Kiếp Sau: Làm Sao Để Lại Được Bên Em?

Chương 17: Cuối cùng vẫn do một chữ "yêu".



Những lời Tống Tử Hàn nói cứ âm vang mãi trong đầu Diệu Quyên, cô ta không phục! Cô ta đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức, hi sinh biết bao nhiêu thứ. Vậy mà... Vì cái gì người cuối cùng thua cuộc vẫn là cô ta? Nghĩ rồi Diệu Quyên cười lớn, cô nhìn Tống Tử Hàn với ánh mắt ngập tràn bi thương xen lẫn thì hận. Hơn ai hết Diệu Quyên biết rằng hôm nay mình đã không còn cách nào thoát được nữa. Chính vì như thế cô ta cũng không ngần ngại mà thú nhận tất cả! Sớm cũng chết, muộn cũng chết, chi bằng chết cho thật đáng!

Diệu Quyên từ từ đứng dậy, chỉ thấy cô ả nhếch nhẹ môi một cái, tấm lưng quay về phía người đàn ông, giọng nói chậm rãi mang theo sự bình thản:

- Phải! Nếu cậu đã biết rồi thì tôi cũng chẳng còn gì để mà giấu diếm nữa. Thừa nhận với cậu cũng không là vấn đề gì quá lớn. Tôi chính là người đã sắp đặt vụ tai nạn năm đó và đổ tội cho Bạch Băng Thanh đấy, thì sao?

Một câu thú nhận hết sức nhẹ nhàng đến mức khiến Tống Tử Hàn không thể ngờ tới. Anh tức giận nắm chặt hai tay, vụ tai nạn đó đã cướp mất đi ba mẹ của Tống Tử Hàn, cướp mất luôn là tình yêu và sự tín nhiệm của anh với người con gái anh yêu nhất. Kết cục chính là đã ép cô cũng phải rời xa anh! Chuyện động trời như vậy, nỗi đau lớn như vậy, mà người phụ nữ kia lại có thể thừa nhận một cách nhẹ nhàng như vậy.

Nhìn bộ dạng không có lấy một chút hối lỗi nào kia khiến Tống Tử Hàn gần như phát điên. Tuy nhiên đến cuối cùng anh cũng chỉ chậm rãi nói:

- Cô thừa nhận cũng thật nhẹ nhàng! Diệu Quyên, khi làm những chuyện đó cho đến tận bây giờ cô đã có giờ phút nào cảm thấy hối hận chưa?

Chỉ thấy Diệu Quyên xoay lại, gương mặt cô ta vẫn dửng dưng như không có việc gì. Thay vì trả lời câu hỏi của người đàn ông thì lần này cô ta lại đặt ngược ra cho anh một câu hỏi:

- Vậy... cậu có từng dù chỉ một giây phút nào đó trong cuộc đời thích tôi chưa?

- Chưa từng!

- Vậy sao? Thì ra là vậy! Tống Tử Hàn, đó cũng chính là câu trả lời mà cậu luôn muốn tìm đấy!

- Diệu Quyên, cô chỉ vì cưỡng cầu tình cảm mà có thể nhẫn tâm hại chết nhiều người như vậy?



- Cũng không thể hoàn toàn trách tôi được! Tôi vốn không muốn làm đến mức ấy, nhưng ai bảo người cậu thích lại là Bạch Băng Thanh. Nếu cô ta không phải người trong lòng cậu thì có lẽ cô ta vẫn sẽ rất bình an vô sự đấy! Mà cũng không đúng, chuyện này hoàn toàn cũng không phải trách nhiệm của tôi. Là cậu không đủ tin tưởng người con gái cậu yêu, là cậu không vượt qua được sự thù hận. Tôi chưa từng xúi giục hay bắt ép cậu phải đối xử tệ với cô ta, là do cậu nhất mực cứ muốn trả thù đấy chứ! Sao bây giờ lại trách tôi? Cậu biết gì không Tống Tử Hàn? Cậu xứng đáng có được kết cục như hôm nay, biết vì sao không? Vì cậu thà tin tưởng tôi chứ không tin tưởng người phụ nữ đó! Vì điều này đã khiến cậu đánh mất tình yêu của mình đấy!

- Cô cảm thấy hài lòng lắm đúng không? Cô nói đúng, tôi đã sai! Nên tôi đang phải trả giá đấy! Nhưng... tôi cũng nhất định sẽ khiến cô cũng phải nếm trải cảm giác mất hết tất cả như vậy! Từ ba mẹ cô, đến người thân của cô, tôi muốn từng người từng người cũng rời xa cô như cách cô đã đối xử với tôi vậy.

Nghe đến đây hai mắt Diệu Quyên trừng lớn, cô không thể ngờ người đàn ông trước mặt lại dám nói ra những lời như vậy. Diệu Quyên cảm thấy rất không cam tâm! Không cam tâm vì những gì mình đã phải chịu, tuổi thanh xuân của cô, danh dự của cô không phải đều vì anh mà bị vứt bỏ hết sao? Nghĩ rồi Diệu Quyên cười lớn, tâm trạng bắt đầu mất kiểm soát mà gào thét:

- Tử Hàn, Bạch Băng Thanh có gì tốt hơn tôi? Tại sao cậu thà chọn ở bên cô ta chứ không liếc nhìn tôi lấy một cái? Lúc trước chúng ta vốn không phải như thế này!

Câu hỏi của Diệu Quyên vang lên lập tức khiến Tống Tử Hàn phải cau mày, chỉ thấy anh thở hắt ra một hơi rồi từ tốn đáp:

- Diệu Quyên, cô cái gì cũng không bằng Băng Thanh! Cô có cái gì mà đòi so với cô ấy? Tôi ngay từ đầu vốn đã vẫn luôn chọn ở bên cô ấy. Băng Thanh không giống cô, cô ấy lương thiện hiền hòa chứ không mưu mô độc ác. Cô gái ngốc đó đã chờ tôi suốt cả một thời thanh xuân con gái, cô ấy yêu tôi vì tôi là tôi chứ không yêu tôi vì tiền tài địa vị. Cô nói lúc trước chúng ta không như thế? Tôi nghĩ câu hỏi này chính bản thân cô đã có câu trả lời rồi, không cần phải ở đây mất thời giờ đánh đố!

Nói rồi Tống Tử Hàn thở dài một cái, anh chăm lên điếu thuốc lá cứ thế ngồi rít một hơi dài. Ngay khi đang định đứng lên rời đi thì bỗng giọng nói của Diệu Quyên lại bất ngờ vang lên. Cô ta lại lần nữa cười phá lên một tràng cười trào phúng rồi hướng ánh mắt như ăn tươi nuốt sống về phía Tống Tử Hàn, giọng đầy lửa giận hỏi:

- Tống Tử Hàn, thanh xuân của tôi thì không phải là thanh xuân sao? Cậu nhìn thấy sự hi sinh của Bạch Băng Thanh vậy còn của tôi sao lại không thấy? Tình yêu của tôi cũng là thật lòng mà!

Người đàn ông nghe vậy thì dừng lại, tay anh vẫn cầm điếu thuốc nhưng không hút nữa. Thay vào đó giọng nói trầm trầm vang lên:

- Thật lòng? Cái gọi là thật lòng của cô chính là giết chết ba mẹ tôi, hại chết người con gái tôi yêu, khiến tôi biến thành bộ dạng hiện tại. Cái đó là thật lòng sao? Sự thật lòng này của cô thật sự khiến tôi không dám nhận!

- Vậy thì anh đừng hối hận!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.