Kiếp Sau Chúng Ta Trùng Phùng

Chương 7: Ngọc Ngọc



Cô nhìn mẩu giấy trong tay Ưng Khanh mà hỏi:

- Vợ em? Thằng bé này, chẳng phải em chưa có vợ sao?

Ưng Khanh ngắm nghía tấm ảnh, ánh mắt không rời khuôn mặt người con gái:

- Vợ em... vợ của em... em yêu cô ấy lắm.

Dừng lại một giây, Ưng Khanh hôn lên tấm ảnh:

- Ngọc Ngọc, anh sắp đến với em rồi, đợi anh nhé.

Cô ngơ người, theo trí nhớ của cô thì em họ chồng cô chưa dựng vợ gả chồng. Vì chuyện này mà các bô lão mới cãi nhau một trận trong nhà chồng cô kia. Cô gái Ngọc Ngọc này là người yêu của Ưng Khanh chăng? Lúc này, cha mẹ Ưng Khanh gọi cô lại, họ nhờ cô đưa Ưng Khanh ra xe chuẩn bị ra về. Sau khi đưa Ưng Khanh vào xe, cô mới gặng hỏi mẹ của Ưng Khanh:

- Thím ơi thím, Ưng Khanh có người yêu rồi mà? Sao mọi người còn lo chuyện cưới xin của thằng bé chi vậy?

Mẹ Ưng Khanh nhìn cô, ánh mắt có chút khó hiểu:

- Khanh Khanh nhà thím chưa có người yêu, sao cháu lại hỏi thế



- Vậy cô bé Ngọc Ngọc là ai ạ?

Vừa nghe thấy câu hỏi của cô, mẹ Ưng Khanh hoảng hốt mà đánh rơi chiếc ô đang cầm trên tay:

- Sao... sao cháu biết cái tên Ngọc Ngọc này?

Cô kể cho thím nghe, là Ưng Khanh kể cho cô. Thằng bé gọi Ngọc Ngọc là vợ của nó, còn cái gì mà sắp tới với con bé nữa. Nên cô mới nghĩ rằng thằng bé đã có ý trung nhân rồi mà chưa nói với bố mẹ. Thấy biểu cảm của mẹ Ưng Khanh càng lúc càng lạ, mẹ Ưng Khanh nghe tới con trai bà muốn đến với cô gái kia, hai chân không kìm được mà khuỵ xuống, cô phải dìu thím vào nhà. Thím vừa định thần trở lại, giọng trở nên nghiêm trọng:

- Ngọc Ngọc... con bé... con bé là người yêu của Khanh Khanh

- Nhưng mà con bé... con bé không còn nữa rồi.

Cô sốc toàn tập, cái dòng họ này sao toàn gắn với cái chết vậy. Mẹ Khanh Khanh kể tiếp:

- Ngày con bé còn sống, gia đình thím không cho phép hai đứa nó qua lại với nhau... bẵng đi một thời gian thì nghe tin con bé không còn nữa. Thằng Khanh suốt ngày đau khổ, ru rú trong phòng không giao tiếp với ai. Cũng không biết vì sao con bé mất, nhưng từ lúc có tấm ảnh kia, thằng Khanh lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cả ngày cứ một con người khác.

Mẹ Khanh Khanh ôm mặt khóc:

- Nếu biết chúng nó đã sâu đậm như vậy thì ngày đó thím sẽ không cấm đoán chúng nó...



Ưng Khanh đợi ở xe lâu quá liền tự ý xuống xe chạy đi mất. Tới khi mọi người để ý thì đã không còn thấy bóng dáng của Khanh đâu nữa. Tất cả mọi người tả hoả đi tìm. Ai nấy đều cầm đèn đi tìm Khanh Khanh. Khi cô tới một con đê cách nhà không xa, cô liền thấy Khanh Khanh đang đứng trên bờ đê, miệng lẩm bẩm điều gì đó, hai tay giơ lên không trung như muốn đuổi theo thứ gì đó. Cô sợ hãi hét lên:

- Không được!!!

Cô lao nhanh về phía Khanh Khanh, ôm lấy cậu ta lăn xuống dốc đê bên này. Ưng Khanh thấy có người cản mình thì gào lên:

- Bỏ em ra, em phải tới với cô ấy, bỏ em ra

Cô hết cách liền đánh vào gáy khiến em họ cô ngất đi. Còn chưa kịp gọi người tới đưa Ưng Khanh về, cô liền thấy một bóng đen lấp ló bên kia dốc đê. Cái bóng ấy tiến lại gần cô, nó cất tiếng hỏi:

- Cô là ai? Sao lại ôm Khanh Khanh của tôi???

Cô vừa ôm chặt lấy Ưng Khanh vừa run rẩy:

- T...tôi là chị dâu của em ấy. Cô là ai?

Cái bóng đen nói tiếp:

- Tôi là vợ của anh ấy, Đoàn Bích Ngọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.