Kiếp Sau Chúng Ta Trùng Phùng

Chương 19: Oan



Một bóng hình đứng trước dòng chữ đỏ. Đó là một vong nữ, cô ta mặc một chiếc áo dài màu trắng, đầu tóc xoã ra rũ rượi, đôi mắt trắng dã không ngừng chảy ra thứ nước đen ngòm. Đây chính là ma nữ mà cô thấy trong giấc mơ của cô. Cô thấy bộ dạng của cô ta liền vô thức nắm chặt cái vòng. Ma nữ kia có vẻ sợ hãi khi nhìn thấy nó. Cô ta cứ đứng trân trân giữa hàng chữ máu. Bỗng, ma nữ kia xoay đầu ra hiệu một thứ gì đó. Cô nhìn kĩ thì ra cô ta đang vẽ một tấm bảng chữ cái bằng máu. Hai cánh tay của cô ta đã bị chặt đứt, thứ ghim vào chân cô hôm bữa là mảnh xương bị cưa nham nhở của cô ta. Cô ta dùng mảnh xương nhỏ còn sót lại đó chỉ vào từng chữ:

- N...H...I...Ê...P...M...A...C....D...I....

Cô đọc lên thành tiếng:

- Mạc Di, cô tên là Mạc Di sao?

Ma nữ dùng mảnh xương còn sót lại ở cánh tay mà chỉ vào mình, cô ta há miệng ra cho cô xem, lưỡi của Mạc Di đã bị cắt:

- A....A....

Cô ta cố gắng nói với cô điều gì đó. Ma nữ lại dùng mảnh xương của mình chỉ lên từng chữ cái:

- O...A....N....

- Cô bị oan sao? Mọi chuyện này là sao. Những hình ảnh cô cho tôi xem rốt cuộc ám chỉ điều gì?

Cô hỏi, càng hỏi càng gấp. Cô muốn biết câu chuyện bi thương kia là gì. Nếu có thể, cô muốn giải thoát cho cô gái này khỏi những kí ức đau buồn đó. Anh từng nói đi qua cầu Nại Hà thì mọi cảm xúc khỉ nộ ái ố đều sẽ tan biến hết. Họ sẽ yên tâm mà bắt đầu một kiếp mới. Nhưng không đợi cô hỏi hết, cô gái kia đã biến mất cùng với hàng chữ máu. Trước mắt cô bây giờ là căn nhà đổ nát hoang sơ với cây cỏ mọc um tùm. Cô vẫn đang đứng trước cổng mà chưa hề vào nhà, bầu trời trong xanh trở lại, không còn xám xịt như trước nữa. Cô trở về nhà, trong lòng đầy những câu hỏi bủa vây. Mẹ chồng cô thấy tâm trạng cô như vậy liền ân cần hỏi han. Cô không muốn làm mẹ chồng lo lắng nên cười và trả lời cho bà yên tâm.

Tối đến, sau khi đã hoàn thành hết các công việc. Cô mệt mỏi đi vào phòng, từ từ ngồi xuống giường. Câu chuyện của cô gái kia lúc nào cũng hiện lên trong đầu cô. Cô cúi mặt xuống suy nghĩ. Bất ngờ, một bàn tay ôm lấy eo cô từ phía sau:



- Vợ à, anh về rồi.

Anh âu yếm ôm lấy cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mình. Đầu anh tựa vào vai cô, hưởng thụ mùi hương thơm trên cổ của cô. Anh không kìm được mà cắn nhẹ một cái, cô giật mình:

- Đau...

Cô buông tay anh ra nhưng sau đó lại không nỡ, tay vẫn đặt trên tay anh. Bao nhớ nhung của cô gói gọn trong cái siết chặt tay anh vào eo cô. Đã mấy ngày không được gặp anh rồi, anh có biết cô nhớ anh lắm không. Như nhìn ra được tâm tư của cô, anh tựa đầu vào vai cô thỏ thẻ:

- Xin lỗi em, mấy ngày nay anh phải lo một số chuyện dưới kia, đã để em chờ lâu rồi. Hay... Anh bù nhé...

Anh đưa mặt về phía cô, cô ngại ngùng đẩy anh ra khiến anh có chút tiếc nuối:

- Không nhớ anh sao?...

- Đồ quỷ, ai muốn anh bù chứ - cô luống cuống nói sang chủ đề khác:

- Anh gặp chuyện gì bên dưới đó vậy.

Nghe tới công việc, anh mệt mỏi nằm dài ra giường, tay vắt lên trán. Sau một tiếng thở dài, anh kể:



- Chẳng là, xét sổ sinh tử và âm hồn không khớp. Vong linh muốn chiếm lấy cơ thể em hôm trước chỉ là vong hồn mới chết bỏ trốn thôi. Còn bây giờ anh phải tìm kiếm một vong hồn khác, đã bị thiếu xót trên sổ sinh tử mấy năm nay rồi.

Anh gác đầu lên đùi cô, nhìn lên trần nhà:

- Vong hồn này trước đây đã được đưa đi rồi, không hiểu sao cô ta không nói gì cả, cũng chẳng viết được chữ nào. Cấp dưới của anh không để ý, cô ta liền trốn đi mất.

Cô lấy tay xoa thái dương cho anh, anh nhắm mắt hưởng thụ. Tay cô mát quá, mọi mệt mỏi trong anh đều tan biến hết:

- Cô gái đó... Không nói được, cũng không viết được- cô lẩm bẩm

Cô nhớ lại vong nữ cô đã gặp, cô liền hỏi nhỏ anh:

- Cô ấy... tên Nhiếp Mạc Di phải không, anh

Anh dừng lại, nhíu mày:

- Mạc Di... Mạc Di... Sao em lại biết cái tên này?

Cô tỉnh bơ trả lời anh:

- Vì em mới gặp cô ấy mà
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.