Những đại yêu hồn phách vững chắc đã hóa thành hình người đứng trên mặt sông Thiết Phù, chẳng biết tại sao lại hoảng hốt rút lui. Tiếng chuông đồng trong tay Chu Hà cũng theo đó ngừng lại, nhưng Chu Hà lo lắng những đại yêu dám đi lại giữa ban ngày kia đã sử dụng thủ thuật che mắt gì đó, bèn bảo A Lương tiền bối tạm thời không vội đi về phía nam dọc theo dòng sông. Ông ta giơ chuông đồng có khắc chữ triện cổ xưa lên cao, không ngừng qua lại mặt sông Thiết Phù ở hướng hạ du, nhanh chóng đảo qua khắp nơi, đề phòng yêu ma ẩn náu trong bóng tối chờ thời cơ hại người.
Thế là đám người Trần Bình An thu dọn hành lý xong lại đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn Chu Hà giống như con ruồi không đầu chạy lung tung. Lý Hòe rất vui vẻ, Lâm Thủ Nhất đầy hiếu kỳ, còn Chu Lộc thì cảm thấy rất mất mặt, chỉ muốn lôi cha mình trở về, đừng chạy qua chạy lại làm trò cười cho người khác nữa. Nhưng rốt cuộc da mặt thiếu nữ vẫn mỏng, cho nên không làm gì cả.
Trần Bình An trong lúc vô tình phát hiện vẻ mặt của A Lương vẫn bình tĩnh, không hề trêu đùa chế giễu Chu Hà như trước đây. Nhìn thấy ánh mắt của Trần Bình An, ông ta lấy bầu rượu xuống, cười hỏi: - Không uống thật sao?
Trần Bình An lắc đầu. A Lương liền quay sang hỏi Lâm Thủ Nhất: - Thằng nhóc, gặp được yêu quái rất hiếm thấy, còn không chỉ có một hai con, có muốn uống một hớp rượu cho đỡ sợ không?
Có lẽ là lần đầu tiên trong đời gặp phải yêu quái trong truyền thuyết, được mở rộng tầm mắt, trong lòng Lâm Thủ Nhất hơi kích động, gật đầu nói: - Uống một hớp thử xem.
A Lương liếc xéo Trần Bình An một cái, cuối cùng khôi phục vẻ bỡn cợt với đời như thường ngày: - Nhìn người ta xem, được hưởng lộc rồi. Thằng nhóc ngươi đúng là không có số nằm yên hưởng phúc.
Lâm Thủ Nhất cầm lấy hồ lô nhỏ màu bạc, ngửa đầu khẽ nhấp một ngụm, trong nháy mắt sắc mặt đỏ bừng. Thiếu niên vốn sống trong nhung lụa làn da trắng nõn, lúc này mặt mày càng hồng hào. Hắn vội vàng dùng tay che miệng tránh phun ra, cổ họng nóng hổi, sau khi vào bụng lục phủ ngũ tạng đều giống như bốc cháy, cả người run rẩy. Lần đầu tiên uống rượu để ra oai, thiếu niên lại cực kỳ chật vật. Nhìn thấy Lý Hòe đang ôm bụng cười lớn, Lâm Thủ Nhất vốn có lòng tự tôn rất mạnh lại cắn răng, muốn uống thêm một hớp nữa. Không ngờ A Lương đã đưa tay lấy lại hồ lô nhỏ, một tay nhẹ nhàng ấn lên vai thiếu niên, cười híp mắt nói: - Uống rượu không tham chén mới có niềm vui. Sau này mỗi ngày cho ngươi uống một hớp, bảo đảm từ nay trên đời sẽ có thêm một kẻ tiêu dao quên sầu.
Lý Hòe tuổi còn nhỏ nhưng đầu óc khôn khéo, mỉm cười vạch trần A Lương: - Tiếc không muốn cho Lâm Thủ Nhất uống nhiều thì cứ nói thẳng.
