【Châu Chí Bảo đám người đã đột nhập vào thế giới này thực sự đã chọn đi đến văn phòng hiệu trưởng. 】
【Thật khó tin, họ lại chọn đi xem con bướm.】
【Khà khà! Vậy thì hãy xem đi, hãy nhìn kỹ con bướm...】
【Nhìn kỹ hình dáng của nó.】
【Nhìn kỹ, nhìn thấy lời nguyền của nó.】
【Nhìn kỹ, nhìn thấy sự kỳ quái trong nó...】
...
Tắt bảng nội dung của cuốn tiểu thuyết.
Hoàng Tuân nhìn vào hoàn cảnh trước mặt mình.
Qua tấm kính cửa sổ cũ kỹ đục mờ rạn nứt, ánh sáng u ám lọt vào phòng.
Nó có cùng diện tích với phòng hiệu trưởng, cũng là tường sơn trắng, chỉ khác là có thêm một tấm rèm ngăn cách ở giữa, phía sau đặt một chiếc giường bệnh nho nhỏ.
Các vật phẩm trong căn phòng này thực sự cũng không đầy đủ.
Khi đẩy cửa đi vào,
Gần cửa sổ vẫn là một chiếc bàn làm việc tương tự như trong phòng hiệu trưởng, bên cạnh chiếc bàn là một chiếc ghế dựa màu carbon đen trông như bị sét đánh.
Đối diện với bàn làm việc là một dãy ghế bằng sắt, nhưng hiện tại dãy ghế này đã hoen gỉ gần hết, căn bản không thể ngồi được
Bên cạnh cửa có mấy thùng các tông chất đầy các loại đồ đạc, hẳn là đã bị thấm nước, một số thùng các tông đã bị vỡ, đồ đạc chất đống cũng vương vãi trên mặt đất...
Mùi nước thuốc hết hạn gay mũi nồng nặc khắp phòng, bốn người đều cảm thấy có chút khó chịu.
Bên trái bàn làm việc là một tấm rèm đã ố vàng, phía sau tấm rèm là chiếc giường bệnh nhỏ.
Đối diện với giường bệnh là một chiếc tủ gỗ cao ngang đầu người kê dựa vào tường.
Những chiếc tủ cũng phủ đầy bụi.
Bên hông tủ là một đống tài liệu giấy A4 không rõ ràng...
Đây là phòng y tế,
Đó cũng là câu hỏi tiếp theo mà Hoàng Tuân sẽ tìm câu trả lời.
Lúc này cách kỳ thi kết thúc,
Vẫn còn nửa giờ nữa.
Sau khi nhận được câu trả lời trên sân chơi, Hoàng Tuân cũng không ở lại quá lâu mà chọn trực tiếp đến nơi này.
Mặc dù Hoàng Tuân biết rằng hai ngươi Châu Chí Bảo ở đằng kia đang giúp Nguyên Thoại và những người khác đang tìm cách giải các câu hỏi để đưa họ ra khỏi thế giới này càng sớm càng tốt.
Nhưng cậu không có ý định gặp nhóm người đó vào lúc này.
Hoàng Tuân cảm thấy rằng vì bọn họ đã nói rằng từ một tổ chức nào đó đến cứu người, tự nhiên sẽ có một ít năng lực.
Cậu cũng muốn thông qua cuốn tiểu thuyết nhìn xem.
Hai người đó có gì bất thường...
Vì vậy,
Hoàng Tuân đã chọn phòng y tế của trường, nằm ngược hướng với họ.
...
Phòng y tế.
Cạnh tủ...
Nguyễn Hà Trang nhìn những món đồ được xếp thành hàng trong tủ gỗ.
Trên kệ tủ phủ đầy tro bụi và mạng nhện.
Đặt lên trên là từng cái bình màu đen nhỏ.
Hầu hết các bình không có hấp thụ ánh sáng và hầu hết các nhãn bị mờ, không rõ bên trong có gì.
