Kiếp Sau Chúng Ta Trùng Phùng

Chương 15: Đây là đâu?



Mọi thứ cứ êm đềm trôi qua như vậy, nhưng dạo gần đây đêm đến cô không còn nhìn thấy anh về nhà nữa. Cô bắt đầu lo lắng, đã hứa sẽ không rời bỏ cô kia mà. Cô không biết anh đã đi đâu, anh gặp chuyện gì. Nằm dài trên chiếc giường cô đơn, cô ôm chặt lấy chiếc gối bên mình:

- Khải Khải à, anh đang ở đâu? Sao chưa chịu về với em? Anh là đồ tồi...

Cô cứ lẩm bẩm mắng anh như vây. Trời ơi, cô nhớ cảm giác được anh ôm vào lòng, cô thèm được tựa đầu vào ngực anh mà ngủ. Cảm giác này làm cô khó chịu quá. Cô lấy sức đạp mấy cái vào gối ôm bên cạnh cho bõ tức. Đạp chán rồi cô lại vùi mặt vào gối gọi tên anh. Một đêm dài lại trôi qua, thấy cô ngày ngày thẫn thờ như vậy, mẹ chồng cô liền khuyên cô đi dạo cho khuây khoả. Cô nghe lời mẹ chồng mà ra ngoài đi dạo. Khung cảnh bên ngoài thật đẹp, nắng vàng, cỏ xanh tạo nên một bức tranh thật lung linh và nhiệm màu. Cô vui vẻ chạy nhảy, hít thở không khí trong lành. Cô đi mãi đi mãi, muốn tự mình khám phá nơi này những ngày không có anh. Thế rồi, ánh mắt cô dừng lại ở một căn nhà tối đèn. Khi chỉ vừa nhìn vào trong, cô đã rùng mình. Một cảm giác bất an len lỏi trong tâm trí. Cô trấn an bản thân quay người rời khỏi đó mà nào đâu biết một cặp mắt dữ tợn đang nhìn cô chằm chằm. Khi chỉ vừa mới đi được nửa đường về nhà, cô bỗng thấy trời đất tối sầm lại. Mọi khung cảnh tươi đẹp ban nãy thay vào đó là một màn đêm sâu thẳm. Chẳng phải cô vừa mới ra khỏi nhà chưa lâu sao? Biết mình vướng phải chuyện chẳng lành. Cô liền chạy thục mạng về phía trước. Nhưng cô càng chạy, càng thấy bản thân chạy gần về phía căn nhà tối đèn khi nãy. Cô bất giác nhìn vào bên trong. Bên trong nhà có một ánh sáng le lói từ chiếc đèn sợi đốt. Một bóng người phụ nữ đang từ từ tiến lên ghế, trần nhà liền xuất hiện một sợi dây thòng lọng. Cô gái ấy cứ thế mà từ từ tra cổ mình vào chiếc thòng lọng. Cô thấy vậy hốt hoảng định chạy tới, dù là chỗ quỷ dị như thế này nhưng thấy cảnh tự tử trước mặt, cô cũng không thể nào ngồi yên. Cô vừa chạy tới gần cửa nhà thì cô gái ấy đã bất động trên sợi dây thòng lọng, cô lại càng gấp gáp hơn. Bấy giờ, ánh đèn trong nhà như bị ai đó giật lấy giật để. Ánh đèn cũng theo thế mà rung lắc dữ dội. Cô gái treo cổ trên chiếc thòng lọng liền đung đưa cười lớn, điệu cười khiến người ta lạnh sống lưng. Chân cô như chôn tại chỗ khi thấy cảnh tượng ấy. Cô quay người lại bỏ chạy. Cô cứ cắm đầu chạy về hướng ngược lại. Thế mà không lâu sau, nhà chồng cô đã hiện ra trước mặt. Cô mừng như bắt được vàng. Vừa đứng trong sân, cô đã dừng lại thở gấp. Cô quay lại đằng sau nhìn, con đường vắng tanh không một bóng người. Cô cũng không nghĩ nhiều mà vào nhà tìm mẹ chồng cô. Cô bước qua cửa nhà liền thấy tờ giấy nhắn của mẹ chồng. Mẹ chồng cô nói bà có việc tới nhà người quen của chồng cô cách đây không xa. Khi nào cô thấy tờ giấy nhắn này thì đi theo hướng dẫn của mẹ chồng cô để tới nhà người ta. Cô cầm lấy tờ giấy vừa đi vừa dò đường, đi được một lúc thì đã tới nhà người quen này. Nhà người này khá rộng, rộng hơn nhà chồng của cô. Bấy giờ trong sân nhà đang đông nghịt người. Cô thấy mẹ chồng cô đang đứng trong đám người, cô len qua đoàn người đến chỗ mẹ chồng. Bỗng, hai người đàn ông lực lưỡng bê một chiếc cáng trắng cắt ngang qua trước mặt cô.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.