A Lương bỏ tay ra khỏi vai Lâm Thủ Nhất, thở dài: - Không tiếc được sao, rượu này của ta lai lịch rất lớn, giá cả rất đắt, mấu chốt là rất khó bán ra. Lâm Thủ Nhất đúng là may mắn.
Lý Hòe thử dò hỏi: - Cho tôi uống một ngụm nhé?
A Lương vội vàng cột bầu rượu vào hông: - Ngươi tuổi tác quá nhỏ, kinh huyệt chưa thành hình, không thích hợp uống rượu mạnh, nếu không sẽ làm hư cơ sở của ngươi.
Lý Hòe ngẩn người, lập tức giậm chân chửi ầm lên: - A Lương! Con mẹ ông! Vào bữa cơm đêm giao thừa năm kia, tôi đã có thể lén dùng đũa chấm rượu uống, đó là rượu trắng lợi hại nhất trấn nhỏ chúng tôi. Ngay cả cha tôi cũng nói tửu lượng của tôi đã theo kịp ông ấy, có ai không biết cha tôi là người đàn ông uống rượu giỏi nhất trấn nhỏ chứ. Hơn nữa từ mùa xuân năm ngoái, mỗi tháng tôi đều bị cha tôi ném vào thùng rượu thuốc, cúi đầu là có thể uống được. Bây giờ ông lại nói như vậy với tôi?
A Lương thốt lên “ôi chao”, lập tức liếc nhìn thằng nhóc tinh nghịch khí thế hùng hồn kia. Ông ta nghĩ thầm đúng là khó trách, còn nhỏ mà vẫn có thể theo kịp bước chân đội ngũ, bàn chân cũng không bị phồng rộp, thân thể rõ ràng mạnh hơn Lâm Thủ Nhất khá nhiều, chắc là nhờ rượu thuốc kia rèn luyện thân thể.
Lần đầu tiên ông ta có hứng thú cẩn thận quan sát Lý Hòe, không nhìn thì không biết, vừa nhìn thì giật mình. Lại có người dùng võ học thần thông không tầm thường, cố ý che giấu tình hình trong cơ thể đứa trẻ. Hôm nay ông ta muốn nhìn dĩ nhiên không gì có thể che đậy được, thế là trước mắt ông ta hiện lên một bản đồ núi sông huyền diệu, bỏ đi da thịt chỉ nhìn khiếu huyệt toàn thân và khí huyết vận hành. Thấp thoáng có mây tía nhạt bốc lên, dãy núi khoẻ mạnh và vững chắc, thế nước cuộn trào và ổn định, cuối cùng trăm sông hội tụ ở một khiếu huyệt, hơi nước nung sông lớn, không thể xem thường.
A Lương tấm tắc lấy làm lạ nói: - Không ngờ ta tùy tiện nhận một cha vợ ven đường lại không tầm thường. Lý Hòe, cha ngươi họ gì tên gì, nói không chừng bằng hữu chỗ ta sẽ nhận ra được.
Lý Hòe đột nhiên im lặng, ủ rũ một mình đi ra xa, không muốn trả lời A Lương.
Lâm Thủ Nhất thấp giọng giải thích: - Cha của Lý Hòe tên là Lý Nhị, là bợm nhậu lưu manh nổi tiếng ở trấn nhỏ, quanh năm suốt tháng chỉ biết chơi bời. Trước kia ở trường học, không ít lần Lý Hòe bị người khác cười nhạo vì ông ta. Lúc đầu Lý Hòe còn cãi nhau với bọn họ, hình như còn đánh nhau mấy lần, sau đó có lẽ cảm thấy cha mình đúng là không có tiền đồ, lâu ngày cũng không để ý nữa.
A Lương phì cười nói: - Thằng nhãi con thân ở trong phúc mà không biết phúc.
Người nói vô ý nhưng người nghe hữu ý, Lâm Thủ Nhất yên lặng nhớ kỹ.
Khoảng nửa canh giờ sau, Chu Hà cuối cùng trở về, cười nói: - Trong phạm vi mười dặm chuông đồng không có gì khác thường, chúng ta có thể lên đường rồi.