Lý do khiến Nguyễn Hà Trang chú ý đến những điều này là vì cô mơ hồ nhìn thấy một từ "lưỡi" kỳ lạ bên trên từng nhãn chai bị mờ.
"Thuốc này..."
"Có liên quan đến lưỡi sao?"
Nguyễn Hà Trang cẩn thận lấy lọ thuốc ra khỏi tủ và báo cáo những phát hiện của mình cho những người khác.
Những người còn lại không có thu hoạch ở nơi khác.
Cuối cùng, đem sự chú ý chuyển sang cái bình màu đen...
Đối với cái bình kỳ lạ trước mặt, Hoàng Tuân nghĩ rằng mình có thể mở nó ra nhìn một chút, biết đâu sẽ phát hiện được gì đó.
Vì vậy, trong thận trọng.
Nguyễn Hà Trang do dự một lúc, rồi thử kéo nút cao su trên chai ra...
Bụt!
m thanh giải phóng áp suất không khí phát ra từ miệng chai.
Có vẻ như vì lọ đã được mở ra, mùi hăng mũi trong không khí dường như trở nên trầm trọng hơn.
Chỉ là,
Trước khi Nguyễn Hà Trang nhìn vào bên trong để xem những gì bên trong.
Một con côn trùng giống như con rết đột nhiên bò ra khỏi đó, Nguyễn Hà Trang giật nảy mình và vô thức ném chiếc bình nhỏ xuống đất.
"Đó, đó là gì vậy?"
Tâm tình của Lê Na là người dễ bị kích động nhất trong bốn người, cô nhìn con côn trùng đang nhanh chóng bò nhúc nhích trên mặt đất, vô thức lùi lại.
"Cẩn thận."
Trần Bình An từ phía sau đỡ lấy cơ thể đang lùi dần của Lê Na, mặc dù anh cũng bị con côn trùng đột nhiên chui ra khỏi lọ vào lúc này làm cho phát sợ, nhưng anh vẫn dùng dũng cảm mà một người đàn ông nên có để an ủi Lê Na.
Con côn trùng quái lạ bò rất nhanh.
Sau khi rơi xuống đất,
Nó nhanh chóng vặn người bò về phía đáy tủ.
Bặp!
Tuy nhiên,
Không đợi côn trùng chui vào đáy tủ thành công.
Giày của Hoàng Tuân đã giẫm lên chúng không thương tiếc.
Vì lo lắng rằng con côn trùng không bị giẫm chết, hoặc sẽ có một số kỹ năng khoan lỗ dọc theo đế giày và chui vào lòng bàn chân của mình, Hoàng Tuân đã đè mạnh nó sau khi giẫm lên.
Giày nhấc lên.
Con côn trùng nát bét không thể sống nổi ...
Hoàng Tuân đợi khoảng nửa phút, sau khi thấy miệng bình không còn có gì bò ra ngoài, cậu ngồi xổm xuống nhặt chiếc chai nhỏ do Nguyễn Hà Trang ném trên mặt đất lên và nhìn vào trong chai.
Trong cái bình màu đen.
Ngoại trừ con sâu bò ra, bên trong vẫn còn một cục đen sì.
Nhưng vì thời gian cái bình ở đây quá lâu.
Không thể phân biệt ra nó là cái gì.
"Lưỡi?"
Hoàng Tuân nhìn vào nhãn trên chai, và một ý nghĩ không thể không xuất hiện trong đầu anh: "Có khi nào giống với sự tích xa xưa, sử dụng một số cơ quan cơ thể để nuôi loại côn trùng này ..."
Cậu quay lại nhìn những cái bình khác ở trên kệ tủ.
Có lẽ để xác nhận phỏng đoán của mình.
Hoàng Tuân sau đó tìm thấy hai bình màu đen có nhãn khó nhìn thấy trong số chúng.
"Mắt" và "Tai" được viết trên đó.
Rờ rờ cái bình trong tay, Hoàng Tuân nghĩ về những điều kỳ lạ trong ngôi trường này.
