Lý Quân Thiên mặc kệ Từ Trường Khanh rời đi, trong mắt có chút lấp lóe. Từ Trường Khanh vừa thi triển khinh công, hắn liền nhận ra được điểm khác thường.
Mặc dù khí tức Long Biến trên người Từ Trường Khanh chưa đạt đến đỉnh phong giống như Lý Thiên Hành, nhưng bản thân Long Biến của Từ Trường Khanh lại có vận vị riêng biệt.
Không phải học tập cứng nhắc theo bản gốc mà làm ra cải tiến riêng với bản thân.
“Là một người mở đường? Hi vọng ngươi có thể trưởng thành đến thách thức ta”.
...
Bạch Ngâm Giang, Lý Thiên Hành đạp lên sóng lớn cuồn cuộn, một hơi chạy xa mười mấy dặm, hắn tức giận gầm lên một tiếng, toàn bộ nội lực trên người bộc phát ra ngoài, oanh tạc mặt nước xung quanh.
Ầm! Ùm! Ùm!!!
Rào! Rào!
Mặt nước nổ tung, từng cột nước cất cao lên năm sáu mét, hơi nước trắng xóa che phủ giữa mặt sông. Cũng may nơi này rất vắng vẻ, không có bất cứ thuyền bè nào phải gánh chịu sức mạnh do Từ Trường Khanh phát tiết ra.
Từ Trường Khanh nâng lên tay phải, trong tay nắm lấy một hạt giống. Nếu Lý Quân Thiên có thể nhìn thấy, vậy hắn sẽ nhận ra ngay hạt giống này giống y hệt thứ Trương Vô Cực làm rơi ra.
“Sư tỷ, ngươi đã tuyệt tình như vậy, ta cũng không có lý do gì thu tay lại rồi”.
Từ Trường Khanh lẩm nhẩm xong, lấy ngón tay vạch phá một vết ở huyệt Thần Khuyết, thả hạt giống vào v·ết t·hương đó. Máu tươi chảy ra, hạt giống nhanh chóng hút cạn, giống như một miếng bọt biển tham lam đang nhanh chóng rút lấy máu ở xung quanh, thấm ướt bản thân.
Từ trên hạt giống, vô số tơ trắng mọc ra, lan đến khắp v·ết t·hương, sau đó v·ết t·hương khép lại bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể trông thấy được, hạt giống cũng thuận lợi bị chôn sâu xuống, huyệt Thần Khuyết lại hiện ra, giống như nguyên trạng.
Vết thương hoàn toàn biến mất, một chút dấu vết cũng không để lại. Nhưng nếu như nhìn kỹ, hoa văn trên huyệt thần khuyết lúc này đã biến chuyển rõ ràng, có thêm nhiều phần kỳ ảo, giống như hoa văn ở trên hạt giống.
Từ Trường Khanh chịu đựng cảm giác ngứa ngáy giống như v·ết t·hương mọc lên da non, nhưng quá trình này diễn ra rất nhanh, so với đau khổ khác thì một chút ngứa ngáy này chẳng tính là gì.
Sau khi hạt giống hoàn toàn chìm vào trong cơ thể, hắn liền cảm nhận được một loại cảm giác đặc biệt.
Thiên địa trước kia, trong mắt của hắn cũng không khác người thường là bao, có thể cảm nhận ấm lạnh chuyển đổi, có thể cảm thấy gió thổi lướt qua, nhưng toàn bộ khoảng không đều vô hình vô chất, không bị ngăn trở gì.
Tất nhiên lấy tu vi cùng ý cảnh của hắn, có thể cảm giác một chút lực cản trong thiên địa, nhưng không đáng nhắc tới.
Còn lúc này, sau khi gieo trồng hạt giống, hắn giống như được thả vào trong dòng nước, chìm sâu dưới mặt biển, có thể cảm nhận được lực lượng cản trở một cách tràn đầy.
Loại cảm giác này hơi khó thích ứng, chẳng khác nào một sinh vật sống trên cạn đột nhiên phải chuyển xuống sống dưới mặt nước, tuy khả năng sinh tồn cơ bản không ảnh hưởng nhưng vẫn lạ lẫm với môi trường.
“Đây chính là thiên địa đại thế sao?”
Loại cảm giác bó buộc này chính là cội nguồn cho việc bản thân không thể tùy ý bay lượn, bị ép đứng ở trên mặt đất, cho dù nhảy lên thì cuối cùng cũng phải rơi xuống. Hơn nữa thiên địa đại thế không phải yên lặng như dòng nước tĩnh, nó lưu động không ngừng, tạo thành từng dòng nước ngầm đảo lộn.
Sự di động này không quá mạnh mẽ lại vô cùng đều đặn, liên miên không có sự đứt đoạn.
