Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên

Chương 116: Trường An học cung



Ngày Trần Huyền đến Hàm Dương, Doanh Chính liền nhận được tin tức.

Tuy rằng triều chính Đại Tần đều nằm trong tay Thái hậu và Lữ tướng, nhưng sao hắn lại không có căn cơ?

"Việc này nếu muốn thành công, phải trải qua sự cho phép của Trọng phụ."

Doanh Chính ở trong phòng đi qua đi lại, có chút phiền não.

"Tòa học cung này nếu muốn vượt qua Tắc Hạ Học Cung, tất nhiên cũng cần phải có Bách gia."

"Tướng quốc chính là người của Tạp gia, nếu học cung đem Tạp gia học thuyết liệt vào thực học, như vậy việc này có lẽ khả thi."

Lời khuyên can của Cái Nh·iếp có lý có căn cứ, so sánh với Vệ Trang, đầu óc chính trị của hắn mạnh hơn vài phần.

"Cũng đúng, đường đường Tung Hoành gia, sao có thể chỉ biết vung kiếm động võ?"

"Ngươi nói có lý, đã như thế, lập tức triệu Thái Huyền tiên sinh tiến cung đi."

Doanh Chính nói như thế.

"Vương thượng, chỉ sợ còn cần ngài tự mình mời hắn vào cung."

"Thứ nhất, hắn đã đạt tới cảnh giới Tông Sư."

"Thứ hai, thuật luyện đan của hắn quả thật siêu phàm thoát tục."

"Thứ ba, xây học cung cần tạo thế."

Cái Nh·iếp cũng không làm chuyện giấu diếm, dù sao hắn cùng Doanh Chính mấy là một thể.

"Quả nhân nóng lòng. Người đâu, chuẩn bị xe, sáng mai quả nhân xuất cung."

Mệnh lệnh một chút, trong Tần cung sóng ngầm dần nổi lên, tin tức tản ra bốn phía, không đợi đến khi đêm xuống, cả tòa cung đều truyền khắp Doanh Chính ngày mai xuất cung tin tức.

……

"Lý Tư, nghe nói ngươi ở Hàn Quốc gặp một vị quý nhân?"

Lã Bất Vi ngồi ở chủ vị, trong phòng khách, hai bên ngồi đầy môn khách, Lý Tư an vị ở bên tay phải của hắn.

"Không giấu tướng quốc đại nhân, Lý Tư quả thật từng gặp Vương thượng."

Lý Tư đứng dậy, chắp tay nói.

Các môn khách bắt đầu bàn tán thì thầm, chỉ trỏ Lý Tư.

"Ngươi thật là thẳng thắn."

Lã Bất Vi khẽ vuốt chòm râu, hai mắt híp lại.



"Vương thượng đối xử với ngươi như thế nào?"

"Tướng quốc đại nhân nói đùa, bất quá là đồng hành một đoạn đường mà thôi, vương thượng đối đãi với ta cũng không khác gì sĩ tốt theo xe."

Lý Tư tự biết mình bị nghi kỵ, lúc này chỉ có thể dốc sức xóa bỏ hoài nghi của Lã Bất Vi, nếu không tất cả cố gắng trước đây đều uổng phí.

Linh quang chợt hiện, đột nhiên nhớ tới lúc mình mới vào Tân Trịnh, Trần Huyền lén nói với hắn một phen.

"Tướng quốc đại nhân, chuyến này Lý Tư vào Hàn Quốc, trong lúc vô tình tìm được một chỗ tốt cho đại nhân."

Lý Tư cười nhìn về phía Lã Bất Vi.

"Chỗ tốt? Ngươi cứ nói cho ta nghe."

Lã Bất Vi biết Lý Tư đang lấy được lòng tin của hắn, nhưng hắn vẫn nhịn không được muốn hỏi tiếp.

Trong loạn thế, chỉ có lợi ích động lòng người nhất.

"Đại nhân có từng nghe nói Hàn Quốc có một vị Quốc Sư không?"

Lý Tư chẳng những không giải thích, ngược lại còn hỏi vấn đề.

"Là người trong truyền thuyết có thể khiến n·gười c·hết sống lại sao?"

Lã Bất Vi nghiêng người về phía trước, chuyện thần quỷ, người trong thiên hạ nào không có hứng thú.

"Chính là vị kia."

"Lý Tư từng may mắn cùng vị trích tiên nhân kia nói chuyện với nhau một lát. Hắn muốn làm một đại sự, mà chuyện này đối với đại nhân chỉ có chỗ tốt lớn lao."

Lý Tư cười híp mắt nhìn chung quanh bốn phía, sắc mặt các phiên không giống nhau, bất quá có một điểm giống nhau - - đều không thể nào thân thiện.

"Nghe đồn Quốc Sư Hàn Quốc chính là Thiên Hàng Chân Tiên."

"Bất quá đây là tin đồn, hắn từng chính miệng nói cho Lý Tư, thân phận thật sự của hắn chính là sư đệ của Nhân Tông Đạo gia."

Lã Bất Vi ngẩn người, thần sắc lạnh dần.

"Chuyện này cùng lão phu có quan hệ gì?"

Lý Tư nhẹ nhàng cười.

"Vị tiền bối này sắp vào Tần, dùng thuật luyện đan của hắn, không nói trường sinh bất lão nhưng vì tướng quốc kéo dài tuổi thọ tất nhiên là không thành vấn đề."

"Hơn nữa, lần này hắn tới Tần còn có một đại sự phải làm."

Lã Bất Vi suy nghĩ một lát, tâm tình lần nữa thư giãn.



Không có nhiều người chê mình sống lâu.

"Chuyện gì?"

