Cậu không nghĩ rằng đó là ảo giác thính giác hay xoong nồi trong nhà không được đặt đúng chỗ nên phát ra âm thanh.
Cậu đã không vào bếp trong một thời gian dài kể từ khi Thanh Linh biến mất...
Lúc này cơn buồn ngủ được vơi bớt, mắt nhìn có chút tỉnh táo.
Hoàng Tuân ngập ngừng di chuyển cơ thể của mình một chút trên phía giường, sau đó nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ của mình.
Nhưng sau khi hai tiếng ấy vang lên.
Cả căn phòng lại trở lại im lặng, và căn phòng tối dường như đang nói với Hoàng Tuân rằng những gì vừa xảy ra chỉ là suy nghĩ quá mức của cậu.
Trong một lúc lâu.
Không có chuyện gì xảy ra.
Hoàng Tuân nhìn cánh cửa phòng ngủ bằng gỗ, tự hỏi liệu mình có quá lo lắng không.
Cậu di chuyển cơ thể của mình sang một bên.
Dưới đầu gối bên kia là chiếc rìu đẫm máu của Nguyễn Nam, cậu sẽ cảm thấy an tâm hơn với thứ này.
Nếu có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ không tay không.
Tuy nhiên, trong quá trình mày mò.
Tuy nhiên, Hoàng Tuân cảm thấy rằng chiếc rìu mà cậu đặt dưới gối đã biến mất!
Thay vào đó, thứ lọt vào tay là một khối mềm giống như cao su đất dẻo...
Nghi ngờ.
Cậu lấy thứ kỳ lạ dưới gối ra, và vì thiếu ánh sáng, cậu cúi đầu xuống để nhìn kỹ hơn.
Thứ trong tay của cậu.
Đó trông giống như một cục thịt luộc một phần sống ba phần chín.
"Tại sao lại có thứ này trong phòng của mình?"
Hoàng Tuân không nhớ đã mua thứ này.
Và đặt nó dưới gối.
Mặc dù thứ trong tay cậu rất lạ, nhưng sau khi Hoàng Tuân tùy tiện nhào nặn nó, cậu không có phản ứng gì.
Giống như một món đồ chơi để bóp bóp hơn.
Vì không có gì vấn đề với nó, cậu đặt nó sang một bên và ngừng lo lắng về nó.
Hoàng Tuân lại nhìn về phía cửa phòng ngủ, điều cậu cần chú ý bây giờ là trong nhà mình có người khác hay không.
Nhưng ngay giây phút đầu tiên khi Hoàng Tuân nheo mắt lại.
Đồng tử cậu bỗng giãn ra.
Bởi vì cánh cửa phòng ngủ lẽ ra phải bị khóa, đã được mở ra vào một lúc nào đó, và khi cánh cửa mở ra, Hoàng Tuân thậm chí có thể nhìn thấy chiếc ghế sofa trong phòng khách từ phòng ngủ!
Cánh cửa được mở ra khi nào? !
Cậu nhớ rõ ràng rằng nó vẫn bị khóa vừa rồi.
Ngoài ra, Hoàng Tuân có thói quen khóa cửa phòng ngủ khi ngủ, bất kể có ai khác trong nhà hay không, cửa không thể tự động mở khi không có lí do...
“Két!”
Đột nhiên.
Có âm thanh từ tấm ván giường phía sau cậu, đồng thời với âm thanh đó, lũ côn trùng trong cơ thể Hoàng Tuân bắt đầu bơi dữ dội dưới da giống như lần trước.
Hoàng Tuân hoàn toàn chắc chắn vào lúc này.
Một cái gì đó đang đến!
Cậu lập tức nhấc mền lên và bò về phía cuối giường càng nhanh càng tốt!
Khoảnh khắc cậu bước xuống giường...
Một con dao làm bếp đâm thẳng vào vị trí cậu vừa nằm!
Có thể nghe rõ âm thanh bị cắt xé của tấm nệm.
Hoàng Tuân quay đầu lại...
Lúc này, cậu phát hiện một con quái vật hình người màu đen, ngồi xổm trên tường dựa vào đầu giường như dậm trên mặt đất, cầm con dao làm bếp trong bếp của cậu, chém vào gối!
Tại thời điểm này, Hoàng Tuân không có thời gian để đánh giá thứ đó đến từ đâu.
