Kịch Bản Kinh Dị

Chương 60: Chapter 60



Xe cộ tấp nập băng trên dường.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Hoàng Tuân tháo kính ra, đặt cuốn truyện tranh trên tay xuống và dụi mạnh đôi mắt sưng húp của mình.

Cuốn truyện tranh được cậu đặt trên bàn.

Cậu nằm bẹp trên chiếc giường gỗ nhỏ.

"Truyện tranh này sao chất lượng in kém thế? Bản lậu cũng không tệ đến nỗi nhìn cái hình thôi mà cũng bị mờ như vậy."

Cậu lẩm bẩm một mình.

Cuốn truyện tranh đặt trên bàn, ngoại trừ bìa rõ ràng, nội dung bên trong quá là chen chút, nhìn như bị rối thành một cục.

Cho dù cậu có yêu thích manga đi nữa.

Cũng không thể chối cãi rằng nội dung bên trong thật khó đọc.

"Bị sao vậy trời, đi tìm ông chủ hoàn tiền lại đi!"

"Cho dù không hoàn được đi nữa, thì cũng phải cho đổi quyển khác. . ."

Hoàng Tuân đứng dậy khỏi giường, liếc nhìn con đường mờ ảo bên ngoài được chiếu sáng bởi những ngọn đèn đường, đi đôi giày bên cạnh giường và nhét cuốn truyện tranh vào tay.

Bên bàn.

Khi cầm cuốn truyện tranh lên, cậu để ý đến chiếc cặp màu xanh đậm ở đó, nhưng cậu không nghĩ nhiều về cái này, cậu chỉ nghĩ có lẽ mẹ đã đem chiếc cặp để đó không dùng này vào phòng mình.

Cậu không thích dọn dẹp.

Không có bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế thích sạch sẽ.

Bây giờ nó đang ở trong phòng của cậu.

Thôi kệ nó đi...

Sau khi mẹ đưa cô bé đó ra ngoài, mẹ vẫn chưa quay lại cho đến bây giờ.

Hoàng Lan vẫn ngồi xổm trên ghế sô pha, xem bộ phim tình cảm lãng mạn nhàm chán trên TV với em họ.

Hai người thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.

Ví dụ, khen ngợi một tạo hình nam chính trong bộ phim nào đó có một chút gọi là “Thông minh” đối với thế giới thực vào thời điểm này.

Ba không có ở nhà.

Hoàng Tuân nghe Hoàng Lan nói rằng có vẻ như ông ấy đã đến tòa nhà bên cạnh để tìm một người hàng xóm để chơi bài.

Sự vắng mặt của cả ba và mẹ.

Đó đơn giản là những gì cậu muốn.

Giờ đây, cậu không cần phải vắt óc tìm cớ để ra ngoài nữa.

"Anh đi ra ngoài một lát, nếu như mẹ trở về, thì em nói cho mẹ là anh đi đọc sách ở thư viện."

Hoàng Tuân bước đến cửa và nói với Hoàng Lan.

Hoàng Lan liếc nhìn anh trai mình với vẻ mặt kỳ lạ.

"Không được sao?"

Hoàng Tuân hỏi.

"Anh hai, anh cảm thấy lý do của anh hợp lý lắm sao... Hơn nữa thư viện hiện tại đóng cửa, anh đi đâu đọc sách?"

Hoàng Lan bất đắc dĩ trả lời.

Hoàng Tuân dừng lại một lúc, có vẻ như em gái cậu nói đúng.

Lấy cớ có chút qua loa.

"Vậy em nói là anh xuống khu giải trí ở dưới lầu chơi đi."

Cậu nói thêm câu này.

Trước khi Hoàng Lan có thể nói bất cứ điều gì khác, Hoàng Tuân đã mở cửa và bước ra ngoài.

Mẹ có thể về bất cứ lúc nào.

Chỉ cần cậu nhanh nhẹn và may mắn, có thể khi cậu quay lại, mẹ cậu vẫn còn chưa về.

Tầng dưới cách khu này bên tay trái không xa, có một khu giải trí, có một số thiết bị tập thể dục đơn giản, ban đầu được dùng để người già giải trí và rèn luyện sức khỏe.

Nhưng do thi công quá đơn sơ.

Và đối với các cụ già, những thứ đó không thu hút bằng chiếc bàn cờ, hay vài chiếc ghế đá nhỏ để ngồi nói chuyện...

Những người muốn rèn luyện sức khỏe trong khu cư xá này sẽ chọn chạy quanh hàng câi xanh cùng mọi người, trừ những đứa trẻ tò mò và hiếu động, rất ít người đi chơi với những thứ đó.

Theo đó, thời gian trôi qua.

Hầu hết các thiết bị đã bị rỉ sét, thậm chí hỏng hóc mà không có ai sửa chữa.

Chỉ còn lại vài cột sắt để làm động tác đẩy đẩy ở đó...

Gió đêm tháng mười.

Cảm thấy khá lạnh, Hoàng Tuân quấn chặt áo khoác, run rẩy đi qua khu giải trí, bước nhanh về phía cửa tiệm bán truyện tranh cách trường học không xa.