Lý Bảo Bình đưa bình nước qua, cười nói: - Chu thúc thúc vất vả rồi.
Chu Hà cầm lấy bình nước, tùy ý đáp một câu: - Tiểu thư, chuyện này vốn là bổn phận.
Chu Lộc thấy vậy ánh mắt ảm đạm, quay đầu nhìn về thác nước ở sông Thiết Phù, cắn môi im lặng không nói gì. Tâm tư tình cảm của thiếu nữ giống như gió núi sương mù, không thể suy đoán được.
Trần Bình An không chớp mắt nhìn chiếc chuông chấn yêu trong tay Chu Hà.
Ngoại trừ thanh kiếm có thể tự bay tới bay lui của Ninh cô nương, chuông đồng trong tay Chu Hà là pháp bảo thứ hai mà Trần Bình An tận mắt nhìn thấy ở khoảng cách gần, cho nên nhìn rất chăm chú.
Chu Hà cũng không phải là người hẹp hòi, bèn thoải mái đưa chiếc chuông đồng kia cho thiếu niên, giải thích: - Đây là bảo bối do lão tổ tông ban cho ta trước khi ra cửa. Lão tổ tông nói trong số pháp bảo tiên gia, cấp bậc của thứ này cũng không tính là cao. Nhưng mỗi khi có yêu tinh quỷ quái biến thành hình người đến gần, chuông sẽ tự động kêu lên, chấn động ra từng đợt âm thanh khiến người ta không bị mê hoặc, cũng có công hiệu cảnh giác nhắc nhở. Lão tổ tông còn cười bảo rằng những tiếng chuông kia có hiệu quả ngưng thần thanh tâm, nếu là người tu hành lớn gan một chút, có thể cư ngụ ở gần yêu vật, mượn tiếng chuông này để tu dưỡng tâm tính. Đương nhiên tiền đề là yêu vật hàng xóm kia không muốn tổn thương người khác, đồng thời còn phải chịu được tiếng chuông không ngừng quấy nhiễu. Yêu vật vừa có tu vi cao vừa có tính khí tốt như vậy không dễ tìm, cho nên lão tổ tông cũng chỉ xem đây là chuyện cười mà thôi.
Trần Bình An cẩn thận cầm chuôi chuông đồng. Chu Hà dắt ngựa đi sánh vai với hắn: - Loại chuông này có lớn và nhỏ, nếu là đồ vật tiên gia thì phần lớn đều có tác dụng trừ tà bảo vệ nhà cửa. Dân chúng bình thường thích treo chuông gió dưới mái hiên, dĩ nhiên hầu hết là để trang trí. Còn nếu đặc biệt xin từ chùa chiền đạo quán, được kinh văn của nhân sĩ công cao đức trọng bảo hộ, đúng là có thể ngăn cản sát khí, giữ gìn phúc đức.
Chu Hà thấy thiếu niên khẽ lắc chuông đồng, bèn cười ha hả nói: - Nếu không có yêu vật đến gần, hai quả chuông bên trong sẽ không dễ dàng rung chuyển, cho nên cũng sẽ không có tiếng chuông vang lên. Nếu không sẽ khiến chủ nhân cả ngày nghi thần nghi quỷ, chẳng phải là chịu khổ?
Trần Bình An cũng hiểu được mấu chốt trong đó, đang muốn trả lại chuông chấn yêu quý giá cho Chu Hà, lại phát hiện có người kéo tay áo, tiểu cô nương mặc áo bông đỏ đang nhìn mình với ánh mắt đầy mong đợi. Thấy Chu Hà mỉm cười gật đầu, Trần Bình An liền đưa chuông cho Lý Bảo Bình. Hai tay cô bé cầm lấy chuông đồng, lật tới lật lui, cẩn thận nghiên cứu, thỉnh thoảng lại đưa tay gắng sức kéo quả chuông bên trong. Trần Bình An thấy vậy liền hoảng hốt, liên tục nhắc nhở cô phải cẩn thận một chút, đừng kéo hư chuông.
