Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên

Chương 145: Thực tâm ma đầu



Đám người Thư Hàm đi tới dưới đầu thành, lại chỉ thấy v·ết m·áu không thấy bóng người.

"Nếu không c·hết, vậy thì không cần lo lắng cho hắn."

"Dù sao cũng là Đại Chỉ Huyền Cảnh cao thủ, cho dù bị trọng thương cũng không phải Nhất phẩm bình thường có thể làm gì được."

Thư Hàm khẳng định, Vương Sinh cùng Triệu Khải nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ thật trong lòng Thư Hàm cũng có chút chột dạ, thiên hạ đệ nhị danh tiếng quá thịnh, vừa nãy trận chiến đầu thành uy thế cũng thật sự không nhỏ, tình trạng Trần Huyền đến tột cùng như thế nào, ai cũng không rõ.

Lư Tuyết nhìn vũng máu kia, muốn nói lại thôi.

"Cao nhân đạo môn cỡ này, từ trước đến nay vô ảnh vô tung, nếu không chủ động hiện thân, chúng ta sẽ không tìm được."

Thư Hàm bất đắc dĩ cười cười, lúc này mới kêu gọi Huyền Vi Kiếm Phái mọi người đem mấy rương bí tịch cùng binh khí hướng trong thành vận chuyển.

……

Phía nam Võ Đế Thành trăm dặm, bên bờ biển có một thôn trấn hoang vắng, trên đường phố rất ít người đi đường, quạ kêu khàn khàn trên cây, lá cờ của khách sạn bị gió kéo đến kêu vù vù.

Người nọ một thân bạch y, dung mạo tuấn dật, chỉ là sắc mặt có chút ảm đạm.

Hắn một mình đi trên đường, nhìn khách sạn ven đường mở cửa, do dự một lát, lúc này mới đi vào.

Rõ ràng là giữa trưa nhưng trong khách sạn này lại rất âm u, cũng không thấy đốt mấy ngọn đèn, gió lạnh từ cửa thổi vào, thổi đến lòng người hoảng hốt.

"Ô, vị khách quan này, ngài là dừng chân hay là ở trọ đây?"

Tiểu nhị dáng người gầy gò dị thường, thật sự là một bộ da bọc xương.

"Thuê một gian phòng, lại chuẩn bị một chậu nước nóng."

Trần Huyền nhàn nhạt cười, nếu là ngày thường, nụ cười này tất nhiên là có phong thái khác, nhưng hôm nay hắn mặt như tờ giấy vàng, nhìn cũng có chút kh·iếp người.

Tiểu nhị cũng lơ đễnh, chỉ cười đáp ứng, liền từ quầy lấy chìa khóa, lộp bộp lộp bộp đi lên lầu.

"Ui, công tử thật tuấn tú."

Nữ tử từ trong hành lang hắc ám đi ra, mỗi bước ra một bước, thắt lưng đều phải vặn vẹo, ngay cả bờ mông đầy đặn kia cũng run lên.

Trần Huyền ngồi ở trước bàn, lễ phép mà không mất xa cách cười cười.



"Xin hỏi phu nhân là?"

"Phu nhân? Công tử thật biết oan uổng người, ta còn là hoàng hoa tiểu khuê nữ, sao có thể gọi ta là phu nhân?"

Nữ nhân sinh ra một đôi kiều mị con mắt, sóng mắt lưu động, rất là xinh đẹp, nàng đúng là dựa vào Trần Huyền thân bên cạnh ngồi xuống.

"Phu nhân xin tự trọng."

"Nếu ngươi còn tránh nữa thì tiệm này cũng không cho ngươi ở."

Nữ nhân hờn dỗi một tiếng, một đôi tay đúng là hướng tới Trần Huyền đùi sờ soạng đi qua.

"Bà chủ, hết nước nóng rồi!"

Tiểu nhị từ trên lầu lộp bộp chạy xuống, không thấy hắn đi phòng bếp, cũng không biết hắn làm sao biết không có nước nóng.

Nữ nhân hừ một tiếng, nhìn sắc mặt khó xử của Trần Huyền, rốt cục hài lòng rời đi.

Tiểu nhị mang theo một cái chìa khóa, đi tới Trần Huyền trước người.

"Khách quan, chìa khoá đây."

Tiểu nhị nhìn bóng lưng xinh đẹp của bà chủ, nuốt nước miếng, lúc này mới nhìn về phía Trần Huyền.

"Đa tạ."

Trần Huyền từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, nắm chặt chìa khóa chậm rãi lên lầu.

Tiểu nhị đặt thỏi bạc kia lên lòng bàn tay, tỉ mỉ quan sát, cười đến không ngậm miệng lại được.

Trần Huyền đi tới lầu hai chỗ rẽ một gian phòng bên ngoài, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

"Khụ, khụ."

Lúc này hắn mới không áp chế thương thế nữa, ho vài tiếng, liền cảm thấy cổ họng ngọt ngào.

"Thiên hạ đệ nhị, quả nhiên lợi hại."

Trần Huyền xoay người đóng cửa lại, vội vàng đi đến trước giường, cởi giày vải, ngồi xếp bằng sập xuống.



Hắn thở ra một ngụm trọc khí, đưa tay che hai tai, ngón tay đặt ở sau đầu, ngón trỏ chồng lên nhau đánh trúng ngón tay, trượt xuống nhẹ búng sau ót hai mươi bốn, lần lượt gõ Phong Phủ Phượng Trì Ách môn mấy đại khiếu, đây là Đại Hoàng Đình trong Song Minh Thiên Cổ Trầm Thiên Thủy, đan điền bồ đề thụ thanh khí tràn đầy, tản ở trong kinh mạch.

