Kịch Bản Kinh Dị

Chương 53: Chapter 53



"Đúng rồi, nhắc mới nhớ, người sống ở tầng trên không phải tên là bé Mai sao..."

Hoàng Tuân nhớ tới những từ hiển thị trên màn hình máy tính khi bước vào thế giới này, mặc dù cách diễn đạt trong những từ đó có chút kỳ lạ, nhưng ít nhiều cũng có thể thu được một số thông tin.

Từ lời mẹ nói thì biết được.

Tầng trên là một người đàn ông tên Khang.

Đêm qua bọn họ còn nhìn thấy Khang nhảy lầu tự tử, mặc dù xác chết có chút be bét máu thịt, nhưng ít nhất bọn họ có thể nhìn rõ ràng đó là đàn ông.

"Tên bé Mai hẳn là nữ."

"Chú Khang? Bé Mai?"

"Mối quan hệ của họ là gì?"

"Chà, tầng trên chỉ có một người sống..."

"Không lẽ người đàn ông sống ở tầng trên tên là Khang Mai?"

Suy nghĩ về nó.

Hoàng Tuân đột nhiên nghĩ đến một điều tồi tệ, và một cơn ớn lạnh từ cơ thể cậu không thể tránh khỏi.

Những gì được viết trước đây khi bước vào thế giới này, cậu nhớ rằng có nhìn thấy đoạn mà mẹ sẽ bảo bé Mai xuống nhà ngủ cùng cậu.

Chỉ cần nghĩ về hình ảnh khủng khiếp của hai người đàn ông chen chúc trên chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ của cậu.

Cậu ngay lập tức kiềm chế trí tưởng tượng sắp chạy lung tung của mình.

"Mau lên! Sao còn đứng đó, mau trả đi rồi còn ăn mì!"

Mẹ bưng ra những sợi mì thơm ngào ngạt từ trong bếp, vừa giục bọn họ.

Điều đáng nói là.

Tay nghề nấu ăn của mẹ vẫn tuyệt vời như ngày nào, tô mì xào hành tỏi đơn giản mà lại được mẹ nấu cho rất thơm và ngon, xộc vào đến mũi.

Ba người Hoàng Tuân, người chỉ ăn bánh quy tối qua, giật giật ngón trỏ, háo hức muốn ăn tô mì này và khơi dậy lên cảm giác thèm ăn, muốn thỏa mãn vị giác.

Cuối cùng, nhiệm vụ dao nạo ...

Được mẹ giao cho Hoàng Tuân.

Vì lý do thiết lập nhân vật, những vấn đề nhỏ nhặt như vậy thường được giao cho cậu, giống như mua muối trước đây, về cơ bản nhiệm vụ sinh hoạt làm mấy thứ lặt vặt đều giao cho Hoàng Tuân.

Cậu không thể thoát khỏi nó.

Nhiệm vụ lần này chỉ là lên tầng trên trả đồ nạo, không giống như mua muồi, có lý do để cho người khác đi cùng...

Tuy nhiên, Hoàng Tuân cho rằng đây không phải là tin xấu.

Hiện tại cậu đối với vấn đề của người sống ở tầng trên rất khó hiểu, có lẽ cậu nên đi xem thử có khi có thể giải quyết vấn đề không chừng...

Mặc dù khu cư xá hơi cũ nhưng thiết kế bày trí vẫn được, ngăn nắp sạch sẽ.

Hành lang cũng không u ám đơn điệu như trong truyện ma truyền thống, nguồn sáng rất tốt, dưới những tia nắng thẩm thấu qua, mặt bậc thang tựa hồ được trải một tầng thảm hơi vàng.

Hoàng Tuân đi qua một số chỗ tay vịn rỉ sét, bước lên cầu thang và nhanh chóng đến trước cửa một hộ gia đình.

Hai bên cửa có hình vẽ bậy đã phai màu.

Một số hình có lẽ là do mấy đứa trẻ nghịch ngợm.

Trong góc là cửa ném rác đang mở.

Nói chung, một khu cư xá thông thường sẽ có một nơi trống để đổ rác như vậy.

Trong thời đại mà thang máy chưa phổ biến...

Để thuận tiện cho việc đổ rác, người sống ở tầng cao trực tiếp ném rác vào cửa hố này, rác sẽ rơi thẳng xuống hố đổ rác ở tầng trệt.

Bàn tay phải của Hoàng Tuân luồn qua quần áo của cậu, và chộp lấy chiếc rìu đang lặng lẽ ghim vào thắt lưng cậu.