Trần Bình An vừa nhìn chăm chú vào tiểu cô nương vừa tò mò hỏi: - Chu thúc thúc, những yêu tinh trên sông kia sẽ không hại người sao? Đại Ly chúng ta có rất nhiều thứ kỳ quái như vậy à?
Chu Hà không phải loại người ăn nói lung tung, chỉ lựa chọn những lời mình nghe được từ chỗ lão tổ tông: - Diện tích lãnh thổ của Đông Bảo Bình Châu chúng ta rất rộng, có đến mười mấy vương triều lớn dân số vượt quá mười triệu hộ, núi cao sông lớn càng nhiều vô số kể. Trải qua đủ loại duyên số thần kỳ không thể miêu tả, những yêu tinh quỷ quái kia may mắn hóa hình, đặt chân lên đường tu hành, không thường thấy nhưng cũng không phải là hiếm có.
- Lão tổ tông của chúng ta từng nói, trời đất bên ngoài khác với trấn nhỏ chúng ta, chỉ cần là người ở Đông Bảo Bình Châu không quá xa xôi hẻo lánh, phần lớn đều có nghe đến chuyện này. Mặc dù chưa chắc người người đều tận mắt nhìn thấy, nhưng thường nghe kể về những câu chuyện thần tiên yêu quái. Đến nỗi rất nhiều dân chúng quê mùa tin tưởng, trong núi sâu chùa cổ ít dấu chân người thường có cô nương hồ ly xinh đẹp động lòng người, chờ thư sinh nghèo vào kinh dự thi. Hoặc là nơi nào có yêu tinh quấy phá hại người, chỉ cần gởi một phong thư cho núi Long Hổ, nhất định sẽ có chân nhân phủ Thiên Sư đạp mây cưỡi hạc chạy đến, trảm yêu trừ ma giúp dân chúng địa phương. Thậm chí chỗ nào có giếng nước thì đều có trẻ con truyền tụng, “nơi có yêu ma quỷ quái quấy phá thì nhất định sẽ có chân nhân phủ Thiên Sư”.
- Tóm lại chúng ta đi trên đoạn đường này không cần kinh ngạc, đương nhiên càng phải cẩn thận. Lão tổ tông nói, một khi yêu vật hóa thành hình người chứ không phải dùng thủ thuật che mắt mê hoặc người khác, vậy thì tương đương với nửa người tu hành rồi. Triều đình Đại Ly cũng mong muốn chuyện này phát triển, chẳng những không chèn ép gạt bỏ mà còn phá lệ cho phép khai sơn lập phái trong lãnh thổ, chỉ cần có trong hồ sơ Lễ bộ là được. Có điều vì một số quy củ được định trước, triều đình Đại Ly vẫn chưa thu nạp yêu ma quỷ quái vào trong cơ cấu. Nhưng tại biên cảnh sa trường, theo lời đồn đã có nhiều yêu tu giúp Đại Ly kiến công lập nghiệp, bình thường sinh hoạt theo phong tục, nhìn qua không có gì khác với con người.
Những lời này của Chu Hà rất dễ hiểu và thú vị. Trần Bình An nghe rất hứng thú, Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất thì càng vểnh tai không muốn bỏ sót chữ nào.
Chỉ có A Lương đội nón dắt lừa đi trước nhất, lòng bàn tay khẽ vỗ chuôi đao, nhẹ nhàng ngâm nga khúc ca đơn giản nơi đất khách quê người.
Thiếu nữ Chu Lộc Đi ở cuối đội ngũ càng không tập trung, giống như càng xa quê thì càng nhớ nhà.
