Kì Tài Giáo Chủ

Chương 743: Hèn nhát 1



Hư Hành nhìn những thi thể trên mặt đất, tức giận nói: “Lâm Diệp! Trong Hồng Phong Cốc đã hơn ngàn mạng người rồi, giờ ngươi còn dám gây ra sát nghiệt lớn cỡ này, chắng lẽ ngươi không sợ nhân quả báo ứng hay sao? Ngay cả những lão ma đầu đã tu luyện tới cảnh giới tông sư cũng chẳng dám làm việc quá mức như ngươi!"

Lúc này Hư Hành thật sự rất phẫn nộ.

Hắn chạy tới giết Sở Hưu thật ra là vì tư tâm, muốn báo mối thủ trong Tiểu Phàm Thiên ngày trước.

Có điều Hư Hành dẫu sao cũng là người Phật tông, mặc dù tính cách táo bạo nóng nảy nhưng khi thấy nhiều người chết trong tay Lâm Diệp như vậy cũng không nhịn được nổi giận.

Những năm gần đây Ma đạo rất ít khi có ma đầu phách lối như Sở Hưu.

Ma đạo suy thoái cho nên dù là những kiêu hùng Ma đạo thành danh đã lâu cũng không dám làm gì quá đáng.

Còn những người  như Lục tiên sinh cùng Vô Tướng Ma Tông thường chỉ gây một số chuyện lặt vặt trên giang hồ, có tạo thành phá hoại gì cũng chỉ có hạn, hơn nữa phân nửa là có mục đích khác, không như Sở Hưu chỉ vì giết người.

Cho nên lần này Sở Hưu lừa giết hơn ngàn người tại Hồng Phong Cốc đã đủ chấn động, chí ít cũng chấn động hơn lúc trước y bước từng bước diệt từng tông môn, mặc dù trường hợp sau có lẽ sẽ chết nhiều người hơn.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Nhân quả ư? Ta giết người chính là vì nhân quả!

Tổ tiên họ nợ nhân quả, giờ ta đến thu lại, đạo lý thiên địa cả thôi!

Huống hồ Hư Hành đại sư, có vẻ ngươi từ bi lộn chỗ rồi. Ta mới giết hơn ngàn người ngươi đã phẫn nộ như vậy, ngươi có biết mỗi năm võ giả chết trong chuyện báo thù giang hồ có bao nhiêu không? Số lượng còn gấp cả ngàn lần vạn lần số người ta giết!

Ngươi không đi giải quyết mấy chuyện ân oán giang hồ đó đi mà lại tới tìm ta, đúng là nực cười.

Phật tông giảng nhân quả, Đại Quang Minh Tự ngươi cũng có Nhân Quả Thiện Đường. Hư Hành đại sử, chẳng lẽ ngươi không biết tâm quan trọng của nhân quả à?

Hôm nay ta diệt Hướng gia, thù hận ba trăm năm trước trên Cửu Thiên Sơn đã kết thúc, nhánh Ẩn Ma sẽ không xuất thủ nữa.

Ngược lại nếu hôm nay ngươi nhất định muốn đối đầu với nhánh Ẩn Ma, đén lúc đó còn làm tăng cường xung đột của đôi bên, thậm chí gây ra Đại chiến chính ma. Đến lúc đó người chết nhiều không đếm xuể, Hư Hành ngươi chính là tội nhân! Bởi vì nhân quả của những người chết trong đại chiến chính ma đều phải tính lên đầu ngươi, Hư Hành đại sư!”

La Tam Thông bên dưới trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Hưu.

Thật ra hẳn đã rất bái phục Lâm Diệp đại nhân này, không nói những người khác, hẳn chỉ bái phục người thực lực mạnh hơn hắn.

Hơn nữa Lâm Diệp đại nhân hành xử rất hợp khẩu vị của hẳn, bất kể bố trí ra sao, cuối cùng cũng có thể khiến hẳn đại khai sát giới một hồi, quả thật rất đã nghiền.

