Ngọc Huy tắt máy xe, hai người đứng ở đó nói chuyện hồi lâu.
“Xe ô tô của mày đâu? Sao không đi về mà cuốc bộ? Biết bây giờ là gần nửa đêm rồi không? Lỡ đâu có chuyện gì thì sao.”
Anh bắt đầu la mắng em gái nhưng toàn là lúc cô làm sai, xưa giờ vẫn vậy.
“Ờ thì… xe em nó bị hư cái gì không biết nên để ở công ty rồi.”
“Vậy sao không biết gọi taxi hay xe ôm à?”
Nhung cắn răng, giả vờ liếc mắt đi chỗ khác: “Tháng này lỡ tiêu quá… em hết tiền rồi…”
Sau đó cô nở nụ cười gượng thì bị anh trai mắng tiếp: “Mày ăn xài cho cố vô. Leo lên tao chở về.”
Lúc này bóng đèn từ trên đỉnh đầu hai người bỗng dưng chớp tắt.
“Còn không mau leo lên!”
“Dạ.”
“Tao nói rồi đó. Con gái con lứa đừng có ham làm mà về trễ, về cái giờ này mà còn đi đường vắng nữa lỡ đâu gặp chuyện gì thì báo hại cho gia đình.”
Khi tiếng xe máy nổ và rời đi rồi, tiếng chửi mắng của người anh trai dành cho vẫn không bao giờ ngừng văng vẳng bên tai cô. Nếu có đi thi bắn rap thì mẹ cô sẽ đoạt giải nhất còn anh trai đương nhiên được giải nhì.
Ở xa tít tận đầu đường, từ ban nãy vẫn luôn có một chiếc xe máy đậu, người trên đó không có biểu hiện gì chỉ là dõi cặp mắt vào trong con hẻm, sau đó gạt chân chống và rời đi.
Mười sáu tháng bảy âm lịch.
Nhung vẫn trở về vào buổi tối nhưng sớm hơn tầm bảy, tám giờ. Do là xe ô tô vẫn chưa sửa xong nên cô tạm thời đi tàu điện. Tầm ấy người người tan làm đông nên cũng an toàn cho cô đi bộ về nhà.
Còn cách mấy trăm mét nữa thì tới, rồi cô nghe tiếng gọi từ đằng sau.
“Nhung.”
Nhung quay lại thấy Tùng Dương, gã bạn trai cũ từng bạo hành mình. Cô không muốn dây dưa với hắn nữa nên một mực bước đi.
Hắn tiến đến nắm lấy tay kéo giật lại thì Nhung kêu lên đau. Dương nhìn xuống cánh tay đang băng trắng của Nhung thì lập tức thu hồi nắm tay mình lại.
Nhung nhăn mặt nổi giận với anh ta:
“Cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi, anh biết tôi mới xuất viện về, thân thể vẫn còn đau đớn lắm. Vậy mà anh còn động vào.”
Cô nhếch miệng nửa cười nửa trách: “Chỉ hành động đó thôi thử hỏi anh có còn xứng đáng làm người yêu tôi không?”
Hắn không hề cho cô một lời xin lỗi, ngược lại bắt đầu công kích bằng những lời lẽ không hay.
“Vậy ai mới xứng đáng làm người yêu em?”
“Là ai không liên quan tới anh.”
“Là gã hôm qua đi cùng em đúng không?” Cặp mắt hắn trừng to.
“Gã nào?”
“Là tên đã đưa em về đêm qua.”
Nhung nhất thời không nhớ ra, sau đó cho rằng khả năng chỉ có một người.
“Đó là anh trai tôi, anh đừng có nói năng xằng bậy.”
“Cô nói dối! Nếu như cô không về bên tôi, tôi sẽ đi giết chết tên đó.”
Tùng Dương đột ngột thay đổi cách xưng hô với Nhung.
Hồng Nhung lớn tiếng mắng anh: “Anh điên rồi. Anh trai tôi mà anh dám đòi giết.”
“Em nói ai điên kia chứ? Đúng rồi, là tôi điên khi không thể thoát ra khỏi em.”
Hắn mỗi bước mỗi tiến gần đến phía cô, mặc cô càng lúc càng lùi về sau.
“Anh có còn tỉnh táo không vậy?”
Mắt hắn dâng lên ngọn lửa căm phẫn, nghiến răng nghiến môi bấu lấy cổ Nhung quật ngã xuống đất, cùng lúc tán cho cô vài bạt tay.
“Tôi yêu em mà sao em lại đối xử với tôi như vậy hả?”
Nhung cũng thật không ngờ, khi chia tay sau hai năm bên nhau mới biết gã si tình đến mức như vậy, hay là vì thèm khát chuyện khác ở cô.
Hồng Nhung kháng cự.
Hắn không tát cô nữa lại chuyển qua lấy chân đá vào bụng vào đầu cô.
Khi nghe có tiếng cãi vã, hàng xóm liền mở cửa ra hóng chuyện, lập tức có một vài người đàn ông chạy ra can ngăn. Ở cuối dưới xóm, một mụ đàn bà tướng tá mập mạp chạy đến gõ cửa nhà ông Năm Thành, nhưng lúc này lại không có ông lẫn bà vợ ở nhà, chỉ duy nhất một mình Ngọc Huy, nên thông báo với Huy.
“Em gái mày đang bị đánh ngoài kia kìa.”
Huy hay tin tức tốc chạy ra coi tình hình nhưng đến nơi đã quá muộn, thấy Nhung nằm bất động khiến anh đau xót.
Sau khi đã xác định được tên côn đồ đánh em gái mình ra nông nỗi vầy, anh chẳng chần chừ tặng cho nó một cú đấm vào mặt, rồi nâng gối tẩn vào bụng nó mấy cái liên tiếp. Hắn cũng không vừa đánh vào lưng anh, lát sau hai người dằn co, đè nhau trên đất đánh đấm túi bụi vào mặt. Cuối cùng vẫn là hội đồng là đáng sợ nhất, Dương bị đánh cho xịt máu mũi, máu miệng, mình mẩy thì bầm dập bởi Huy và những người dân xung quanh.
Ngọc Huy tiến đến bên em gái, lật ngược thân thể đưa vào lòng, may là cô chỉ bất tỉnh.
“Mày làm anh cái kiểu gì mà em gái mình bị đánh mà không hay biết.”
Lời của một người cất lên.
“Nó không chỉ bị đánh lần này đâu. Nhà tao ở ngay đây thấy có mấy bữa thằng này chở con Nhung về rồi tẩn cho con nhỏ bầm dập, mà nhiều lần lắm rồi.”
Ngọc Huy ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang nói: “Sao? Cô nói sao? Đã nhiều lần rồi ư?”
Anh cúi xuống nhìn đứa em tội nghiệp mà vừa giận vừa thương. Huy đứng lên dìu cô đưa về nhà, những người hàng xóm cũng đi theo sau hộ tống.
Vào trong anh đặt Nhung ngồi xuống, đóng cửa nhà rồi hùng hục tiến đến vạch cổ áo cô xuống, khiến những chiếc nút bung ra.