Với một cái đồ nạo trong tay trái, cậu gõ cửa trước mặt.

Mặc dù không có dấu hiệu gây sợ nào điềm báo trước cho sự nguy hiểm ở nơi này, nhưng Hoàng Tuân nghĩ rằng tốt hơn hết là nên cẩn thận.

Tránh cho một con quái vật nào đó nhảy ra và vặn đầu cậu!

Sau khi gõ cửa.

Hoàng Tuân đợi một lúc...

Cậu có thể nghe thấy vài tiếng sột soạt phát ra từ trong nhà, chắc hẳn có ai đó đang đi về phía cửa.

"Tối hôm qua là anh ta nhảy lầu tự tử sao?"

Trong khi Hoàng Tuân đoán.

Cánh cửa trước mặt cậu cũng mở ra.

Nhưng điều kỳ lạ là cánh cửa chỉ hé hé một cái khe hẹp...

Chỉ có một đôi mắt vô hồn nhìn qua khe cửa, quét Hoàng Tuân một cách kỳ lạ.

"Cậu đang làm gì ở đây?"

Có một chút không thiện ý trong giọng điệu của bên kia.

Hoàng Tuân có thể nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt và mái tóc bù xù của người đàn ông trung niên qua khe cửa, như thể anh ta đang mắc một căn bệnh hiểm nghèo nào đó, cảm thấy như anh ta sắp ngã quỵ.

"Chú Khang, đây là cái nạo mà mẹ cháu mượn chú lần trước, hôm nay bà ấy mới nhớ ra, hôm nay bảo cháu lên lầu trả chú."

Hoàng Tuân nói một câu như vậy theo tình huống sắp đặt.

Chưa bao giờ nghĩ tới.

Người đàn ông trung niên sau khi nghe được câu này, thần sắc trở nên có chút kỳ quái, ánh mắt nhìn Hoàng Tuân cũng từ yên lặng chuyển thành thất thường, nhất thời sắp nổi cơn tam bành.

"Chú Khang? Bác Khang gì?"

"Thứ này ai biết gì đâu!"

“Biến đi! Biến!"

Nói xong một tràng.

Chú Khang lập tức rụt đầu lại, đóng sầm cửa lại "rầm" một tiếng! Cứ như vậy ngăn cách Hoàng Tuân ở ngoài cửa.

Trước biến cố đột ngột này.

Hoàng Tuân đứng đó, cậu không biết mình đã nói sai câu nào, khiến cảm xúc của bên kia đột nhiên trở nên bất thường.

Hoàng Tuân vẫn còn ấn tượng về khuôn mặt đó.

Trông giống hệt người đã nhảy lầu tự tử đêm qua...

"Cuối cùng cũng phải nói lại, quả thật là tối hôm qua ngực của anh ta bị khoét rỗng, nhảy lầu tự sát."

"Người chết sống lại..."

"Những cư dân xung quanh dường như không còn nhớ gì về vụ việc này. Tại sao?"

Hoàng Tuân cảm thấy như thể mình đã chạm vào logic của câu chuyện về thế giới này, và cậu mơ hồ cảm thấy rằng ký ức mà cậu đã mất có mối quan hệ không thể tách rời với vấn đề này.

Cậu chần chừ một lúc.

Cậu cứng đầu gõ cửa một lần nữa.

Nhưng lần này trong phòng không có phản ứng, đợi một hồi, Hoàng Tuân chỉ có thể mặc kệ.

Chắc chắn phải có điều gì đó không ổn về vụ tự tử của người tên Khang.

Và vấn đề này có khả năng chạm đến cốt lõi của kịch bản thế giới này ...

"Người ăn thịt người, đã không còn là người..."

"Miêu tả này nếu nói lên mẹ, vậy có nghĩa là mẹ có thể ăn thịt người?"

"Giống như miêu tả lúc đầu mình đã thấy ở trường tóc ăn chậu cây?"

Thế giới này có vẻ bình tĩnh trên mặt nổi.

Cũng rất ấm áp và yên bình.

Nhưng Hoàng Tuân đã gặp phải rất nhiều điều kỳ lạ đến quỷ dị cho đến nay.

Sự xuất hiện của những điều đó khiến thế giới trở nên rối rắm và khó hiểu trong sự bình lặng...

Cậu vuốt ve từng thông tin một chút.

Mở đầu là màn giới thiệu về thế giới trên màn hình máy tính, ghi lại “tình yêu kì lạ” dành cho chính mình.