Sau khi bọn họ đi về phía nam một canh giờ, tại thác nước nơi tiếp giáp giữa suối Long Tu và sông Thiết Phù, một nữ nhân hình dáng giống như phu nhân trung niên xuất hiện trên vách đá. Bà ta ngồi ở ven rìa, mái tóc màu xanh đen dài đến năm sáu trượng, trải xuống từ đầu đến chân, lại kéo dài vào trong nước suối. Phu nhân cúi đầu nhìn chăm chú vào nước sông Thiết Phù cuộn trào dưới thác nước, ánh mắt nóng bỏng đầy vẻ thèm thuồng. Diện mạo của bà ta mơ hồ không ngừng biến ảo, giống như chưa thật sự định hình, đang chờ một thời cơ xuất hiện.
Hà bà và hà thần chỉ kém một chữ, nhưng dù là địa vị hay tu vi đều khác nhau một trời một vực.
Bà ta nhiều nhất chỉ có thể bơi đến đây, tiếp tục đi tới sẽ vượt quá giới hạn. Giống như quan viên quận huyện nhân gian không thể tự ý rời khỏi cương vị, thần núi thần sông giúp vương triều trấn giữ phong thủy một nơi cũng như vậy, nếu không sẽ dẫn đến đủ loại tai họa như nước lũ lan tràn. Hôm nay đã sắp thành thần, bà ta đương nhiên sẽ không tự gây phiền phức vào thời điểm quan trọng này. Bà ta từng men theo nước suối âm thầm bơi về núi sâu ở thượng du, kết quả bị một vị tiên sinh phong thủy của triều đình Đại Ly đang quan sát thác nước gần đó tùy ý liếc nhìn, lập tức cảm thấy da đầu nổ tung. Sau đó bà ta cũng không dám khinh thường cao nhân bên ngoài trấn nhỏ nữa.
Đoạn đường này bà ta bám theo đến đây, không phải vì muốn rắp tâm hại người, mà là nghe lệnh thánh nhân Nguyễn sư, cẩn thận quan sát người đàn ông đội nón không biết sâu cạn kia, đề phòng có chuyện. Bà ta quan sát cả ngày lẫn đêm rất cẩn thận, không dám lười biếng chút nào. Vị tiểu cô nương dùng vòng tay hóa thành rồng lửa kia đã khiến bà ta rất sợ hãi, nhất là sau khi vị đại tiên lão Dương giúp mình có được địa vị hà bà kia tiết lộ thiên cơ, bà ta càng lo lắng một ngày nào đó mình sẽ biến thành thời cơ chứng đạo của tiểu cô nương, đúng là sợ đến tận xương tủy.
Sau khi trở thành hà bà, bà ta đã cảm nhận được đủ loại thần thông tuyệt diệu không thể miêu tả. Chẳng hạn như mỗi ngày đều đang trẻ lại, bơi như trong nước sẽ cảm thấy toàn thân thư thái. Mỗi lần trời mưa to, bà ta có thể thông qua nước ngầm hoặc màn mưa từ cửa sổ mái nhà, quan sát phong cảnh ở trấn nhỏ. Hay như những ngày qua không ngừng vất vả thu thập, bà ta đã nhặt được mấy món đồ tốt ở đáy sông, tất cả đều bỏ vào trong túi. Trong đó có một chiếc nhẫn bằng ngọc bích, được bà ta đeo vào tay, lúc rảnh rỗi lại lấy ra ngắm nhìn, đắc ý giống như phu nhân quê mùa được đeo trang sức vàng bạc lên người vậy.
Càng cao hơn người phàm tục một bậc, sâu trong lòng bà ta càng sợ hãi lão Dương và tiểu cô nương họ Nguyễn, bởi vì hai người này tiện tay là có thể hủy diệt tất cả mọi thứ của bà ta.
Phu nhân dừng suy nghĩ lung tung, nhìn ra chung quanh. Hôm nay động tiên Ly Châu và lãnh thổ Đại Ly tiếp giáp lẫn lộn, linh khí dồi dào, đã trở thành một địa phương tu hành tốt giống như bảy mươi hai đất lành, khiến cho rất nhiều chim bay cá nhảy bên ngoài bắt đầu tràn về nơi này. Nhất là những yêu tinh rừng núi đã mở mang linh trí kia, càng dựa theo bản năng khao khát nhanh chân đến trước, sớm chiếm cứ một khu vực có phong thủy tốt. Trông coi phong thủy một nơi vốn là chức trách của sơn thần hà thần, hôm nay bà ta cũng đã thu được mấy con cá chép mọc râu rồng trong suối Long Tu làm lâu la, bình thường khi ra ngoài luôn có đông đảo thủy tộc đi theo hộ giá, khiến bà ta rất hài lòng.