Đồng thời, đại thế cũng có khác biệt, giống như nước có đặc có lỏng, nồng độ khác biệt, thiên địa đại thế tụ tập cũng có khác biệt nhất định.
Từ Trường Khanh đang ở trên Bạch Ngâm Giang, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được dòng đại thế di chuyển dọc theo con sông này, nước sông cuồn cuộn, đại thế cũng mãnh liệt vô cùng.
Động một ý niệm, Từ Trường Khanh tổn hao một lượng tinh thần hồn lực không nhỏ, một đoạn mặt sông của Bạch Ngâm Giang liền bị ngưng đọng, toàn bộ sóng nước biến mất không thấy gì nữa, hóa thành một cái hồ nước đứng im, tách biệt hẳn khỏi dòng nước cuồn cuộn xung quanh.
Dùng đại thế, điều khiển tự nhiên.
Từ Trường Khanh thử nghiệm một phen, gật đầu hài lòng với thành quả của mình. Hắn cũng không xa lạ với hạt giống, cũng biết cách vận dụng cùng tác động của nó. Nhưng đích thân trải nghiệm vẫn mang lại cảm giác mới lạ nhất định.
Mỗi khi vận dụng một chút thiên địa đại thế đều tiêu hao một khoảng lớn tinh thần hồn lực, mà muốn duy trì thiên địa đại thế bị sửa đổi thì sẽ không ngừng tiêu hao. Lấy tinh thần hồn lực của Từ Trường Khanh vậy mà không thể duy trì bao lâu, chiến đấu liền tục ước chừng chỉ khoảng mấy giờ đồng hồ sẽ bị tiêu hao hết.
Con số này vô cùng khổng lồ, nhưng đổi lại, lực lượng thiên địa đại thế có thể khiêu động cũng có thể dễ dàng trấn áp võ giả tuyệt đỉnh thông thường.
Từ Trường Khanh lại lấy ra một chiếc còi bằng đồng, thổi lên một tiếng rít rất chói tai. Không bao lâu sau, một con bạch tước chao lượn từ trên bầu trời hạ xuống trên vai của hắn.
Từ Trường Khanh lấy sẵn thư tín đã chuẩn bị, để cho Bạch Tước đi đưa tin. Khi lên Đạo Đỉnh Phong, hắn đã chuẩn bị cho việc bản thân bỏ mạng. Lúc này vẫn còn sống nên hắn phải thay đổi kế hoạch đã định sẵn, thực hiện hai kế hoạch khác mà hắn đã nghĩ ra từ trước.
Để Bạch Tước đi đưa tin cho thuộc hạ của mình thay đổi kế hoạch nhắm vào Kiếm Ma lúc đầu. Còn bản thân hắn, cũng phải thực hiện kế hoạch mà bản thân ấp ủ bao lâu nay.
Hóa Long!
Hóa Long Quyết vốn là thành quả nhiều đời phát triển của Long Vũ Môn, là một môn công pháp vô cùng cao siêu, ảo diệu khó lường, mỗi người tu luyện đều có cảm ngộ khác biệt, cuối cùng sẽ có tạo nghệ khác biệt.
Lý Thiên Hành sáng tạo Long Biến, đem nội lực cùng thể phách hòa luyện vào cùng một chỗ, tự mình đi ra một nét độc đáo riêng. Nhưng Từ Trường Khanh không cho rằng đây là chân lý, không cho rằng nó đúng đắn một cách mù quáng.
Hóa Long Quyết từng là công pháp có thể đồng thời tu luyện cả thể phách lẫn nội lực, cho đến Long Biến lại trở thành chủ tu thể phách, đối với nội lực chẳng thèm ngó tới, chỉ cho rằng nó là yếu tố phụ trợ.
Từ Trường Khanh không cho rằng Hóa Long Quyết nên trở thành như thế, trái lại vẫn phải khí thể đồng tu mới là đúng đắn.
Chính vì như thế, nhiều năm nghiên cứu cùng Long Biến, liền từ bên trong đó phát triển ra “Long Tức”.
Không sai, hệ liệt bí thuật “Long Tức” mà Lý Thiên Hành sử dụng chính là do Từ Trường Khanh sáng tạo ra. Long Tức được dùng như bí pháp chính là do nó thiêu đốt thăng hoa tất cả nội tình của bản thân trong trạng thái Long Biến, từ đó không thể khống chế mà chỉ có thể dựa theo trình tự từ sẵn để đánh ra.
Lý Thiên Hành cũng sử dụng Long Tức giống như bí pháp chứ chưa bao giờ nghĩ đến chưởng không loại lực lượng này. Điều này tất nhiên không hòa hợp với mục đích ban đầu của Từ Trường Khanh.