Việc cậu phải làm lúc này chính là nhanh chóng leo lên xe lăn rời khỏi đây!
Xe lăn được đặt ở cuối giường theo thói quen hàng ngày của Hoàng Tuân, và khoảng cách với cậu lúc này chỉ là một mét ...
Cậu cố gắng hết sức để leo về phía chiếc xe lăn!
Thứ trên đầu giường vẫn chưa phản ứng.
Cậu vẫn còn thời gian...
Xe lăn nằm trong tầm tay dễ dàng!
Nhưng ngay khi Hoàng Tuân sắp chạm vào chiếc xe lăn.
Một bàn tay xuất hiện đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu!
Làm cho chuyển động của cậu không thể động đậy dù chỉ một chút.
Cậu nhìn lên.
Đó là một cái gì đó vừa lạ vừa quen.
Đó là một người phụ nữ treo ngược mái nhà như một con nhện, với khuôn mặt nhợt nhạt và cái miệng to đáng sợ...
"Có thứ gì đó trên tàu..."
"Bọn nó đi ra? !"
Hoàng Tuân dường như hiểu ra điều gì đó.
Cậu nhớ lại nó bây giờ.
Sau khi bước ra khỏi câu chuyện chuyến tàu đầu tiên, ngày cậu đi ăn tối với Lê Hoa Phát và về nhà, cậu cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình trong phòng.
Cậu ngủ chìm vào giấc ngủ với cái rìu vào đêm đó ...
Có lẽ.
Kể từ đó.
Trong phòng của cậu đã có những thứ này.
Hoàng Tuân giờ mới phát giác ra...
Bất kể cậu nghĩ về nó như thế nào vào lúc này, có vẻ như hơi muộn.
Bởi vì người phụ nữ như con nhện kia sắp há to mồm cắn cánh tay của cậu!
Cánh tay cậu bị người phụ nữ nắm lấy.
Không thể rút ra.
Xem ra, chỉ có thể xác định chết ở nơi này...
Rốt cuộc, trong thế giới thực, khả năng sửa đổi tiểu thuyết của cậu là vô dụng.
Tiêu đời rồi?
Không có.
Ngay khi người phụ nữ nhện chuẩn bị cắn cậu.
Hàng chục cái miệng nhỏ nhô ra từ cánh tay của Hoàng Tuân, dưới những chiếc răng nanh dày đặc, nước bọt màu tím đậm ghê tởm lan khắp chiếc lưỡi dài màu đen.
Những chiếc lưỡi đó cuộn lên người phụ nữ nhện trên trần nhà ngay lập tức, hoàn toàn vây nhốt cô ta ở mọi hướng như quấn xác ướp!
Người phụ nữ được bao bọc không ngừng phát ra khói trắng, giống như tiếng nước bị đun cạn trong nồi.
Trong một khoảnh khắc.
Cơ thể của nó bị những chiếc lưỡi chia thành nhiều mảnh, lần lượt bị hút vào cái miệng nhỏ đầy răng nanh, như thể bị cái miệng nhỏ mọc ra từ cánh tay của Hoàng Tuân ăn thịt.
Con quái vật ngồi xổm trên tường cũng di chuyển!
Nó giơ con dao nhà bếp lên và lao về phía Hoàng Tuân, nó trông như muốn cắt Hoàng Tuân thành nhiều mảnh.
Cũng giống như người phụ nữ nhện, khi thứ đó cách Hoàng Tuân không xa, mấy cái miệng nhỏ lại từ Hoàng Tuân trên người mọc ra, vươn ra một cái lưỡi dài quấn lấy hắn, sau đó chia thức ăn vào trong miệng.
Trong khoảng thời gian này, chúng nó thậm chí còn không chạm được vào cơ thể của Hoàng Tuân.
m thanh sắc nét của con dao làm bếp rơi xuống đất vang lên ...
Hoàng Tuân nhìn những miệng nhỏ nhắn dần dần khép lại trên cánh tay của mình với sự hoài nghi, cậu còn nghĩ rằng mình sẽ nằm xuống vào ngày hôm nay.
Nhưng cậu không bao giờ nghĩ rằng vừa rồi, cậu chỉ là ôm hi vọng thử cho lũ côn trùng ra ngoài, không ngờ hiệu quả mà nó mang lại cho cậu vô cùng hứu ích, cứu sống cậu.