Cho nên mặc dù bà ta tạm thời không thể bơi vào sông Thiết Phù, nhưng nhất định phải canh giữ quan ải thác nước này, tranh thủ thu một chút tiền qua đường chính đáng. Về chuyện này lão Dương cũng đã gật đầu đồng ý, thế là bà ta càng tự tin, danh chính ngôn thuận diễu võ dương oai ở đây. Có điều phu nhân bản tính cẩn thận, sâu trong lòng vẫn hơi lo lắng bất an, chỉ sợ rồng qua sông bên ngoài hắt hơi một cái, có thể dìm chết hà bà suối Long Tu nho nhỏ như mình.
Cuối cùng đã đến. Phu nhân tóc dài đã không còn dáng vẻ già nua như lúc mất mạng, nheo mắt nhìn về năm người giống như trộm cắp ở bên kia sông Thiết Phù.
Trước đó bà ta nấp trong suối ở đỉnh thác nước, ngước mắt nhìn về phía xa, trông thấy năm người kia khí thế dào dạt, dáng vẻ hiên ngang giống như thần tiên, thiếu chút nữa đã khiến bà ta sinh ra ý niệm sợ sệt tránh lui chín mươi dặm. Nhưng sau đó chẳng biết tại sao, năm kẻ yêu khí nặng nhẹ khác nhau kia lại sợ hãi ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Như vậy bất kể bọn họ vì sao rút lui, trong lòng bà ta đã không sợ hãi nữa, chỉ còn sự chế nhạo và đắc ý. Hôm nay chẳng những mình đang làm việc cho thánh nhân Nguyễn sư, gia tăng khí tức âm hàn trong nước để ông ta đúc kiếm, còn từng bị con rồng lửa kia của Tú Tú cô nương giẫm dưới chân mà vẫn sống sót, chẳng lẽ không đáng để kiêu ngạo?
Nghĩ đến những chuyện này, trong lòng bà ta vững vàng hơn rất nhiều, cố gắng khiến cho nét mặt của mình bình thường, ngồi bên vách đá lạnh lùng nhìn năm yêu vật ở bên kia dòng suối. Có ông lão tóc trắng mặc áo tơi, giống như nho sĩ lớn tuổi trong nhân gian thích du sơn ngoạn thủy. Có cô gái đầy đặn quần áo rực rỡ, cặp mắt hoa đào giống như muốn câu hồn người khác. Có đứa trẻ cầm gậy chống bằng trúc tía, mặt mày thâm trầm. Còn có một đôi thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi yêu khí nặng nhất, ánh mắt rụt rè nấp sau người ông lão áo tơi, không dám nhìn thẳng vào người khác.
“Yêu tinh quỷ quái gặp người né tránh, gặp thần quỳ lạy”, tương truyền đây từng là quy củ bất thành văn từ thời thượng cổ lưu lại. Nhưng ngoại trừ những kim thân tượng đất cũ kỹ được cung phụng, hôm nay đã khó nhìn thấy chân thân của thần tiên, trong khi trẻ con quê mùa cũng biết trên núi có rất nhiều tiên nhân. Trong mắt yêu tinh quỷ quái chủng loại hỗn tạp, những sơn thần thủy thần chính thức được triều đình dùng sách ngọc chữ vàng sắc phong, cho dù không phải thần ngũ nhạc ngồi tít trên cao, trừ khi tu vi cảnh giới cao hơn đối phương rất nhiều, nếu không dù chỉ là hà bà sông nhỏ, thổ địa núi nhỏ, vẫn là “quan gia quý nhân” cao không với tới, không thể đắc tội.
