Hoàng Tuân, người đang cầm một chiếc rìu trong phòng ngủ, nghe thấy tiếng động, đặt chiếc rìu trở lại bàn cạnh giường ngủ, vươn vai và bước ra khỏi phòng khách.
"Về rồi!"
Mẹ dẫn Dĩnh Phúc và những người khác mang theo những chiếc túi ni lông lớn nhỏ vào nhà, trên mặt ai cũng nở nụ cười, giống như vừa đi mua sắm xong rất vui vẻ.
Dù có hai lớp túi ni lông.
Nhưng cậu vẫn có thể mơ hồ thấy rằng trong túi nylon chứa đầy xương và thịt ...
"Mẹ, cả nhà đi đâu vậy?"
Hoàng Tuân đẩy cửa phòng ngủ ra, thò đầu vào hỏi.
Mẹ đáp lại lời của Hoàng Tuân, đồng thời theo thói quen nói vài câu trách móc: “Hai ngày nay là lễ Quốc Khánh, đi ra ngoài mua chút đồ ăn về làm đồ ăn ngon chứ đi đâu, cái thằng ngủ như heo, gọi quài mà có dậy đâu!"
Rõ ràng những chiếc túi đó có trọng lượng không hề nhẹ.
Có thể thấy rằng Dĩnh Phúc và Trần Thiên Nga có chút mệt mỏi sau khi đặt những thứ trên tay xuống.
Lúc này, Hoàng Tuân đột nhiên nhớ tới, hình như sáng nay, quả thật mẹ đã kêu cậu dậy đi theo để giúp xách đồ...
Cô em đặt chiếc túi nặng trĩu trên tay xuống đất.
Cô lắc lắc bàn tay đỏ ửng của mình.
Đi vào phòng khách mở TV như thường lệ, lục lọi chiếc điều khiển ở nhà trên ghế sô pha chuẩn bị xem phim truyền hình...
"Hoàng Tuân, đi rửa mặt đánh răng chuẩn bị ăn sáng đi, mỗi lần nhìn lúc nào cũng làm bộ như vừa mới ngủ dậy."
Dĩnh Phúc đi theo mẹ và nói một câu với Hoàng Tuân.
Hoàng Tuân chỉ thở dài, đi dép lê về phía phòng tắm và nói một cách yếu ớt, "Dạ vâng."
Giống như vậy ngày nào cũng diễn ra...
Cậu sẽ luôn bị gọi đi rửa ngay sau khi thức dậy, buộc cái đầu ngái ngủ của cậu ấy phải thức dậy.
Mở cửa phòng tắm và xả nước lạnh.
Lấy một cái khăn mặt trong tủ và ném thẳng vào bồn rửa.
Hoàng Tuân ngáp và nhìn mình trong gương.
Chờ chiếc khăn mặt trong bể từ từ mờ nhạt...
Trong quá trình phản chiếu gương.
Cậu thấy rằng mình dường như sắc mặt của mình rất tồi tệ.
Như thể cậu đã già đi vài tuổi sau khi cậu thức dậy sáng nay.
"Ba? Dĩnh Phúc?"
Bằng cách nào đó.
Một cảm giác không hài hoà hiện lên trong tâm trí Hoàng Tuân, nhưng cậu thực sự không biết đâu là vấn đề.
Lắc đầu.
Cậu vồ vào mặt mình một ngụm nước sạch...
...
…
Thế giới thực.
Trong một căn hộ cao cấp.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, một thanh niên ăn mặc chỉnh tề đang ngồi trên sô pha, trước mặt là chiếc bàn làm việc bằng gỗ màu đen, trên đó chỉ có vài tập tài liệu đơn giản và một cây bút.
Và chiếc gạt tàn màu nâu với điếu thuốc đang cháy dở...
Anh cầm tách trà không còn mảnh hơi nước nào trong tay trái, bình tĩnh nhìn bản báo cáo trên tay phải.
Nội dung của báo cáo có vẻ phức tạp.
Anh nhìn nó một lúc lâu trước khi buông ra.
"Tọa độ đó lại xuất hiện rồi?"
Người thanh niên hỏi người phụ nữ đứng cách mình không xa, giọng nói rất kỳ lạ, giống như đang nói thầm trong cổ họng.
Người phụ nữ trước mặt anh thật xinh đẹp.
Có một nét lười biếng không thể giải thích được về người phụ nữ.
Cô khẽ gật đầu.
Khẳng định câu hỏi của người thanh niên trẻ.
"Hít…, lần này có bao nhiêu người tham gia?"
"Cho đến nay, đã có năm mươi sáu."
"Nhiều như vậy." Thanh niên tặc lưỡi.
"Con số vẫn đang tăng lên." Mộc Giang bổ sung ...
Cô chú ý đến chuyển động của chàng trai đặt tách trà xuống, dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào thái dương.
Trên thực tế, khi nhìn thấy tọa độ đó được bật lại thông qua đầu nguồn nguyền rủa, cô cũng cảm thấy đau đầu.
Bắt đầu từ bốn tháng trước.
Câu chuyện với điểm tọa độ (5, 2) đã mở ra.
Tổ chức đã cử người vào thời điểm đó, và khi họ bước vào, họ mang theo vật mang đầu nguồn nguyền rủa để làm đảm bảo thành công.
Không may thay.
Sau khi bước vào thời điểm đó, không có tin tức gì đi ra cả!
Thậm chí không ai có thể quay trở lại từ nơi này.
Khi đó Mộc Giang trình độ không như bây giờ, cô không có nhiều kinh nghiệm và cô cũng không hiểu nhiều về vấn đề này ...
Cô chỉ biết sau đó.
