Chap 150
Sáng hôm sau.
Avinox đã say khướt, tôi rời biệt thự vào sáng sớm và gặp lại Violet.
Đi trên con đường đang trút mưa, chúng tôi đến trước bức tường đổ nát.
“Ở đây? Quản trị viên Hoàng gia phân phát thực phẩm cho người dân ở đây?
“Vâng ở đó.”
Khi nhìn về phía Violet, tôi thấy một hàng dài người trước một căn lều nhỏ.
Mỗi người trong số họ có một túi nhỏ trong tay.
“Không chỉ có Ivan. Các nhà quản lý đã được cử đi phân phát thực phẩm trực tiếp cho tất cả những người bị ảnh hưởng bởi trận lở đất. Và…”
“Và?”
“Có vẻ như số tiền cứu trợ đã được phân phát cho các Lãnh chúa.”
“Tiền cứu trợ?”
“Đúng vậy, hôm qua không phải tôi đã nói với cô rằng điền trang Zonic đã mua nhân sự từ bên ngoài và bắt đầu công việc tái thiết sao? Nhưng khi tôi phát hiện ra nhiều hơn, đó không chỉ là vùng Zonic.”
Violet lẻn nhìn xung quanh và nói với giọng trầm.
“Các lãnh thổ khác cũng đang chi tiền để thuê người và mua gỗ từ các lãnh thổ xung quanh. Giống như ai đó đã cho họ rất nhiều tiền cùng một lúc. Và người có thể làm được điều đó…”
“Chỉ có Perez thôi.”
Ivan, người nói rằng anh ấy sẽ lo việc đó, đã bị phá sản và không có tiền.
Và đột nhiên, cảnh tượng tôi nhìn thấy ngày hôm qua hiện lên trong tâm trí tôi.
Sau bữa tối, Migente Ivan đi sang một bên và nói nhỏ với Perez.
“Có lẽ có ai đó từ bên trong đã giúp đỡ.”
“Tôi nghĩ vậy đó. Nếu không thì rất khó để biết chính xác mức độ thiệt hại ở đâu.”
“Ừm.”
Tôi nhìn những người đang nhận đồ ăn một lúc và nói:
“Làm tốt lắm Perez.”
Không phải là tôi không hiểu tâm tư của Lãnh chúa Ivan.
Anh ta không muốn lấy tiền để xây dựng lại, đặc biệt là từ Hoàng hậu.
Nhưng nếu ông ấy thực sự có tinh thần trách nhiệm thì hãy vứt bỏ niềm kiêu hãnh đó đi.
“Chính người dân phải chịu đau khổ vì sự ngoan cố của Lãnh chúa Ivan.”
“Nhưng điều này sẽ không tạo ra xung đột giữa Bệ hạ và Lãnh chúa Ivan, phải không?”
Violet lo lắng hỏi.
“Nó sẽ xảy ra. Nó có thể sẽ như vậy. Rất căng thẳng. Nhưng gia đình Ivan có thể làm được gì?
Tôi nói với một cái nhún vai.
“Lúc đầu, Perez đã làm mọi cách để thuyết phục Lãnh chúa Ivan nhưng lại nhất quyết không nhận tiền.”
“Đáng lẽ là vậy, nhưng… Chẳng phải cần phải có lá phiếu của phương Bắc để được chọn làm Hoàng thái tử sao?”
Violet nói với giọng thận trọng hơn.
“Đúng vậy, để lấy được phiếu bầu Hoàng thái tử từ các gia đình đại diện ở mỗi vùng, Perez phải tỏ ra tốt nhất có thể trước Lãnh chúa phương Bắc.”
“Vậy thì tại sao…”
“Violet nghĩ Lãnh chúa Ivan sẽ trụ được bao lâu?”
“Ồ… tôi hiểu rồi.”
Violet gật đầu.
“Điều quan trọng là khi thời điểm của Perez đến gần, chủ nhà của Ivan là ai phải không?”
Ở kiếp trước, lãnh chúa Ivan đã không thể hoàn thành việc tái thiết phương Bắc do căn bệnh mãn tính ngày càng trầm trọng.
Và người đã trở thành Lãnh chúa Ivan.