Sau đó, sau khi bước vào thế giới này, cậu phát hiện ra rằng mình trở thành học sinh của "Trường THPT Trần Hưng Đạo", và thân phận mà cậu nhận được là một cậu trai có tính cách mềm yếu.

Có nhắc nhở rằng mẹ sẽ ăn đồ vật bậy bạ.

Và thức ăn mẹ nấu rất ngon...

Sau đó, có chú Khang tự tử bằng cách nhảy khỏi tòa nhà vào đêm qua, và không thể giải thích được tự nhiên hôm nay sống lại, và những cư dân khác dường như không biết về việc anh ta tự sát.

Ngoài ra, Hoàng Tuân và những người khác cũng mất trí nhớ vào lúc hơn mười hai giờ đêm qua.

Và những ký ức đã mất đó không thể được ghi lại trong nội dung của tiểu thuyết...

Trong cuốn tiểu thuyết trước đó đã đề cập rằng người sống ở tầng trên là bé Mai.

Về vấn đề người đó là chú Khang hay bé Mai, Hoàng Tuân vẫn chưa thể tìm ra được vào lúc này ...

Trong lúc đó, tìm được quy tắc là "nghe lời mẹ".

Cuối cùng, khi đến giờ mua muối sáng nay, phản ứng kỳ lạ của Dĩnh Phúc và hành vi kỳ lạ của chú Khang khi cậu đến đây ...



"Vậy thì khi tất cả những thứ này được kết nối với nhau thì có nghĩa là gì?"

Hoàng Tuân quay lại và định rời đi trước.

Vì bên kia không có ý định mở cửa, nên sẽ rất lãng phí thời gian nếu cậu ở lại đây.

Nhưng vào lúc cậu nhấc chân chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên cánh cửa mở ra!

Người đàn ông trong phòng dường như là một người khác.

Anh ta nhìn Hoàng Tuân trước cửa với niềm vui trên khuôn mặt.

"Hửm? Hoàng Tuân, sao con lại ở đây?"

Nghe những lời đó.

Hoàng Tuân dừng bước.

Cậu nhìn lại chú Khang lúc này đã trở nên hòa nhã, nhất thời không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra.

Vừa nãy thái độ không phải rất tệ sao?

Tại sao bây giờ...

Hoàng Tuân hơi nheo mắt lại, và ngập ngừng lặp lại câu nói trước đó.

“Chú Khang, lần trước mẹ cháu mượn chú cái đồ nạo, hôm nay mới nhớ ra, cháu giúp mẹ lên đây trả chú.”

Sau khi chú Khang nghe những lời của Hoàng Tuân.

Mắt anh chú ý đến đồ nạo trong tay người kia, biểu hiện hoàn toàn trái ngược với lúc trước, anh cười nói: "Không sao, ở nhà cậu cần dùng thì dùng, tôi có một cái khác ở nhà." "

“Trong nhà có mua một cái rồi, vẫn là trả lại cho chú, dù sao cũng là mượn."

Khi Hoàng Tuân nói, cậu đưa chiếc dao nạo trong tay về phía trước.

Tay phải cầm rìu của cậu có chút nắm chặt, nếu như có gì không đúng, cậu sẽ không chút do dự trực tiếp vung rìu.

Nhưng người đàn ông đã phản ứng rất tốt.

Anh ta vừa cầm đồ nạo vừa nói "Được rồi".

Sau khi trả lại đồ nạo, chú Khang mời Hoàng Tuân ở nhà chơi một lúc, xem TV và uống một ly nước...

"Cảm ơn chú, nhưng mẹ ở nhà nấu mì, con không đi xuống chắc sẽ bị mẹ mắng."

Hoàng Tuân lịch sự từ chối lời mời.

Cậu lập tức quay người định về nhà trước, đi lên lầu cũng lâu rồi, hy vọng không bị mẹ mắng.

Tuy nhiên, khoảnh khắc cậu quay lại.

Bàn tay của chú Khang đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu!

Hoàng Tuân đã rất cảnh giác và suýt rút rìu để tấn công người đàn ông.

Nhưng vừa định rút rìu ra, thì thấy người đàn ông đang ôm mình van xin, liên tục nói: “Làm ơn đừng đi, giúp tôi với, chú không thể cầm cự được nữa, chú sắp bị……”

"Hoàng Tuân."

Chú Khang vẫn chưa nói xong.

Một giọng nói khác phát ra từ hành lang.

Hoàng Tuân và chú Khang lần theo nguồn âm thanh và nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc tạp dề đang đứng ở đầu cầu thang.

Đó là mẹ...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.