"Vậy là ngoài những điều được ghi trong nhật ký của hiệu trưởng, còn có rất nhiều điều kỳ lạ trong ngôi trường này... Vậy, việc học sinh mất tích có thể liên quan đến cái ao ở sau hoa viên và phòng y tế không?"
"Dù sao muốn lấy nội tạng người, cũng phải có cách lấy mới được..."
Hoàng Tuân đặt lọ thuốc trên tay xuống.
Cậu dường như có một số manh mối về trường học.
Từ những sự kiện khác nhau mà cậu đã gặp phải cho đến nay, cậu cảm thấy như thể mình đã chạm vào một lý do nào đó đã từng tồn tại và khiến ngôi trường này trở thành một "ngôi trường ma".
"Xem ra câu chuyện này không đơn thuần như trên tàu lửa, đơn giản dọa rồi đi giết người, mà đằng sau hẳn là có bí mật gì đó."
Kết thúc suy đoán.
Hoàng Tuân lại mở bảng nội dung tiểu thuyết của mình, xem tình hình của Nguyên Thoại và những người khác.
Như cậu đã dự đoán, bên kia thực sự có một ít năng lực.
Sau khi Châu Chí Bảo và những người khác đến văn phòng hiệu trưởng, họ đầu tiên gặp phải những xúc tu, sau đó họ gặp phải quái vật chui từ trong chân dung ở hành lang.
Không giống như cách xử lý bạo lực của Hoàng Tuân...
Họ lấy ra một chiếc gương kỳ quái từ cơ thể mình để thu hút sự chú ý khỏi những xúc tu và quái vật bức chân dung.
Sau đó, sử dụng thời gian trì hoãn, bọn họ tìm thấy con bướm đang trốn trong góc tối trong phòng hiệu trưởng...
Nếu cứ tiếp tục như thế này.
Hoàng Tuân ước tính rằng sẽ không lâu nữa họ sẽ tìm được câu trả lời cho câu hỏi trắc nghiệm trong văn phòng hiệu trưởng.
Tất nhiên rồi,
Thực ra, có thể tìm ra câu trả lời một cách suôn sẻ là điều tốt.
Đối với Hoàng Tuân,
Chỉ có tốt chứ không có xấu.
Trong đây, cậu có khả năng nhìn thấy tình huống của phía khác thông qua nội dung tiểu thuyết. Nếu phía kia tìm ra lựa chọn đúng, miễn là "tác giả truyện" không bỏ qua quá trình trả lời một cách lơ là, thì Hoàng Tuân trong phòng y tế có thể nhìn thấy câu trả lời thông qua nội dung câu chuyện.
Bằng cách này, không cần phải đến văn phòng hiệu trưởng nữa.
Xem như là một kiểu gian lận.
Bớt đi phiền phức cần giải quyết.
Sau khi chắc chắn rằng văn phòng hiệu trưởng không cần sự giúp đỡ của cậu, Hoàng Tuân chỉ cần đặt tất cả suy nghĩ của mình ở đây.
Lúc này, cậu nhìn xung quanh hoàn cảnh xung quanh phòng y tế và bắt đầu suy nghĩ về nội dung của câu hỏi.
【"Câu bốn: Bạn nên làm gì nếu bạn nghe thấy âm thanh lạ trong phòng y tế của trường?"】
【"A, trốn trong tủ thuốc; B, trốn dưới giường bệnh; C, chặn cửa và không gây tiếng động; D, nín thở."】
...
"Vậy... để nghe thấy những âm thanh lạ trong phòng y tế này, làm sao để chúng ta phải kích hoạt chúng?"
Hoàng Tuân cảm thấy hơi nhức đầu.
Cậu đã lãng phí năm phút ở đây và cậu vẫn chưa tìm ra cách nào để kích hoạt âm thanh mà câu hỏi nhắc đến.
