Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên

Chương 143: Đông Hải Võ Đế



Ba trăm ba mươi thanh kiếm, từ trên màn trời hạ xuống, lít nha lít nhít đinh hướng Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ.

Không ngờ sâu bên trong núi, mãnh liệt nổi lên một đạo suối nước, từ khe núi mà lên, hóa làm một cây cầu, rơi vào Long Hổ, vừa vặn chắn ở ba trăm ba mươi phi kiếm trước đó.

Phi kiếm bị Thủy Kiều hóa đi, tán vào trong nước, uy thế dần dần không còn.

Trần Huyền kinh ngạc nhìn phương hướng Thủy Kiều tới, hắn đã đi vào Đại Chỉ Huyền Cảnh, tuy nói chưa viên mãn, nhưng cũng là đứng đầu dưới Lục Địa Thần Tiên.

Luận đến sát thương chân thật, Trần Huyền không kém Ngô Tố vài phần, đương nhiên, nếu Ngô Tố lần nữa từ Nhập Thế Kiếm chuyển sang Xuất Thế Kiếm, vậy lại là chuyện khác.

Nhưng bất kể như thế nào, Trần Huyền bây giờ sát thương đủ để sánh ngang đỉnh cấp Thiên Tượng võ phu, mới vừa ngự kiếm ba trăm, cũng tuyệt không phô trương thanh thế, kiếm thế do cầm đầu một kiếm mang theo, một kiếm đâm xuống, kiếm thế mới chuyển tới kiếm thứ hai.

Hơn ba trăm thanh phi kiếm từ trên trời rơi xuống, uy lực đã là không thể khinh thường nhưng như trước bị một đạo Thuỷ Kiều ngăn lại.

"Trong Long Hổ Sơn còn có cao nhân như vậy? Xem phong thái này, hơn phân nửa là người đạo môn."

Trần Hiên lăng không mà đứng, nhìn tòa Long Hổ Sơn nguy nga kia, suy nghĩ một lát, Long Uyên hóa thành lưu quang, cuốn theo phong vân nhè nhẹ, hướng về phía Thuỷ Kiều.

Sau mười hơi thở, Long Uyên lướt trở lại, tay phải Trần Huyền cầm chuôi kiếm, tay trái hai ngón vuốt nhẹ thân kiếm, nhưng cũng không cảm giác được dù là một tia kiếm khí hoặc là đạo vận.

Long Hổ Sơn mấy trăm năm nội tình, nếu chỉ có thiên sư họ Triệu, không khỏi cũng quá yếu, như vậy là hợp tình hợp lý.

Trần Huyền cười cười, cũng không tiến lên nữa, hắn nhìn nhìn trên sông Quỹ chiếc thuyền đánh cá kia, hóa thành bạch hồng rơi vào trên thuyền.

"Mấy trăm thanh phi kiếm vừa rồi..."

Thư Hàm cố nén kinh hãi trong lòng, hỏi Trần Huyền.

"Chỉ là chút thủ đoạn nhỏ, chẳng có gì lạ."

Trần Huyền trên mặt cũng không có vẻ vui mừng, phi kiếm có mạnh hơn nữa, cũng bất quá là phạm trù kiếm thuật, trừ phi đi đến cực hạn, nếu không khó có thể đề cao kiếm đạo.

Vương Sinh nhìn sắc mặt Ngụy Hạc Am, rón rén tiến đến bên cạnh Trần Huyền.

"Trần Chân Nhân, phi kiếm thuật có dễ học không?"

Trần Huyền bật cười.



"Phi kiếm thuật cũng không khó, khó chính là dưỡng ra thanh thứ nhất thông linh phi kiếm, ngoài ra chính là muốn tu luyện khí cơ."

"Khí cơ nếu không đủ, một kiếm bay ra ba trượng liền rơi xuống, chẳng phải là làm cho người ta cười nhiều hơn sao?"