"Mạnh như vậy sao?"
Sau khi người phụ nữ nhện và quái vật bóng đen bị ăn thịt, cơ thể của Hoàng Tuân không cảm thấy khó chịu lắm, mà chỉ cảm thấy hơi sưng lên.
Nó như thể cánh tay của cậu ăn quá no vậy.
Tất nhiên, mặc dù con quái vật đã biến mất.
Biến mất sau khi bị ăn bởi lưỡi của lũ trùng nguy hiểm.
Nhưng Hoàng Tuân cảm thấy rằng hai thứ đó không chết ...
Bọn nó không chết...
Ngay cả khi cơ thể bị vỡ vụng, bọn chúng sẽ gây dựng lại.
Hoàng Tuân cảm thấy trạng thái hiện tại của bọn nó, như thể bị giam cầm trong miệng của những lũ trùng quỷ dị, có thể được thả ra nếu chúng nó muốn.
Cảm giác này thật tuyệt vời, có phần khó tả.
Nhưng cậu biết đây là sự thật.
Thở dài thườn thượt, Hoàng Tuân nhìn cảnh tượng bên trong ngôi nhà, cậu thực sự may mắn vì cậu đã mang ra được thứ như thế này ở Trường THPT Trần Hưng Đạo.
Lẽ ra cậu phải chuẩn bị từ trước.
Lẽ ra cậu phải cảnh giác khi chiếc nhẫn cô dâu ma xuất hiện trong bệnh viên tâm thần, và khi bản tin “cái chết đẹp đẽ” trên điện thoại.
Những thứ kỳ quái kia từ trong thế giới kia có thể ảnh hưởng đến thế giới hiện thực, cậu sau khi ra khỏi câu chuyện trên xe lửa cũng không nên mất cảnh giác với chúng, nếu như cậu sớm để ý thì hôm nay đã không bị động như vậy.
Người phụ nữ nhện đó...
Chỉ sợ rằng nó đã ở nhà của cậu từ một tuần trước và có thể là do cố kỵ với chiếc rìu của Nguyễn Nam nên mới không xuất hiện.
Nếu không phải, cậu đã phải thấy cái rìu dưới gối của mình ngày hôm nay.
Quái vật bóng đen.
Hoàng Tuân không biết nó thuộc về câu chuyện về chuyến tàu hay câu chuyện về trường học.
Nhưng bất kể như thế nào
Sự việc này xuất hiện vẫn khiến Hoàng Tuân bị làm kinh sợ.
Nếu cậu biết thêm thông tin.
Cảnh giác hơn!
Sau đó, có lẽ cậu đã không không xem xét loại trường hợp này ...
...
…
Mặt khác.
Châu Chí Bảo và Quỳnh Như vẫn đứng trước bệ cửa sổ, nhìn vào phòng của Hoàng Tuân.
Nguyên Thoại lúc này.
Anh ngủ quên trên ghế sofa vì buồn ngủ.
Điều khác biệt so với trước đó là...
Lúc này, biểu cảm của hai người cùng trước đó rất khác nhau.
Nhìn vào cửa sổ của Hoàng Tuân, Châu Chí Bảo trở nên thèm muốn, như thể anh ta không thể chờ đợi để đi vào và tìm Hoàng Tuân.
Anh không ngừng nuốt nước bọt, hơi thở trở nên gấp rút.
"Không nghĩ tới, lũ trùng mà lão già kia nuôi, lại ở trên người của nó."
"Nếu chúng ta đào những con bọ đó ra khỏi cơ thể nó và sử dụng chúng, thì chúng ta sẽ không cần phải ở trong cơ thể tàn tạ này mãi mãi!"
"Tôi không thể chờ đợi ... thực sự muốn có bọn nó."
Nghe những lời của Châu Chí Bảo.
Quỳnh Như vẻ mặt vô cảm.
Cô làm ngơ trước bộ dạng của Châu Chí Bảo, lại quay đầu nhìn về phía Nguyên Thoại, người vẫn còn đang ngủ say phía sau hai người bọn họ.
Lời nói nhẹ nhàng và lạnh lùng.
"Hãy kiên nhẫn, chúng ta phải tiếp tục thân phận này."