Có điều giờ La Tam Thông lại phát hiện công phu miệng lưỡi của Lâm Diệp đại nhân cũng rất lợi hại, dù sao hẳn nghe mà thấy choáng váng đầu óc.

Trong suy nghĩ của La Tam Thông, với thực lực của Lâm Diệp đại nhân, trực tiếp xuất thủ xử ly tên hòa thượng này chẳng tốt hơn à, tội gì phải chơi trò miệng lưỡi với hẳn ở đây, lãng phí thời gian.

Trên thực tế, Hư Hành cũng bị những lời của Sở Hưu làm cho choáng váng.

Đại Quang Minh Tự có Tam Đại Thiền Đường cùng Lục Đại Võ Viện. Võ viện tên là võ viện vì chuyện nó phụ trách rất đơn gián, chỉ chuyên động võ là được.

Cho nên yêu cầu nhập môn của Lục Đại Võ Viện đơn giản hơn Tam Đại Thiền Đường nhiều, chỉ cần đọc thuộc kinh phật và giới luật là có thể tiến vào Lục Đại Võ Viện tu hành.

Về phần Tam Đại Thiền Đường nhất định phải có thiên tư ngộ tính mới có tư cách gia nhập, nếu không bất kể ngươi khác khổ ra sao cũng không vào được.

Rất rõ ràng, đối với người như Hư Hành, động não không phải chuyện hẳn am hiểu.

Dùng phật diễm tịnh hóa diệt trừ đám tà ma này mới là phương thức đơn giản bớt việc nhất.

“Nói năng xằng bây! Lâm Diệp, những lời mê hoặc nhân tâm đó của ngươi có lẽ còn tác dụng với người khác nhưng đừng hòng dùng nó mê hoặc ta!

Lần trước trong Tiểu Phàm Thiên, ta nhất thời không kịp đề phòng bị ngươi đánh lén, lần này ta sẽ không phạm cùng một sai lãm hai lần đâu!”

Dứt lời, ánh sáng phi đao bừng lên quanh người Hư Hành, trực tiếp xuất quyền đánh thẳng về phía Sở Hưu, phật quang chiếu rọi mấy trấm trượng, vừa uy nghiêm vừa mỹ lệ.

Sở Hưu thở dài một tiếng bất đắc dĩ, ghét nhất là giảng đạo lý với đám đầu óc ngu sĩ này.

Bởi vì ngươi giảng đạo lý cho họ nhưng bọn họ lại chỉ cho rằng đạo lý của họ mới là đúng, căn bản không cách nào nói chuyện.

Thật ra vừa rồi Sở Hưu đang nói thật, một khi y xảy ra chuyện tại đây, đám người Ngụy Thư Nhai chắc chân sẽ không bỏ mặc.

Đây không phải Sở Hưu tin tưởng Ngụy Thư Nhai, mà vì thân phận địa vị của y đều bày ngay đó.

'Y là người thừa kế Ma đạo mà Ngụy Thư Nhai thừa nhận, là đệ tử kiệt xuất nhất trong toàn bộ nhánh Ấn Ma. Nếu y xảy ra chuyện ở nơi này, khó chắc sẽ không gây ra đại chiến Chính Ma lăn nữa, quy mô của nó thậm chí không nhỏ hơn ở Phù Ngọc Sơn.

Đáng tiếc Hư Hành lại chẳng lọt tai lời nói đó, một quyền đánh ra không chút lưu thú, phật diễm bốc lên ngùn ngụt, còn chưa tới gần đã áp chế ma khí quanh người Sở Hưu.

Ngày trước trong Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu đã từng giao thủ với Hư Hành. Đối phương thân là thủ tọa Đạt Ma Viện, thực lực vượt xa đám tông sư võ đạo bình thường như Trần Kiếm Không.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.