Còi xe nối đuôi nhau kêu inh ỏi.

Trên con đường không rộng lắm, kẹt xe khá nhiều, như xếp thành một hàng dài, nhìn không thấy đầu cuối.

Đi qua một cửa hàng phát những bài hát nổi tiếng trong những năm gần đây trên loa.

Sau gần mười lăm phút, Hoàng Tuân cuối cùng cũng đến cửa tiệm.

"Ông chủ?"

Cửa tiệm vẫn đang mở.

Bởi vì cửa hàng này là một cửa hàng nhỏ được cải tạo từ nhà của một gia đình, và căn phòng của họ ở phía sau cửa hàng.

Vì vậy, ngay cả trong thời gian nghỉ lễ Quốc khánh.

Cửa hàng nhỏ này cũng sẽ không đóng cửa...

Hoàng Tuân bước vào cửa hàng với cuốn truyện tranh trên tay và hét gọi ông chủ bên trong.

Không lâu sau.

Ông chủ vén bức màn sau cánh cửa đi ra với một tô cơm thịt kho.

"Cậu định mua gì?"

Ông chủ nhìn Hoàng Tuân và hỏi.

“Ông chủ, chú xem cái quyển truyện mấy bữa trước chú bán cho con nè, chất lượng hình ảnh có hơi mờ, trên đó đọc không rõ ràng gì hết, chú đổi cho con đi!"

Hoàng Tuân kiếm tiền bằng cách giúp các bạn cùng lớp chép bài tập về nhà, vì vậy cậu hay đến cửa hàng này để mua truyện tranh, vì vậy cậu có quen biết với ông chủ một chút.

Vừa nói, cậu vừa đưa cuốn sách trong tay ra, để đối phương xem qua.

"Mờ hả?"

Ông chủ hơi khó hiểu.

Ông ta đặt bát đũa trong tay lên bàn, lật giở hai trang truyện tranh.

"Không sao, nhìn rõ mà."

"Mấy bản lậu đều được in như thế vậy mà?"

Ông chủ đã không ngại bán các bản sao lậu.

Ông ta cũng biết là Hoàng Tuân biết rõ đây là một bản sao lậu.

Ngày nay phí bản chính hãng ngày càng cao, là một cửa hàng nhỏ mở gần trường học chuyên bán đồ vật lặt vặt cho học sinh, ông chủ biết đồ mình nhập về không bán được bao nhiêu.

Ngược lại, những bản lậu như này.

Ngoại trừ kết cấu và hình ảnh không đẹp bằng phiên bản chính hãng, nội dung bên trong giống hệt phiên bản chính hãng.

Học sinh không có nhiều tiền.

Hầu hết trong số đó là tiền tiêu vặt do cha mẹ cho, cửa tiệm phù hợp với việc bán đồ lậu hơn.

"Cái này cùng cái lúc trước quá khác biệt, chú đổi chỗ nhập hàng sao?"

Hoàng Tuân nhìn cuốn truyện tranh mở ra trên tay ông chủ.

Cậu thực sự khó chấp nhận những hình ảnh mờ ảo trong tầm nhìn của mình.

Cậu cảm thấy nó hoàn toàn khác với cái cậu đã mua trước đây.

"Có khác biệt gì đâu, hồi giờ nhập có momột chỗ chớ mấy."

Ông chủ đóng truyện tranh lại, cảm thấy thật sự không thấy có gì khác biệt.

"Hay là chú đổi cho con quyển khác đi, con thiệt sự không có nhìn rõ, miễn là đổi quyển nào cùng tập với quyển này là được." Hoàng Tuân nói.

"Được, chờ một chút."

Ông chủ đặt cuốn truyện tranh lên tủ, rồi lục lọi từ phía bên kia, chuẩn bị lấy những cuốn khác cho Hoàng Tuân...

Những bản này không có bao bì bao bọc.

Cho dù bị đọc qua cũng không vấn đề gì.

Miễn là nó không bị rách và chạm vào nước, ông chủ nói chung sẽ đổi bất cứ quyển nào.

Dù sao nó cũng chỉ là một vài ngàn.

Nhưng.

Trong khi Hoàng Tuân đang đợi đổi sách, một người đàn ông mặc vest bước vào cửa hàng.

Hoàng Tuân nghe thấy tiếng bước chân phía sau cậu và nhìn lại theo bản năng.

Không nhìn cũng không sao.

Nhìn thấy người này khiến cậu lùi lại một bước sợ hãi...

Cậu thấy người đàn ông mặc vest bê bết máu, trên môi cũng dính rất nhiều vết máu, anh ta cầm lấy tờ tiền đặt trên bàn rồi nói về phía cửa hàng.

"Ông chủ, lấy cho tôi một gói khăn giấy."

"Loại mười ngàn."

Đang nói.

Anh ta dường như đã nhận thấy ánh mắt của Hoàng Tuân ...

Cau mày, anh nhìn sang Hoàng Tuân.

"Cậu nhìn cái gì?"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.