“Con trai thứ hai, Migente Ivan, Lãnh chúa Ivan tiếp theo.”
Một bên gây lở đất, một bên xây dựng lại miền Bắc sụp đổ nên đó là điều đương nhiên.
“Vậy hôm nay cô sẽ gặp Migente Ivan à?”
Violet hỏi với đôi mắt mở to.
“Chỉ có hai lý do khiến tôi đến phương Bắc, Violet.”
Tôi dơ hai ngón tay trước Violet.
“Một là liên kết Lombardy và Pellet để giúp tái thiết miền Bắc thành công. May mắn thay, Lãnh chúa Ivan đã nhận gỗ do Lombardy chuẩn bị, và không giống như Perez, công việc của tôi đang diễn ra tốt đẹp ”.
Tôi gập ngón còn lại.
“Điều còn lại là kết bạn trước với Lãnh chúa Ivan tiếp theo.”
“Ồ, đúng như dự đoán, Quý cô Florentia…”
Violet nói với đôi mắt lấp lánh.
Bằng cách nào đó, phản ứng của Violet có vẻ giống Clerivan.
“Hôm nay tôi đã yêu cầu Violet gặp tôi tại địa điểm xây dựng lại cây cầu, vì vậy Viloet biết tôi đã đạt được tất cả lý do tôi ở phía Bắc, phải không nào?”
“Vâng, thưa quý cô Florentia!”
Tôi và Violet nhìn nhau và mỉm cười.
Trong khi Violet chuẩn bị tiễn tôi lên xe ngựa, tôi nhìn quanh bức tường một chút.
Screech.
“Ahhhhhh-ack!”
Nhìn lại, một cô bé đang gục xuống và khóc.
Có vẻ như con bé đã vấp phải đống đổ nát của bức tường.
Tôi đến gần bế đứa trẻ lên và nói.
“Ối! đứng dậy nào. Sẽ đau hơn nếu em khóc, hãy ngưng lại nào.”
“Ợ. Hic. Khịt…”
Đứa trẻ nín khóc với đôi mắt đẫm lệ và phủi phủi quần áo như tôi bảo.
“Ôi trời, nó rách rồi.”
May mắn thay, đầu gối của đứa trẻ không sao nhưng bộ quần áo bé đang mặc lại bị rách.
“Lizzy, em ổn chứ?”
Một người phụ nữ có vẻ là người giám hộ chạy đến muộn màng và nhìn đứa trẻ.
“Ồ, quần áo của em bị rách rồi. Chị sẽ khâu lại nó cho em nhé.”
“Dạ. dạ vâng, chị Ramona.
“…Ramona?”
Tôi lẩm bẩm trong vô thức.
Khi được gọi tên, người phụ nữ ngước lên.
Mái tóc dài màu đỏ mịn của cô tung bay nhẹ nhàng theo chuyển động gió.
Là cô gái ấy.
Ngay khi nhận ra điều đó, tôi cảm thấy khó chịu.
Ramona ngẩng dậy mỉm cười với vẻ mặt thân thiện và nói.
“Tôi xin lỗi, không phải Lizzie đã làm bẩn quần áo của cô sao?”
“Không… Chuyện đó không xảy ra.”
“Các nhóc này là những đứa trẻ có nhà bị chôn vùi trong trận lở đất hoặc gia đình bị tai nạn nhưng còn qúa bé nên tôi đang chăm sóc trong khi bố mẹ mấy nhóc đang ở nơi tái thiết. Tôi xin lỗi vì một người cao quý như cô.”
Cô ấy thật tốt bụng!
Cô ấy là một người tốt đến mức tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy!
Nghiêm túc mà nói, gen tốt đến từ đâu?
“Những điều tốt đẹp… Bạn đang làm điều đó.”
“Tôi chỉ làm những gì có thể. Dạo này tôi không bận lắm… Ồ, tên tôi là Ramona và tôi làm việc ở Monak Top.”
Ramona nói như thể cô ấy vừa mới nhớ ra, rồi nhìn xung quanh và lặng lẽ thở dài.
“Phew, nếu tôi có khả năng hơn một chút, tôi đã có thể bảo vệ bọn trẻ trong những tình huống tốt hơn…”
Ngay cả một lời lẩm bẩm với chính mình cũng tốt.