Vương Sinh gãi gãi đầu, phẫn nộ bỏ đi ý niệm ngự kiếm Tam Thiên.

"Tư chất của ngươi không kém, nếu luyện kiếm không ngừng, lại có được một môn dưỡng kiếm, phi kiếm g·iết người không phải việc khó."

Vương Sinh nhìn thần sắc chán nản của Ngụy Hạc Am, há miệng nhưng vẫn chưa lên tiếng.

Trần Huyền cười cười, một mình xuống khoang thuyền, lần nữa nhắm mắt đả tọa.

……

Như thế mấy ngày, Trần Huyền mỗi sáng sớm ở đầu thuyền luyện kiếm, cũng không kiêng dè, tùy ý Huyền Vi Kiếm Phái mấy đệ tử đứng ngoài xem.

Lúc đầu, tất cả mọi người cảm thấy Trần Chân Nhân như thế lợi hại nhân vật, tu luyện kiếm thuật tất nhiên cũng không tầm thường, nhưng chờ bọn họ nhìn suốt sáng sớm mới phát hiện, tới tới lui lui chính là những kia đơn giản kiếm chiêu.

Nếu không có kiếm thuật để học, người xem kiếm cũng càng ngày càng ít.

Ngụy Hạc Am mới đầu còn sợ một đám đệ tử chọc giận Chân Nhân, nhưng về sau vừa thấy hắn tu luyện bất quá là kiếm thuật cơ bản nhất đâm bổ chọc quét, cũng liền không hề lo lắng, ngược lại cũng đi theo cùng một chỗ, mỗi ngày sáng sớm luyện kiếm.

Mười mấy đệ tử cũng liền Vương Sinh cùng Triệu Khải như cũ có kiên nhẫn, xem hai ngày, dứt khoát cũng gia nhập luyện kiếm hàng ngũ.

Vì thế, mỗi một ngày sáng sớm, trên thuyền đánh cá này đều có bốn kiếm khách đồng loạt luyện kiếm.

Sáng sớm hôm nay ánh mặt trời không tệ, phong ba sông Quỹ không tính là lớn, Lư gia tiểu thư kia hiếm thấy chui ra khỏi khoang thuyền, tiếp theo liền tìm một góc, lặng lẽ nhìn chằm chằm Trần Huyền.

Bạch y bồng bềnh, kiếm quang chớp động, rất tiêu sái.

"Tới lui chỉ có vài chiêu thức như vậy, hắn cũng không thấy chán sao?"

Thiếu nữ áo xanh thì thào tự nói.



"Kiếm thuật của Trần Chân Nhân không câu nệ chiêu thức, đã là cảnh giới phản phác quy chân rồi."

Thư Hàm mặc một bộ hồng y, chẳng biết lúc nào đi tới bên cạnh Lư gia tiểu thư.

Trưởng tôn Lư gia sinh ra Kỳ Lân Tử, đặt tên là Bạch Kỳ, mà vị Lư gia tiểu thư này, vừa vặn là tỷ tỷ ruột của Lư Bạch Kỳ, nữ tử không cùng nam nhân xếp hàng, nàng chỉ tên một chữ Tuyết.

"Thư tỷ tỷ, ngươi nói chuyến này trở về lúc, ta còn có thể trở về Lư gia sao?"

Lư Tuyết cau mày, than nhẹ một tiếng.

"Nữ tử sinh ra ở thế gia đại tộc bên trong, là may mắn, cũng là bất hạnh."

"Ngươi nếu không muốn làm cá chậu chim lồng, chi bằng hoàn toàn bay cao."

Thư Hàm cười cười, những nữ tử tầng dưới chót ăn không no bụng kia ước gì bữa nào cũng cẩm y ngọc thực nhưng những thiên kim tiểu thư sinh ra quý phái này lại muốn khống chế vận mệnh của mình.

Lư Tuyết nghe vậy ngẩn người, nàng tiếp tục nhìn về phía bóng trắng đang luyện kiếm.