Từ Trường Khanh sáng tạo Long Tức cũng không phải dùng để làm bí pháp, hắn muốn triệt để chưởng khống loại lực lượng này, từ đấy đột phá nội lực đến một cấp độ cao hơn.
Nhiều năm tìm kiếm phương hướng, cho đến khi hắn biết được tác dụng của hạt giống, có thể trợ giúp người sử dụng thông qua ý niệm điều động thiên địa đại thế, phương hướng khống chế Long Tức mới có một chút khởi sắc.
Ý cảnh là bản thân lập ý, bản thân ngộ được cái gì đúc kết ra, từ đấy phát xạ ra cảnh sắc ra bên ngoài. Hạt giống này giống như một cây cầu kết nối, cho người sử dụng một cơ hội lấy thiên địa lập ý, lấy đại thế làm cảnh, từ đó khống chế thiên địa đại thế.
Chẳng hạn như có người lĩnh ngộ về lửa, lửa ấm áp xua tan lạnh giá, lửa ôn hòa nấu chín thức ăn, lửa xua tan dã thú, dẫn đường trong đêm tối...đủ loại lĩnh ngộ cuối cùng lập ý rằng ngọn lửa của hắn ấm áp, có thể chữa được tổn thương, xua tan lạnh lẽo cùng độc chất.
Mệnh danh là Ôn Viêm Ý, một đóa lửa màu vàng nhạt tràn đầy ấm áp vui vẻ, không có tính tổn thương quá mạnh.
Nhưng lúc này dùng thiên địa lập ý, vậy thì Ôn Viêm Ý sẽ bị bao trùm lên bằng Hỏa Ý. Bên trong Hỏa Ý có thể bao hàm cả Ôn Viêm, dù sao ôn viêm ý cũng là người đó ngộ ra từ trong thiên địa.
Nhưng ngoại trừ ôn viêm, Hỏa Ý còn bao hàm nóng bỏng, táo bạo, đốt cháy vạn vật, tính tổn thương cực mạnh...hoàn toàn chiếu vào một ngọn lửa trên thực tế mà sao chép. Thiên địa lập ý không tồn tại sáng tạo, không tồn tại bản thân ý chí, toàn bộ phải tuân thủ thiên địa diễn hóa.
Đấy, chẳng qua là ví dụ. Nói chính xác hơn, thiên địa lập ý chính là tuân thủ vào thiên địa, bảo hộ thiên địa, đổi lại được quyền sử dụng thiên địa đại thế.
Loại trạng thái bị bao trùm này càng lúc càng mạnh, đến khi giống như Trương Vô Cực, hoàn toàn không có ý cảnh của bản thân, vận dụng thiên địa đại thế dễ dàng như giơ tay nhấc chân, uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Còn Từ Trường Khanh, hắn lúc này vừa mới thiên địa lập ý bao trùm, ý cảnh của bản thân chưa bắt đầu thay đổi, câu thông thiên địa đại thế cũng tiêu hao nhiều hơn, chậm hơn, thậm chí là yếu ớt hơn, không đồng đều bằng người khác.
Vừa vặn, Long Tức chính là thiêu đốt thân thể của Long Biến sinh ra. Long Biến lại là trạng thái nội lực tàng vào huyệt vị, ý cảnh rèn luyện cho nội lực cùng thân thể hợp nhất. Cho dù biến chuyển thế nào không thể thoát khỏi bản chất là thiêu đốt tinh khí thần hình thành năng lượng đặc biệt.
Vậy bây giờ, có thiên địa lập ý thay cho chân ý của bản thân thay thế vào thì sẽ như thế nào, có phản chân ý của bản thân sẽ rút ra một phần rảnh rỗi, từ đó khống chế được Long Tức hay không?
Từ Trường Khanh đã thôi diễn quá trình này không biết bao nhiêu lần, dẫu cho hắn không phải võ giả tuyệt đỉnh, còn chưa hoàn toàn luyện thành Long Biến, thậm chí chỉ vừa dung hợp hạt giống, còn chưa hoàn toàn chưởng khống thiên địa đại thế.
Rất nhiều điều đều chưa làm đến nơi đến trốn, dừng ở một trạng thái tàn khuyết, không toàn vẹn, không hoàn mĩ.
“Đều là lắp ghép cùng chắp vá, vậy thì không đầy đủ có lẽ sẽ dễ dàng hơn”.
Từ Trường Khanh cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng dần dần kiên định hơn. Hắn đã quyết định.
Hôm nay, Hóa Long!
...
p/s: Vẫn chưa bù được chương thiếu, nhưng đang rất cố gắng. Cầu hoa tươi ủng hộ các thư hữu ơi!!!