Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 67: Uy danh hiển hách. Ai có thể chiến một trận ? (1)



Hàn Thụy không khỏi nghĩ tới cảnh tượng Sở Mộ quét ngang Đấu kiếm đài, trở thành đài chủ, trực tiếp chiếm lấy Đấu kiếm đài, mãi tới khi không muốn trở thành lôi đài chủ mới thôi. Nghĩ tới đây, trên trán hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Hàn Thụy cũng không cho rằng hiện tại trong cả Thanh Phong kiếm phái, dưới cửu đoạn có ai có thể đánh bại Sở Mộ.

- Đi thôi, ta mang ngươi tới Đấu kiếm đài.

Hàn Thụy đột nhiên nói, bởi vì hắn rất muốn biết Sở Mộ liệu có thể chiếm lấy Đấu kiếm đài một thời gian rất dài hay không.

Dựa theo phỏng đoán, Sở Mộ bây giờ là thất đoạn sơ kỳ, muốn đột phá tới bát đoạn, đoán chừng cần năm sáu khỏa Luyện Khí hoàn, vậy phải chiếm lấy Đấu kiếm đài một tháng. Về sau muốn từ bát đoạn sơ kỳ tới bát đoạn đỉnh phong ít nhất cần số Luyện khí hoàn gấp đôi mới được. Cũng chính là hai tháng, tính ra mất ba tháng.

Dường như trong lịch sử Thanh Phong kiếm phái còn chưa bao giờ có đệ tử chiếm lấy Đấu kiếm đài được ba tháng a, ngay cả một tháng cũng không có.

Sở Mộ cũng không biết tâm tư của Hàn Thụy lúc này, thu kiếm vào vỏ, theo Hàn Thụy rời khỏi Lăng Phong kiếm đài, rời khỏi Lăng Phong viện đi tới Đấu kiếm đài.

Một mặt Hàn Thụy nói rõ Đấu kiếm đài và Đấu kiếm bia với Sở Mộ, cùng với danh tự và chiến tích của những người nằm trên Đấu Kiếm bia...

....

Khoảng cách Đấu kiếm đài với ba viện cũng không nhỏ. Nơi này có diện tích cũng không tồi, có thể đồng thời chứa cấp hơn ngàn người, ở giữa có một bệ đá cao nửa thước, ước chừng dài rộng mười thước, bên cạnh còn có một tòa lầu các nhỏ, là nơi bình thường các chấp sự quản lý Đấu kiếm đài nghỉ ngơi, sử dụng.

Trần Kim năm nay ba mươi sáu tuổi, tu vi Kiếm Khí Cả̉nh thập đoạn sơ kỳ, một trong những chấp sự của kiếm phái, được kiếm phái phân phối tới quản lý Đấu kiếm đài. Hiện tại hắn đang ngồi ở một vị trí cách Đấu kiếm đài không xa, nhìn hai gã đệ tử đang thi đấu kiếm thuật trên Đấu kiếm đài.

Nhìn trong chốc lát, cảm thấy không có hứng thú gì hắn liền nhìn qua một tấm bia đá giống như kiếm đang chỉ lên bầu trời. Trên tấm bia đá có ba chữ to màu đỏ: Đấu Kiếm bia.

- Đã lâu rồi không có người nào có thể xuất hiện trên Đấu Kiếm bia a.

Trần Kim âm thầm thở dài, chợt hắn nhìn về phía Đấu Kiếm đài, lúc này một đệ tử trên Đấu kiếm đài đã một lần nữa đánh bại đệ tử khiêu chiến.

- Ngày thứ năm, hy vọng hắn có thể trở thành đệ tử tiếp theo có tư cách lưu danh trên Đấu kiếm bia a.

- Ngươi không phải là đối thủ của ta, đi xuống đi.

Ánh mắt Nhạc Ưng vô cùng sắc bén, nhìn qua người đối diện, hơi lắc đầu, không cho là đúng, nói.

- Còn chưa chiến qua, làm sao ngươi biết ta không phải là đối thủ của ngươi?

Người này nghe vậy vẻ mặt tức giận, chém ra mấy kiếm, bực tực nói.

- Xem ra ta không ra tay ngươi sẽ không chết tâm tư.

Nhạc Ưng than nhẹ một tiếng, vẻ mặt trở nên ngạo nghễ, rút kiếm ra khỏi vỏ, ngạo nghễ nói:

- Ra tay đi, ta sẽ cho ngươi biết chênh lệch của đệ tử điện chủ nhất mạch và ba viện.

Đệ tử này nghe vậy giận dữ, vẻ mặt đỏ bừng, ra tay đánh trước, một kiếm nhanh vô cùng được xuất ra, kiếm quang lập lòe, toàn bộ đánh về phía Nhạc Ưng.

Nhạc Ưng thản nhiên cười, tùy ý ra tay, chỉ một kiếm đã phá vỡ hơn mười kiếm của đối phương, kiếm quang chuyển đổi, kéo kiếm của đối phương đẩy ra bên cạnh, chân tiến lên phía trước, mũi kiếm dừng lại trước cổ họng đối phương.

- Ngươi thua.