"Kiếm thuật của Huyền Vi Kiếm Phái ở trong giang hồ này cũng đủ để xếp giữa rồi."

"Hai người các ngươi nếu là tập luyện, không nói Nhất phẩm, Nhị phẩm cũng là dễ như trở bàn tay."

Trần Huyền vung kiếm vạn lần, rốt cuộc thu kiếm vào hồ lô.

Vương Sinh và Triệu Khải thấy Trần Huyền dừng lại, không hẹn mà cùng đặt mông ngồi trên đầu thuyền.

Quần áo hai người đã ướt đẫm, trong mắt đau đớn khó nhịn, mồ hôi đập vào mắt, thật sự khó chịu.

"Trần Chân Nhân, nghe Thư cô nương nói, ngài đã gặp Tề đạo trưởng và Lý Kiếm Thần?"

Vương Sinh nằm vật xuống đất, không ngừng thở hổn hển.

"Thiên đạo của Tề Huyền Trinh, kiếm đạo của Lý Thuần Cương đều cao hơn cả bầu trời này."

"Các ngươi thấy ta khí ngự một trăm mười kiếm liền cảm thấy kinh hãi nhưng ta chỉ ỷ vào khí cơ dư thừa, lấy khí ngự kiếm mà thôi, nếu là Lý Kiếm Thần ngự kiếm, hơn phân nửa có thể một lời khiến vạn kiếm cùng bay."

Trần Huyền nhìn Ngụy Hạc Am vẫn đang luyện kiếm, thiên phú kiếm thuật của hắn kỳ thật không kém, chỉ là ám thương quá nhiều, tuổi tác cũng lớn, nếu muốn nhập Nhất phẩm, khó như lên trời.



"Lúc ta còn trẻ học không ít kiếm thuật phức tạp, về sau lại phát giác kiếm thuật bất quá chỉ là mấy chiêu, vì vậy mỗi ngày chỉ rút kiếm luyện kiếm."

"Ta từng có một thức rút kiếm thuật, thân kiếm ra khỏi vỏ một tấc, kiếm khí liền có thể xuất ra một trượng."

"Hôm nay thức này đối với ta giống như gân gà, dứt khoát truyền cho hai người các ngươi đi."

Trần Huyền cười cười, tiện tay một chiêu, liền đem Vương Sinh trong tay mang vỏ thiết kiếm thu lại.

Hắn lúc này rút kiếm thuật kỳ thật cùng năm xưa lại rất khác nhau, ngoại trừ đơn thuần phát lực kỹ xảo bên ngoài, còn có khí cơ lưu chuyển, kiếm thế súc dưỡng pháp môn.

Vừa dạy vừa luyện, kiếm khí chiếu rọi nước sông.

Không lâu sau, Trần Huyền đã rút kiếm hơn mười lần.

Ngụy Hạc Am đã học bảy tám phần, Vương Sinh cũng được năm phần, chỉ có Triệu Khải, không nhìn ra môn đạo chút nào.

Trần Huyền không hề mát kiên nhẫn, tiếp tục rút kiếm, mãi đến trăm kiếm, Triệu Khải mới lĩnh ngộ được.

"Ta quá ngu ngốc."

Triệu Khải cúi đầu, vẻ mặt e dè nhưng không thấy nhụt chí.

"Ngốc mới tốt, người càng ngốc, kiếm càng thuần."

Trần Huyền như không để ý, tiếp tục ở mũi thuyền dạy kiếm.

Mặt trời mới mọc, nửa sông kiếm khí nửa sông hồng.

……

Ba ngày sau, sông lớn vào biển.

Cuối sông lớn, sóng mênh mông vô bờ vô bến.

Đây chính là Đông Hải.

Một toà thành gần biển mà xây, đầu thành lần lượt cắm nhưng thanh danh kiếm có lão nhân tóc bạc ngồi một mình ở đó, nhìn về phía cửa sông, hoặc là nói, nhìn về phía Trần Huyền.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.