Khoảnh khắc bảy mũi tên đỏ máu kia bắn tới, cảm giác nguy hiểm trong lòng Sở Hưu lập tức dâng lên tới cực hạn.
Ngay ra đám người Rama cũng biến sắc, nhìn về phía đối phương.
Bảy mũi tên đỏ máu này ẩn chứa lực lượng quá kinh khủng, đó là một loại lực lượng tà ác quỷ dị tới cực điểm, khiến bọn họ không thể nhìn thấu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nguy hiểm.
Mọi người ở đây ai cũng có thù với Sở Hưu, có thể nói là ai cũng muốn Sở Hưu chết, chẳng lẽ có người âm thầm hạ thủ?
Nhưng nhìn quanh lại thấy ai ai cũng mờ mịt, lực lượng cấp bậc này thì bọn họ cũng không khống chế được.
Nếu bọn họ khống chế được lực lượng cỡ này, Sở Hưu còn sống được đến bây giờ hay sao?
Bảy mũi tên đỏ máu nho nhỏ xuyên qua hư không bắn tới, có thể nói là bỏ qua tất cả mọi lực lượng.
Sở Hưu tập trung tất cả mọi lực lượng của bản thân, bộc phát toàn bộ lực lượng ít ỏi từ Bất Diệt Thiên Ma Điển của Độc Cô Duy Ngã, đánh về phía bảy mũi tên đỏ máu kia.
Mũi tên đỏ máu đầu tiên trực tiếp vỡ vụn.
Mũi tên đỏ máu thứ hai hóa thành làn sương máu bộc phát.
Nhưng lực lượng mà Sở Hưu có thể điều động đã không nhiều, mũi tên đỏ máu thứ ba đã triệt tiêu toàn bộ lực lượng cuối cùng, số còn lại tiếp tục đánh về phía Sở Hưu.
Lực lượng của Độc Cô Duy Ngã đã hao hết, ngọn lửa diệt thế vô biên lan tỏa, bốn mũi tên nhỏ màu đỏ máu lại trực tiếp xuyên qua ngọn lửa diệt thế, khiến cho chiêu này cũng trượt đích.
Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, đao ý Phá Tự Quyết liên tiếp chém ra, nhưng bốn mũi tên đỏ máu này như không nằm cùng không gian với Sở Hưu, hai đao liên tục thất bại, chém vào chỗ trống.
Thấy bốn mũi tên nhỏ màu máu này càng ngày càng gần, Sở Hưu quát khẽ một tiếng, sương máu lan tỏa xung quanh, khí thế mạnh mẽ đó thậm chí dẫn dắt lực lượng trong thiên địa này, khiến toàn bộ không gian cũng bắt đầu rung chuyển.
Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp được thi triển, Sở Hưu đã chuẩn bị liều mạng.
Quách Tiếu Phong lo lắng nhìn không gian xung quanh, nhưng lúc này hắn cũng không dám ngăn cản Sở Hưu đang liều mạng.
Khí thế mạnh mẽ hàng lâm, Sở Hưu tay niết phật ấn, chỉ trong chớp mắt, một pháp tướng Phật Đà đỏ máu ngưng tụ sau lưng y, mặt trời đỏ máu hàng lâm trong không gian tối đen này, tiếp đó Phật Đà đỏ máu tay niết phật ấn, đánh về phía trước, uy thế đó khiến những chí cường giả như Rama cũng phải đối phó thận trọng.
Nhưng vẫn vô dụng!
Đám người Rama ở đây sắc mặt nghiêm nghị.
Bọn họ đã thấy được, thực lực của người vừa xuất thủ vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ, thậm chí lực lượng này đã vượt qua tầm hiểu biết của bọn họ.
Sở Hưu ra tay liên tục vài lần, lần này cũng dốc toàn lực thi triển chiêu thức tuyệt sát, nếu đổi lại là bọn họ cũng khó mà đối phó.
Nhưng những mũi tên đỏ máu này, ngoài lúc đầu lực lượng của Độc Cô Duy Ngã còn có hiệu lực, phá hủy được ba mũi, bốn mũi còn lại bất luận Sở Hưu liều mạng ra sao cũng không thể hủy diệt.
Đúng lúc này tâm ma lại hét lớn trong đầu Sở Hưu: “Là tam hồn thất phách! Là thất phách! Bảy mũi tên này nhắm vào bảy phách của ngươi! Không ngăn cản nó thì bốn phách tan thành tro bụi, chắc chắn ngươi phải chết!”