Thời gian của cậu không còn nhiều, hơn nữa ma quỷ vẫn chưa có dấu hiệu xuất hiện, cứ tiếp tục như vậy thì những nhiệm vụ còn lại sẽ không thể hoàn thành.
Hoàng Tuân cảm thấy rằng cậu chưa bao giờ mong đợi một quỷ quái xuất hiện nhiềunhư vậy ngay bây giờ
"Vấn đề ở đâu?"
Hoàng Tuân hơi bối rối...
Cậu nhìn biểu cảm của ba người kia rồi dần chìm vào suy nghĩ.
Suy nghĩ về cách kích hoạt âm thanh lạ của phòng y tế này ...
Một lúc sau,
Chỉ sau đó Hoàng Tuân mới nhận ra.
Trong nhiều tiểu thuyết kinh dị, khi gặp phải những sự kiện kỳ lạ, chính là lúc họ cách xa đội nhóm và chỉ có lẻ loi một mình.
Và cậu còn không rõ cách gì để kích hoạt âm thanh cho đến bây giờ, dựa trên logic chuyện kinh dị thì số lượng người có thể có liên quan!
Loại kịch bản thông thường này được sắp xếp khi mọi người tập hợp lại với nhau, để cho dù những nơi quỷ quái đến mức nào, nơi đó cũng sẽ trở thành một nơi bình thường, không có bất kỳ dị thường nào.
Đây có thể là lý do tại sao quỷ dịkhông xuất hiện.
Nếu thật là cái thiết lập này...
Vậy thì nếu một bọn họ cứ ở lại đây cùng nhau, điều đó có thể đã dẫn đến——
m thanh lạ trong câu hỏi không xuất hiện.
"Mọi người đi ra ngoài trước đi, tôi ở đây một mình."
Hoàng Tuân liếc nhìn ngôi trường bên ngoài cửa sổ, rồi quay đầu nói với ba người còn lại.
"Hả? Anh chắc chứ?"
Trần Bình An còn tưởng rằng mình nghe lầm, không nhịn được hỏi ngược lại.
Hoàng Tuân đã nói với họ phỏng đoán về các câu hỏi bài thi trước đó, và Nguyễn Hà Trang và những người khác đương nhiên biết rằng có thể có quỷ dị ở những chỗ được nhắc đến trên các câu hỏi.
Nếu mọi người ở cùng một chỗ, có lẽ có thể chăm sóc lẫn nhau.
Chẳng phải mức độ nguy hiểm sẽ tăng lên rất nhiều nếu anh ta ở lại một mình ở một nơi như vậy sao?
"Ừm, trước tiên chờ tôi ở bên ngoài."
Hoàng Tuân lặp lại câu của mình, xác định với họ rằng bọn họ đã nghe chính xác.
Trên thực tế, Hoàng Tuân biết rằng đặt mình vào một nơi nguy hiểm như này sẽ rất mạo hiểm.
Nhưng nếu không thử, cậu thực sự không biết làm thế nào để nghe thấy thanh âm lạ, để tìm ra câu trả lời cho câu hỏi.
Đây là điều bắt buộc phải làm.
Ở một mình trước sự hiện diện của nhữngquỷ dị sẽ tăng yếu tố nguy hiểm lên gấp nhiều lần, đó là lẽ thường tình trong bất kỳ câu chuyện kinh dị nào.
Thậm chí,
Điều tiếp theo là xui xẻo khi cậu chọn sai, có lẽ Hoàng Tuân phải tốn “con chữ” để trốn thoát.
Mặt khác, đối với Hoàng Tuân, cậu không vui khi lãng phí số chữ vào lúc này.
Rốt cuộc,
Hoàng Tuân đã chú ý tới.
Dấu hiệu “Dối trá” của một trường học nói dối cậu chờ đợi.
Cho đến nay, vẫn chưa có xuất hiện ...
Ngôi trường này có thể phức tạp hơn cậu nghĩ, số chữ của cậu có thể sẽ không đủ dùng ...