Vận chuyển như thế sáu mươi bốn chu thiên, cảm giác đau đớn trong kinh mạch lúc này mới tiêu tan vài phần.

"Chuyến này vấn kiếm Vương Tiên Chi, thật sự là hung hiểm đến cực điểm."

Cũng may, trải qua trận chiến này, Trần Huyền kiếm đạo mặc dù chưa đại tiến nhưng đã tìm được một cái thông thiên đại đạo.

Trần Huyền tác động Định Hải Châu, quan sát khí vận trên đỉnh mình, Bạch Uyên vốn là khí vận hiển hóa, sau đó hóa thành chân long, Kim Vân trên đỉnh hắn vốn đã không còn điềm lành, giờ phút này lại tái hiện huyền cơ.

Thì ra là một viên kim đan vàng óng, treo ở trong đám mây vàng, quang mang đại thịnh, giống như mặt trời chiếu rọi chín ngày.

"Cộc cộc cộc."

Tiếng gõ cửa truyền đến.

Trần Huyền để chân khí nghịch lưu, sắc mặt từ ửng đỏ khôi phục trắng bệch.

"Cọt kẹt."

Trần Huyền mở cửa, đã thấy là bà chủ kia đến.

"Công tử, nước nóng ngươi muốn đây."

Nữ nhân dùng mâm gỗ kéo chậu đồng, cười khanh khách nhìn Trần Huyền.

"Đa tạ."

Trần Huyền cầm hai góc mâm gỗ, hơi hơi dùng sức, nữ nhân cũng không buông tay.

Trần Huyền lại lần nữa dùng sức, nữ nhân kinh hô một tiếng, thuận thế hướng trong ngực Trần Huyền ngã xuống.

Trần Huyền nghiêng người một cái, nữ nhân trực tiếp nhào xuống đất.

"Trên mặt đất lạnh, chưởng quầy vẫn nên dậy đi."

Trần Huyền đem chậu nước nóng kia đặt ở trên bàn, cũng không để ý tới ánh mắt u oán nữ nhân, cúi đầu, dùng nước nóng rửa sạch vành tai.

Nữ nhân đứng dậy, thừa dịp Trần Huyền hai tay đang bận rộn, đúng là tự thân từphía sau dựa vào.



Trần Huyền hai tay cứng đờ, thắt lưng xoay lại, nữ nhân kia trong nháy mắt bay ngược, rơi vào trên giường.

"Ta còn đang nghĩ sao thị trấn này tiêu điều như thế, thì ra là do các ngươi tạo nghiệt."

Trần Huyền đứng thẳng dậy, vỗ nhẹ hồ lô, một kiếm vũ động, từ cánh cửa lao ra.

Tiểu nhị giống như vượn, nhẹ nhàng nhảy lên, liền trèo lên xà nhà.

Long Uyên một kích không trúng, phi thân về.

"Ngươi làm sao có thể nhìn ra manh mối?"

Nữ nhân một tay chống thành giường, nửa nằm trên giường, một đôi chân thon dài từ dưới váy màu hồng nhạt trượt ra.

"Ngươi nếu không tới gần, ta làm sao có thể ngửi thấy một luồng kia như có như không mùi máu tanh?"

Trần Huyền mặt trầm như nước, nếu là lúc toàn thịnh, g·iết hai người này không phải việc khó, mặc dù tiểu nhị kia là Chỉ Huyền Cảnh cao thủ thì làm sao? Hiên Viên Đại Bàn đã nhập Thiên Tượng, còn không phải chuyện một chưởng?

Nhưng hắn trước đây không lâu mới cùng Vương Tiên Chi vấn kiếm, giờ phút này đan điền chân khí mười không còn một, Long Uyên trải qua đại chiến, giờ phút này linh tính tổn hại lớn, còn chưa ôn dưỡng bao lâu.

Hơn nữa, vừa rồi nữ nhân kia không biết từ lúc nào đã hạ một loại độc dược, tuy rằng dược này căn bản không độc hại được Trần Huyền, nhưng quả thật làm cho khí cơ trong cơ thể hắn ngưng trệ một tia.

Tiểu nhị từ trên xà nhà rơi xuống, hắn từ trong ngực sờ soạng một hồi lâu, rốt cục móc ra một trái tim đẫm máu nóng hôi hổi.

Thậm chí mạch máu r

trên tim vẫn co rút, hắn nhét trái tim vào miệng rồi nhai nó.

"Tâm can Trường Sinh Chân Nhân, hẳn là càng thêm mỹ vị..."

Hắn nuốt xuống máu thịt ấm áp, nhếch miệng cười, máu ở kẽ răng tràn ra, nhìn rất dọa người.

Nữ nhân ngồi dậy, cười sờ sờ tóc mai, trâm bạc phá không, đâm về phía Trần Huyền.

Trần Huyền vung ngang một kiếm, trâm bạc đâm lại, nữ nhân nghiêng người quay cuồng, mông sóng từng trận, lúc này mới tránh thoát trâm bạc kia.

Long Uyên lại bay, mũi kiếm đâm thẳng vào mi tâm tiểu nhị.

Khí cơ sắc bén, mi tâm tiểu nhị nhuốm máu.

"Chân Nhân, xem ra ngươi thật sự b·ị t·hương không nhẹ."

Hắn cười lấy tay nắm lấy thân Long Uyên Kiếm.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.