Tôi không thể ghét hay khó chịu.
Tôi thậm chí còn cảm thấy hơi chán nản.
Ramona là một người thực sự tốt, không hề giả tạo.
Đồng thời, có điều gì đó kỳ lạ trong đầu tôi nói rằng ‘Tôi cũng không muốn thua người phụ nữ đó’.
Với một sự thôi thúc kỳ lạ, tôi đưa tay ra và nói.
“Rất vui được gặp bạn, tôi là Florentia Lombardy.”
“Lom, Lombardy…”
Ramona lắp bắp vì ngạc nhiên.
Ramona nghĩ Florentia là một quý tộc cấp cao vì trang phục và khí chất của cô ấy.
Người trước mặt cô là ‘cô ấy’ Florentia Lombardy.
Ngày nay không ai trong khu đất của Ivan không biết đến cô ấy.
Đứa con duy nhất của Gallahan Lombardy, người sở hữu Cửa hàng quần áo Gallahan, đại diện của gia đình Lombardy đến cứu trợ phương Bắc và là bạn thời thơ ấu của Perez.
Đó là lúc Ramona không thể xóa đi vẻ mặt trống rỗng của mình.
“Cô không đủ khả năng cho bọn trẻ sao? Chúng ta cần khâu quần áo của con bé trước…”
“Ồ… bọn trẻ ở đây được tặng một bộ quần áo. Và tôi cũng nhận được những mảnh vải để may thêm quần áo…”
Dù là ở nhà hay gia đình, trong một môi trường mà mọi thứ đều bị chôn vùi dưới lớp bùn bẩn, trẻ em phải may quần áo bằng vải.
“Quan chức nào đã làm việc này?”
“Gì cơ?”
Lẩm bẩm không hiểu ý nghĩa, Ramona hỏi lại Florentia.
“Cách đây ít lâu bạn đã nói rằng bạn đang làm việc ở Monak top phải không? Bạn không đủ khả năng để giúp đỡ những đứa trẻ này ở Monak Top sao?
Ramona trả lời phòng thủ, hơi khó chịu trước câu hỏi khá thẳng thắn của Florentia.
“Chà, tôi đang dùng tiền của mình để mua thức ăn cho bọn trẻ…”
“Không, không phải Ramona, mà là Monak Top. Tôi nghĩ nó có thể mua được chừng đó.”
“Lợi nhuận cao nhất sẽ được sử dụng cho những việc lớn hơn.”
“Một điều lớn hơn…”
Florentia nhìn Ramona bằng ánh mắt kỳ lạ.
Không phải là cô ấy tức giận hay đang trừng mắt nhìn cô ấy.
Dưới đôi mắt đó, Ramona không hiểu sao lại cảm thấy mình thật nhỏ bé.
“Có lần… Chủ nhân của Monak Top đã tự nói với tôi rằng, anh ấy không phải loại người sẽ lãng phí số tiền như vậy.”
“Cô có biết chủ sở hữu?”
Ngài Nossier có quen với người này không?
Ramona nghiêng đầu.
“Ồ, ý tôi là… cách đây ít lâu tại cuộc họp giao dịch kinh doanh của tôi.”
“Tôi hiểu rồi…”
“Hmm, vậy tôi đi đây. Bạn đang gặp khó khăn khi làm những điều tốt đẹp.”
“Thật vinh dự được gặp cô, quý cô Florentia.”
Ramona chào hỏi một cách lịch sự.
Đó là phép lịch sự của dân thường đối với tầng lớp quý tộc.
“Ừm.”
Florentia dừng lại một lúc rồi nói.
“Hẹn gặp lại.”
“Vâng, thưa quý cô Lombardy.”
Ramona, người đang cúi xuống mà không suy nghĩ, choáng váng.
Có phải cô ấy đã lỡ lời không?
Khi cô nghĩ vậy và ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Florentia đang bước lên trên xe ngựa từ xa và Violet của Thương đoàn Pellet đang đi cùng cô.
Violet đang nhẹ nhàng phủi quần áo của Florentia và có vẻ như cô ấy đang hướng dẫn cô ấy làm điều gì đó.