Lã Bất Vi khẽ uống một ngụm rượu ngon.

"Hắn muốn xây một tòa học cung, một tòa học cung bao quát tất cả học vấn thiên hạ."

Lý Tư khom người nói.

Lời vừa nói ra, cả sảnh đường đều kinh hãi, bữa tiệc đúng là an tĩnh lại.

Tất cả mọi người không phải kẻ ngu xuẩn, một tòa học cung như vậy, lực ảnh hưởng tuyệt đối sẽ không thua kém Tắc Hạ Học Cung.

Chỉ cần có thể tham dự trong đó, không lo không thể lưu danh sử sách.

"Ngươi nói là?"

Lã Bất Vi xoa xoa chòm râu khóe miệng, cười nhìn về phía Lý Tư.

"Việc này quyết không thể không qua tay tướng quốc."

"Đến lúc đó tướng quốc chỉ cần mượn bối phận cùng danh vọng của hắn, tự nhiên có thể để Tạp gia trở thành bách gia thực học."

Quần áo trên lưng Lý Tư đã ướt đẫm.

"Ngươi có tâm rồi."

Lã Bất Vi cười ha ha, hắn khoát tay áo, ý bảo Lý Tư ngồi xuống.

Lã Bất Vi từ một giới thương lữ làm đến tướng một quốc gia, chuyện khi còn sống dĩ nhiên viên mãn, chỉ thiếu một cái danh truyền hậu thế.

Cho nên hắn mới có thể mời chào môn khách, muốn làm ra Lữ thị xuân thu.

Giờ phút này, một cái sử sách lưu danh cơ hội liền bày ra trước mắt hắn, hắn tất nhiên là sẽ không bỏ qua.

……

Sáng sớm hôm sau, Trần Huyền cùng Nhan Lộ rút kiếm trong tiểu viện.

Huyền Tiễn đang lôi kéo một đứa nhỏ đứng ở một bên quan sát, đó là nhi tử của hắn.

Trần Huyền cùng Hàn Tín vận dụng quan hệ, lúc này mới từ trong tay La Võng tìm được tung tích của con trai Huyền Tiễn.

Kiếm khí thu liễm, Trần Huyền nắm Long Uyên, Nhan Lộ nắm Hàm Quang, tốc độ động tác của hai người cơ hồ nhất trí, con trai Huyền Tiễn nhìn đến say sưa.

Ngoài viện truyền đến tiếng gõ cửa.



Huyền Tiễn kéo nhi tử đi mở cửa.

"Làm phiền các hạ bẩm báo một tiếng, Vương thượng mời gặp Thái Huyền tiền bối."

Cái Nh·iếp mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Huyền Tiễn, tiếp theo lại đảo qua nhi tử của Huyền Tiễn.

"Chờ đã."

Huyền Tiễn nhìn khung xe ngựa ngoài cửa một chút, lôi kéo nhi tử trở lại trong viện.

Trần Huyền và Nhan Lộ vẫn đang rút kiếm, rút kiếm ngàn lần, không thể dễ dàng gián đoạn.

Hai người mới rút đến lần thứ hai trăm.

Mặt trời dần dần mọc lên, cả tòa thành Hàm Dương đắm chìm trong tia nắng ban mai màu vàng, có vẻ đặc biệt rộng rãi.

Trần Huyền và Nhan Lộ kết thúc rút kiếm.

"Vi sư ra ngoài xem thử, ngươi luyện công cho tốt."

Trần Huyền chậm rãi đi ra cửa.

Doanh Chính đã đứng ở cửa nửa canh giờ.

"Doanh Chính vì dân chúng Đại Tần thỉnh nguyện, mong tiên sinh có thể liên hợp bách gia, cùng xây học cung."

"Tần vương hạ mình đến đây, tại hạ không thể vinh hạnh."

"Chuyện học cung, liên quan đến vận mệnh thiên hạ, ta sao có thể không muốn?"

Trần Huyền mỉm cười, đơn giản là một người nguyện đánh một người nguyện chịu mà thôi.

Trần Huyền dẫn Doanh Chính và Cái Nh·iếp vào sân, tinh tế trao đổi.

Trong viện có một cái bàn đá, Trần Huyền lại phỏng theo hậu thế, dùng kiếm khí điêu khắc bốn cái ghế tròn.

Trần Huyền ngồi xuống, Doanh Chính cũng học ngồi xuống.

"Tiên sinh, tòa học cung này muốn bao quát Bách Gia học thuyết, muốn xây tốt đúng là không dễ, tiên sinh có đối sách không?"

"Nho gia Tuân Tử cùng ta giao hảo, ta tại Mặc gia cũng có mấy cái cố nhân, trong Nông gia, Thần Nông Đường cùng ta quen biết, Đạo gia lại càng không cần phải nói."

"Thiên hạ mấy đại thực học, Trần mỗ đều có nắm chắc mời tới mấy cao nhân, cho nên chuyện dạy học, vương thượng không cần lo lắng."

Trần Huyền những năm này chạy ngược chạy xuôi, mặc dù chưa tận lực kết giao nhưng Chư Tử Bách Gia bên trong, mấy đại môn phái chủ yếu đều cùng hắn rất quen thuộc.

"Cần ưu phiền, ngược lại là nơi trú đóng của học cung, hao phí phòng ốc vân vân."

Trần Huyền lắc đầu, tòa học cung này quy mô tuyệt không thể nhỏ, cho nên hao phí tất nhiên rất lớn.

"Phụ cận Hàm Dương đã không còn chỗ trống, không bằng xây ở Trường An đi."

Vì thế, nửa năm sau, trong Trường An xây lên một tòa học cung.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.