Tâm ma nương nhờ trong đầu Sở Hưu, Sở Hưu chết rồi, nó cũng không chết.
Nhưng vấn đề là bốn mũi tên nhỏ đỏ máu này nhắm thẳng vào bốn phách của Sở Hưu, đến lúc đó nó cũng không dám cam đoan bốn mũi tên nhỏ đỏ máu này có tránh nó đi không.
“Biết thứ này khóa chặt thất phách thì có ích gì chứ? Mấu chốt là làm sao mới ngăn được thứ quỷ quái này?”
Lúc này Sở Hưu đã vận dụng tất cả mọi thủ đoạn của mình, thậm chí thi triển cả bí pháp liều mạng Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp, kết quả vẫn không có tác dụng gì.
Luồng lực lượng này đã vượt ngoài tưởng tượng của y, ngăn không được, cản không xong.
Sở Hưu không phải người dễ bỏ cuộc nhưng lúc này y cũng không nhịn được cảm thấy tuyệt vọng.
Người từng chết một lần đều biết giá trị của sinh mệnh, tuy Sở Hưu hành xử điên cuồng, nhưng y không muốn chết, y không thể chết!
Khoảnh khắc này, quanh người Sở Hưu bỗng cháy lên một ngọn lửa, đây không phải nội lực chân hỏa mà là ngọn lửa nguyên thần!
Hành động này còn cực đoan hơn cả thiêu đốt khí huyết, đó là thiêu đốt nguyên thần!
Lực lượng nguyên thần thiêu đốt, Sở Hưu bắt đầu sử dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật điên cuồng thôi diễn lực lượng của mũi tên nhỏ đỏ máu kia.
Bất luận đây là bí thuật quỷ dị gì, xưa nay trên thế gian không có võ kỹ nào là hoàn hảo, cho dù hoàn hảo đến đâu cũng có sơ hở!
Đây là lần đầu tiên Sở Hưu đẩy Thiên Tử Vọng Khí Thuật lên tới đỉnh phong,
đánh đổi là thiêu đốt nguyên thần của bản thân.
Thấy bộ dáng đó của Sở Hưu, Mai Khinh Liên và Lục Giang Hà đều hét lớn nhưng không thể làm gì.
Trên giang hồ thì cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đã là cường giả, nhưng ở nơi này bọn họ chỉ có thể làm người đứng xem, thậm chí trước mặt lực lượng cấp bậc này, bọn họ còn không có tư cách đứng xem, chỉ có thể chấp nhận số phận!
Nhưng bọn họ chấp nhận, còn Sở Hưu thì cho dù bị đẩy vào đường cùng thập tử vô sinh, y cũng không chấp nhận!
Khoảnh khắc này ngọn lửa nguyên thần thiêu đốt tới cực hạn, rốt cuộc y cũng thấy!
Phía sau bốn mũi tên đỏ máu còn sót lại là bốn sợi dây mỏng manh màu đỏ sậm, nối tới một nơi rất xa, kéo dài tới tận phía tây. Trong đại điện âm u, bốn mũi tên đỏ máu lơ lửng nhắm vào một người rơm thô kệch, bên trên phủ kín ma văn màu đen vặn vẹo.
Nhưng không biết từ khi nào, những ma văn màu đen kia lại dẫn dắt vô số sợi tơ màu đen trong cõi u minh, nối liền người rơm với Sở Hưu.
Còn phía trước người rơm kia chỉ có một bóng hình, tóc đỏ áo đen, hai mắt lạnh lùng như đóng băng hết thảy.
Quân Vô Thần!
Là Quân Vô Thần!
Chưa đối thủ nào từng khiến Sở Hưu kiêng kỵ như vậy, ngoài Quân Vô Thần với lực lượng cường đại vượt ngoài tưởng tượng.
Muốn phá bí thuật mà Quân Vô Thần đang thi triển cũng rất đơn giản.
Chỉ cần lấy đi người rơm này, hay ngăn cản nó, cắt đứt liên hệ giữa người rơm và Sở Hưu là được.
Nhưng vấn đề là Quân Vô Thần có thể giết y từ địa điểm cách xa vạn dặm, chứ y làm sao mà vượt qua cả vạn dặm lấy đi người rơm kia?
Đúng lúc này, Sở Hưu lại phát hiện trong cơ thể mình có gì đó không đúng.