- Chúng tiểu nhân vốn là tu sĩ rừng núi hoang dã ở biên cảnh Đại Ly, hôm nay đi qua bảo địa, bái kiến hà thần đại nhân.
Ông lão áo tơi lễ độ cung kính chắp tay thi lễ, sau khi ngẩng đầu sắc mặt trang nghiêm: - Từ xưa danh sơn đợi thánh nhân. Chúng tôi lai lịch bất chính, đương nhiên không dám tự cho mình là thánh nhân, chỉ là trong lòng ngưỡng mộ. Hôm nay động tiên mở rộng, chúng tôi chỉ muốn ở dưới chân thánh nhân ngoan ngoãn tu hành, sau này đại đạo có thành tựu nhất định sẽ phụng dưỡng vùng trời đất này, hi vọng hà thần đại nhân có thể cho mượn đường đi.
“Tu sĩ rừng núi hoang dã”, đây là câu mà những yêu vật này tự xưng, bình thường gặp phải cao nhân tu hành đều khiêm tốn nói như vậy.
Hà bà phu nhân dứt khoát nói: - Một người một món quà gặp mặt, sau khi giao ra nếu ta cảm thấy không tệ, sẽ tự mình dẫn các ngươi đến núi lớn phía tây trấn nhỏ.
Ông lão áo tơi ngẩn người, dường như không nghĩ vị hà thần này lại sảng khoái thẳng thắn như vậy.
Đứa trẻ cầm gậy kia căm phẫn nói: - Hôm nay ngôi vị của bà ta chỉ là hà bà thấp nhất mà thôi, chúng ta khách sáo tôn xưng một tiếng hà thần là đã nể mặt lắm rồi, còn dám đòi hối lộ ngay trước mặt. Không sợ sau này triều đình Đại Ly ra sắc lệnh đánh cho bà ta trở về nguyên hình, không làm nổi cô hồn dã quỷ sao?
Phu nhân là cao thủ chửi mắng ở ngõ Hạnh Hoa trấn nhỏ, cộng thêm đại tiên lão Dương đã tiết lộ cho bà ta một chút ngọn ngành, nào sợ những lời đe dọa này. Ngược lại còn nhìn ra đám người kia rõ ràng là ngoài mạnh trong yếu, cho nên càng tự tin, phất tay cười lạnh nói: - Vậy thì mau cút ra xa, dám đến gần suối Long Tu trăm trượng thì xem như các ngươi đã xâm phạm sông suối chính thống của Đại Ly, đến lúc đó xem ai phải gánh chịu!
Đứa trẻ giận tím mặt, đang muốn lên tiếng phản bác. Ông lão áo tơi mặt mày hiền hậu đột nhiên quay đầu, ánh mắt hung ác nhìn trừng trừng vào hắn như muốn cắn người. Yêu tinh hình dáng như đứa trẻ kia lập tức câm như hến.
Sau một nén nhang, năm vị “tu sĩ rừng núi hoang dã” men theo dòng suối đi về hướng huyện Long Tuyền.
Phu nhân nửa người lộ ra khỏi suối Long Tu, trên người đã có thêm năm món đồ. Trong đó có cây gậy trúc nhỏ vốn nằm trong tay đứa trẻ, lóng lánh sáng ngời, linh khí dồi dào.
Khi phu nhân bơi trong nước suối đang mừng thầm, đột nhiên lại thấy thương cảm khó tả.
Nếu cháu trai của mình còn ở ngõ Hạnh Hoa thì tốt, những đồ vật này có thể đưa cho nó hết. Chỉ là không biết năm nào tháng nào mới có thể nhìn thấy cháu, hơn nữa nghe nói trên đường tu hành, một khi không lưu ý sẽ đi vào con đường sai lầm, thân chết đạo tan, người may mắn trưởng thành rất hiếm hoi.
Nghĩ đến đây hà bà cảm thấy mất hứng, thân hình nhoáng lên rồi biến mất, lặn xuống đáy sông, ở trong nước lặng lẽ nghẹn ngào.