Điểm tọa độ này đã được mở tổng cộng bốn hoặc năm lần!
Hơn nữa mỗi lần mở cửa sẽ có ít nhất 20 người tham gia, hơn nữa người của tổ chức sau khi tiến vào cũng chưa từng trở lại...
Vì không có ai quay lại.
Không có thông tin hay bất cứ hiểu biết gì về nơi đó.
Vì vậy, mảnh tọa độ này (5, 2) sau đó được chỉ định là "khu vực nguy hiểm chưa biết"...
Vì giảm thiểu thương vong, một khi tọa độ đã bị danh hiệu này chỉ định lên, người trong tổ chức chỉ có thể tạm thời từ bỏ hành động tìm kiếm người cứu nạn.
Chờ đợi cho đến khi có đủ đảm bảo để tiến vào.
Mới quyết định cử người đi vào câu chuyện trong tọa độ xử lí ...
Mỗi khi cái tọa độ nào được bổ sung vào loại tình huống này.
Điều đó cũng có nghĩa là có thêm một địa điểm nguy hiểm được phát hiện trong thế giới đó.
Hôm nay.
Khi Mộc Giang phát hiện ra tọa độ (5, 2) mở ra, cô nhận thấy rằng nó khác biệt với vài lần trước, số lượng người tham gia lần này nhiều gấp đôi so với những lần trước!
Điều này rất có thể có nghĩa là một cái sự kiện lớn gì đó sắp xảy ra.
Mộc Giang vẫn chưa quyết định chắc chắn.
Sau đó, bản báo cáo mới được làm ra và giao cho người thanh niên ngồi ở bàn trước mặt cô ...
Nhưng thấy thiếu niên thỉnh thoảng im lặng, cô cũng có chút sốt ruột.
"Lần này vẫn không có động tác sao?"
Cô mở hàng môi đỏ hỏi.
Nghe vậy, người thanh niên bỏ tay xoa thái dương, đứng dậy, rút trong túi ra một điếu thuốc tự châm lửa, khói bay qua đầu ngón tay.
Anh hít một hơi thật sâu và nói với vẻ mặt phức tạp.
"Lần này có chút phiền phức, ngoại trừ chuyện này, còn có một chuyện khác cần nhân lực."
"Có chuyện gì vậy?"
Mộc Giang hỏi.
Người thanh niên không có trả lời, mà là đem một cái báo cáo khác nằm trên bàn đưa cho Mộc Giang, người sau yên lặng mở ra văn kiện trong tay, nhìn lướt qua nội dung sau, nhíu mày thật sâu.
"Xâm lấn hiện thực?"
Mộc Giang thanh âm có chút thấp.
"Đúng vậy, liên quan đến sự cố tọa độ cách đây vài tuần."
"Tại sao những chuyện như thế này lại xảy ra ngày càng nhiều?"
Cô cau mày không dứt suy nghĩ.
Sau khi đọc tất cả thông tin trên giấy, Mộc Giang đóng tài liệu và đặt nó trở lại máy tính để bàn.
"Chuyện đó thì tôi không biết. Dù sao thì, hãy xử lý vụ xâm lấn trước đã. Nếu để cái này lan ra, sẽ không có chuyện chỉ có mấy chục người bị dính vào."
"Tôi đã phái người đi qua, bất quá tôi có chút không yên tâm, tôi muốn cô đi qua xem một chút, tôi đi giải quyết vấn đề tọa độ (5, 2)."
Nói xong hai câu này, người thanh niên lại dập tắt điếu thuốc mới hút được mấy hơi vào trong gạt tàn, dừng lại, ra hiệu cho Mộc Giang đi xem một chút.
Mộc Giang nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ một lúc, dừng lại một chút, quay người và định rời đi.
"Vậy hãy cẩn thận."
Cô để lại một câu như vậy.
Bóng lưng mảnh khảnh uyển chuyển hiện lên trong mắt thanh niên, bước chân đi về phía cửa.
Mộc Giang rời đi.
Thanh niên trẻ bị bỏ lại một mình trong cả căn phòng...
Căn phòng rất yên tĩnh.
Ngay cả tiếng gió lạnh thổi vào cửa sổ cũng có thể mơ hồ nghe thấy.
Người thanh niên bước đến bàn làm việc.
Anh mở tủ và lấy trong đó ra một bản vẽ rất cũ, mở ra trên bàn.
Điều kỳ lạ là.
Không có rõ ràng hình dạng gì trên bản vẽ này.
Giống như nó chỉ được phun bằng sơn màu một cách ngẫu nhiên ...
Có chỗ bị ngả màu không biết có phải do tủ bị ẩm không.
Người thanh niên vạch những đường vân trên đó bằng những ngón tay của mình.
Dừng lại ở đâu đó.
"Không biết, mình đi vào sau đó, có đi ra được hay không..."
"Sẽ rất rắc rối nếu bị mắc kẹt trong đó."
Chàng trai dùng ngón tay chọc mạnh vào, từ khu vực mà ngón tay anh chỉ vào, có bốc ra sương mù quỷ dị, dần dần bao trùm lấy anh ta!
"Sự kiện “xâm lấn”” ở bệnh viện tâm thần, hi vọng họ có thể xử lý ..."
Làn khói dày đặc bao trùm thanh niên.
Hình bóng của anh trở nên mờ nhạt.
Khi làn khói lại tan đi, bóng dáng của chàng trai trẻ cũng biến mất khỏi căn phòng này không một dấu vết.
Chỉ còn lại những tập tin được báo cáo.
Lặng lẽ nằm trên bàn...
Trong báo cáo về sự kiện “Xâm lấn hiện thực”.
Trang đã mở ra có nội dung "danh sách có khả năng bị cuốn vào".