Nhạc Ưng dường như hơi tiếc hận, thở dài, giống như muốn thua mà không được:

- Quả nhiên đệ tử ba viện thủy chung không có cách nào so sánh với đệ tử chủ điện nhất mạch chúng ta.

- Nhạc Ưng này quả thực có chút bổn sự.

Trần Kim âm thầm nói:

- Tu vi bát đoạn trung kỳ, đánh bại rất nhiều đệ tử nội môn bát đoạn, hiện tại sắc trời đã tối, một phút đồng hồ kế tiếp là đủ năm ngày, hy vọng hắn có thể tiếp tục kiên trì năm ngày, trở thành đệ tử tiếp theo có hy vọng lưu danh trên Đấu kiếm bia.

Trần Kim cho rằng, Nhạc Ưng đã thắng, trong vòng một phút đồng hồ còn lại, không ai là đối thủ của hắn.

Dù sao đệ tử bát đoạn đỉnh phong, bình thường sẽ không tới nơi này, bởi vì bọn họ không cần Luyện Khí hoàn, hơn nữa môn quy cũng có quy định, đệ tử bát đoạn đỉnh phong không thể lên Đấu kiếm đài.

- Ai nói đệ tử ba viện chúng ta không bằng điện chủ nhất mạch, nếu như ngươi cảm giác mình lợi hại, có bản lĩnh ngươi tới khiêu chiến Sở Mộ của Lăng Phong viện đi.

Đệ tử ba viện bị đánh bại này chính là một gã đệ tử nội môn bát đoạn trung kỳ của Minh Lôi viện, người này không phục phản bác nói.

- Sở Mộ Lăng Phong viện, chính là tân tấn đệ tử nội môn, được gọi là đệ nhất kiếm thuật của ba viện hay sao?

Nhạc Ưng nghe vậy thản nhiên cười, tư thái ngạo nghễ:

- Ngươi bây giờ có thể đi gọi hắn tới, ta ở đây chờ hắn, chỉ sợ hắn không có lá gan tới.

Lúc này vừa vặn Sở Mộ và Hàn Thụy tới gần Đấu kiếm đài, những lời này Sở Mộ và Hàn Thụy cũng nghe được.

Vẻ mặt Hàn Thụy quái dị nhìn Sở Mộ, lại nhìn Nhạc Ưng trên khán đài, âm thầm cảm thấy bi ai thay cho Nhạc Ưng, Hàn Thụy khong biết là Nhạc Ưng này có phải là đối thủ của Sở Mộ hay không.

- Sở Mộ tới.

Vừa vặn, tên đệ tử nội môn của Minh Lôi viện đang tức giận xuống đài nhìn thấy Sở Mộ, hai mắt sáng ngời, lớn tiếng la lên, Nhạc Ưng lập tức nhìn qua:

- Ngươi chính là Sở Mộ? Nghe nói ngươi được xưng là đệ nhất kiếm thuật trong ba viện, đi lên chiến với ta một trận. Để ta chỉ điếm kiếm thuật ngươi một chút, tương lai cũng dễ tiến vào chủ điện nhất mạch chúng ta a.

Nhạc Ưng lần này nói những lời khoan dung này khiến cho rất nhiều đệ tử ba viện bên dưới giận dữ không thôi. Ngay cả Hàn Thụy cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Từ trước tới nay trong Thanh Phong kiếm phái, đệ tử chủ điện nhất mạch đều coi bọn họ là chính thống của kiếm phái, coi đệ tử ba viện là đê đẳng. Bởi vậy trong lời nói thi thoảng sẽ nâng lên chính mình, hạ thấp đệ tử ba viện. Vì thế nhiều lần tạo thành xung đột, nhưng thường thường đều là đệ tử ba viện có hại chịu thiệt, chuyện này càng cổ vũ khí thế hung hăng càn quấy của đệ tử chủ điện nhất mạch.

- Sở sư huynh, hung hăng giáo huấn hắn, cho hắn biết uy danh của đệ nhất nhân kiếm thuật ba viện chúng ta.

- Sở sư huynh, ta ủng hộ ngươi.

- Sở sư huynh, để cho hắn nếm thử sự lợi hại của ngươi đi.

- Sở sư huynh, thanh kiếm này cho sư huynh.

Còn có người lập tức mang cho kiếm đưa cho Sở Mộ, sau khi Sở Mộ tiếp nhận, đem Bách Luyện kiếm mình đưa cho Hàn Thụy, để cho Hàn Thụy cầm hộ mình.

Chợt mũi chân điểm nhẹ mặt đất, giống như là một con chim nhảy lên trên, đáp xuống trên đài, tư thái thong dong, ưu nhã, khiến cho mọi người sợ hãi thán phục một phen.

- Thân pháp cũng coi như tạm được.

Nhạc Ưng hơi có chút kinh ngạc, nói.

- Đệ tử gọi là Sở Mộ này có thân pháp rất tốt a.

Hai mắt của Trần Kim bỗng nhiên sáng ngời:

- Hắn ta gần đây danh tiếng cực vượng, không biết kiếm thuật rốt cuộc như thế nào?

Dường như hắn cũng có chút chờ mong.

-------
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.