Ramona mở miệng trước vẻ ngoài như một cô hầu gái và một cô gái trẻ.
Đối với cô, Violet vô tình là đối thủ cạnh tranh nhưng đồng thời cũng là một thực thể to lớn đã lay chuyển Thương đoàn Pellet.
“Cô ấy là một người tuyệt vời…”
Ramona bằng cách nào đó dường như thở dài.
Chà, đó là lý do tại sao cô ấy là bạn thời thơ ấu của anh ấy.
Violet đến gần Ramona, an ủi tâm trí hơi kỳ lạ của cô.
“Cô Ramona?”
“Vi, cô Violet?”
Violet, người rất xinh đẹp ngay cả trong mắt cùng một người phụ nữ, đang mỉm cười ân cần với Ramona.
“Có một tòa nhà gần đây thuộc sở hữu của Thương đoàn Pellet chúng tôi. Tôi nghĩ bọn trẻ có thể chạy nhảy xung quanh an toàn hơn một chút ở đó, thế thì sao?”
“Thật sự? Cảm ơn cô Violet!”
“Xin đợi tôi một chút ở đây.”
Một lúc sau, Ramona lập tức tập hợp bọn trẻ lại và đi đến nơi do Violet dẫn đầu.
“Ồ…”
Một tòa nhà hai tầng lớn dường như không được sử dụng.
Nhưng nó được sắp xếp gọn gàng và ánh nắng chiếu qua cửa sổ lớn khiến nó ấm áp.
“Chà, tôi rất phấn khích!”
“Trời không lạnh chút nào!”
Bọn trẻ chạy quanh cười đùa vui vẻ.
“Khi cô đến đây, tôi sẽ mang cho cô những chiếc ghế thoải mái hoặc chăn bông. Và…”
Khi Violet ra hiệu, một số người mang theo những bó lớn bước vào và đặt thứ gì đó xuống.
“Đây là cái gì vậy, cô Violet?”
“Đó là quần áo trẻ em. Đó là quần áo may sẵn từ Cửa hàng quần áo Gallahan.”
“Ah…”
Ramona ngạc nhiên và lấy hai tay che miệng.
“Bọn trẻ sẽ rất hạnh phúc!”
Nước mắt tuôn rơi trong mắt Ramona.
“Cảm ơn! Cảm ơn cô Violet!”
Ramona lần lượt chào hỏi.
Một nụ cười nhẹ với cô, Violet lắc đầu và nói.
“Tôi không đưa cái này đâu, cô Ramona.”
“Vậy…”
“Quý cô Florentia Lombardy nhờ tôi giúp đỡ cô Ramona, người đang làm rất tốt.”
“Ý cô là tòa nhà này, bộ quần áo đó?”
“Đúng, bởi vì Quý cô Florentia là đệ tử duy nhất của Clerivan Pellet, chủ sở hữu của Thương đoàn Pellet. Tất nhiên, cô ấy cũng là người thừa kế duy nhất của Cửa hàng quần áo Gallahan.”
“À, tôi hiểu rồi…”
Ramona lần lượt nhìn vào bên trong tòa nhà nơi bọn trẻ chơi đùa và bên hông tòa nhà.
Một người có thể biến tất cả những điều này chỉ trong một từ.
Đó là sức mạnh của người có tên Florentia Lombardy.
Khi Ramona đang nghĩ vậy, Violet mỉm cười và nói.
“Cô Ramona chắc hẳn đã gây ấn tượng tốt với Quý cô Lombardy. Điều đó không hề dễ dàng, nhưng cô đã làm được”.
Violet đưa ra lời khen chân thành, nhưng vẻ mặt của Ramona không được tươi sáng cho lắm.
“Đây là bạn thuở nhỏ của cậu…”
Những đám mây đen đang tụ tập trong tâm trí Ramona, vốn đã sạch sẽ như bầu trời trong xanh cách đây không lâu.
#h
Hi, mình có tạo một blog nho nhỏ trên fb để update về lịch ra chap và những bài spoil về hai đứa nhỏ nè. W_W
Có thắc mắc gì hãy inb qua blog nhỏ này nha!!!!!!