. Hoàng đế đổi chức vị cho hắn, hôm nay lại không phải ngày đến cấm vệ quân, hắn không thể tiến cung.
Hôm qua vốn nghĩ sai người chuyển đưa những khối tượng đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn đích thân giao đến tay nàng, tận mắt nhìn thấy lúc nàng nhận lấy trên mặt có bao nhiêu vui vẻ.
Cũng không phải không muốn cho người nhắn lời, nhưng trong giây phút đó trong lòng dường như có rất nhiều lời muốn nói, không biết cho người nhắn câu nào.
Hắn chưa hề có lúc do dự không quyết, dao động không yên như vậy?
Hôm nay vốn đã hạ quyết tâm, đêm nay bí mật vào cung nhìn nàng một lúc, không ngờ tới nàng đến trước rồi.
Chử Thanh Huy vẫn đang khóc thút thít: “Ta ghét ngươi……”
Diêm Mặc ngăn không được nước mắt của nàng, thở dài một hơi, cúi đầu từng chút đến gần, thấp giọng nói nhỏ: “Được, ghét ta.”
Chử Thanh Huy đang hít mũi, nghe thấy lời này, hừ hừ nói: “Không cho ngươi ghét, chỉ ta được ghét.”
“Đều theo nàng.”
“Sau này lại không đến nhìn ta như vậy, ta sẽ mặc kệ ngươi thật đó.”
“Được, sẽ không có lần sau.”
“Đợi đến khi ta mặc kệ ngươi thật, cho dù ngươi tặng cho ta bao nhiêu tượng gỗ, ta cũng sẽ mặc kệ ngươi, ngươi đã nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.”
Lại đưa ra rất nhiều yêu cầu, Diêm Mặc không có cái nào không đồng ý, Chử Thanh Huy lúc này mới ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn.
Hai người hòa hảo như lúc đầu, thì thầm nói khẽ. Ở góc ngoài, lại có một người đứng ngốc tại chỗ.
Phùng Trọng Thanh vốn chỉ tò mò đi đến gần liếc nhìn, nhưng không ngờ lại thấy dáng vẻ hai người thân thân mật mật, ngẩn người như bị thiên lôi đánh trúng.