Còn khi đến nơi này, gặp được Quách Tiếu Phong, tất cả mọi người mới giật mình.
Vị này từng là bang chủ Cái Bang, trước khi Trần Thanh Đế quật khởi hắn là đệ nhất cao thủ trong Lục Đại Bang Phái, kết quả lại tới đây làm ăn mày thật, thế là thế nào?
Trước đó bọn họ đã đi ngang qua nơi này vài lần, cũng nhìn thấy Quách Tiếu Phong giả lão lão ăn mày ven đường.
Nhưng khi đó Quách Tiếu Phong dùng bí pháp che giấu khí tức trên người mình, thậm chí còn dùng một loại bí pháp hết sức kỳ lại khiến ánh mắt người ta nhìn về phía mình là chếch đi, cho nên mới không bị phát hiện.
Mãi tới bây giờ, Quách Tiếu Phong cho rằng mình đã bại lộ, giải trừ bí pháp trên người nên mọi người mới phát hiện ra thân phận thật sự của hắn.
Nhìn mọi người trước mắt, Quách Tiếu Phong thở dài một tiếng nói: ”Chư vị, ta biết các ngươi đang tìm chỗ đó. Nhưng ta khuyên các ngươi nên trở về đi. Ta thủ hộ nơi đó đã vài chục năm, tiếp tục thủ hộ thêm vài chục năm là không còn vấn đề gì nữa. Bây giờ mà các ngươi đi vào, thậm chí có thể gây ra kiếp nạn cho giang hồ!”
Mọi người vừa nghe câu này, ai nấy đều sững sờ.
Không ngờ Quách Tiếu Phong lại biết địa điểm giao chiến cuối cùng của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ. Hắn còn bảo hộ nơi này mấy chục năm, chẳng lẽ định độc chiếm?
Nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng.
Vì mấy chục năm trước danh tiếng của Quách Tiếu Phong cũng không tệ, thế lực của Cái Bang rất lớn, trừ đám ăn mày thật ra, ai đều ra tay cứu giúp những người đang gặp nguy nan, không đòi thù lao. Quách Tiếu Phong cũng là người trong chính phái, tuyệt đối không phải loại thấy bảo vật mà mờ mắt.
Sở Hưu điềm nhiêm nói: “Kiếp nạn? Quách tiền bối, rốt cuộc trong đó có thứ gì mà gây ra kiếp nạn cho giang hồ?
Ta chỉ biết địa điểm giao chiến cuối cùng của giáo chủ ở đó, ta đâu thể bỏ mặc thi hài của giáo chủ ở trong đó được?”
Quách Tiếu Phong hừ lạnh một tiếng nói: “Ai nói Độc Cô Duy Ngã đã chết? Dù sao hắn chết hay chưa ta cũng không biết nhưng chắc chắn hắn không ở nơi này.”
Lục Trường Lưu vội vàng hỏi lại: “Vậy sư tổ của Chân Vũ Giáo chúng ta thì sao?”
Quách Tiếu Phong nhún vai nói: “Cũng vậy thôi, đây là địa điểm cuối cùng bọn họ giao chiến nhưng thi thể của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ lại không ở đây. Chư vị, mời về đi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Nếu Hàn Bình có thể mang những thứ của Thánh giáo chúng ta ra ngoài, chứng tỏ cho dù trong đó không có giáo chủ cũng có không ít thứ thuộc về nhánh Côn Luân chúng ta. Những thứ này ta phải lấy đi.”
Quách Tiếu Phong thở dài nói: “Ta từng nghe tên của ngươi, thậm chí nghe không chỉ một lần.
Người trong giang hồ đều nói Sở Hưu ngươi làm việc quả quyết ổn thỏa, vậy vì sao lần này ngươi không chịu ổn thỏa thêm một lần?
Ngoài Hàn Bình tình cờ đi vào, chỉ cần các ngươi cho ta thêm vài chục năm, đến lúc đó cho dù là đồ vật mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại hay những thứ Ninh Huyền Cơ lưu lại, ta đều trả cho các ngươi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Quách tiền bối nói thì hay đấy, nhưng rất tiếc, những thứ đó thuộc về nhánh Thánh giáo chúng ta, cho nên hôm nay ta nhất định phải lấy về.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, ngay cả Quách Tiếu Phong vốn tốt tính cũng lộ vẻ tức tối: “Đám người Ma đạo các ngươi đúng là phiền toái, nói thế nào cũng không nghe.
Vậy nếu hôm nay lão già ta không cho ngươi vào, ngươi định làm thế nào?”
Sở Hưu rút Phá Trận Tử ra, điềm nhiên đáp: “Tiền bối không cho, vậy chỉ có cách xông vào!”
“Ngươi quá coi thường lão già này rồi đấy!”
Sau khi Quách Tiếu Phong dứt lời, bộ quần áo bẩn thỉu trên người hắn lay động, khí thế hùng hồn ngưng tụ, xuất chưởng đánh ra. Mặt đất rạn nứt, một khắc sau một con bàn long màu vàng từ dưới bay lên, trực tiếp há miệng táp về phía Sở Hưu!
Thủ đoạn ngưng tụ cương khí thành hình như vậy rất sơ cấp, nhưng tới trình độ của Quách Tiếu Phong, chỉ dùng cương khí thuần túy nhất ngưng tụ thành một con kim long sống động như thật, lại hiếm ai làm được.
Con kim long từ dưới đất chui lên không khác gì vật sống, thậm chí còn tỏa ra long uy khiến tâm thần người khác rung động.
Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu chém ngang ra, chỉ trong chốc lát thời gian và không gian đều ngưng đọng, con cự long vàng kim bị khóa chặt giữa không trung. Tiếp đó Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Sở Hưu chém xuống, lực lượng quy nguyên của Phá Trận Tử cũng được phát huy tới cực hạn.
Cự long vàng kim bị đao của Sở Hưu chém thành hai nửa, nhưng một khắc sau cương khí màu vàng vỡ vụn đã hóa thành cự long chín đầu, trực tiếp bao phủ lấy Sở Hưu, lực lượng cường đại bắt đầu trấn áp Sở Hưu ở bên trong.
Những người khác đều lộ vẻ quái dị, không ngờ Quách Tiếu Phong lại bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, chuyện này có liên quan gì tới việc hắn trấn thủ ở đây nhiều năm?
Sở Hưu ở trong phong tỏa của cửu long, tay niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt một luồng ma khí mãnh liệt bùng lên, giữa không trung vang lên tiếng quỷ thần kêu khóc thê lương, trời khóc, mưa máu đột ngột hàng lâm.
Một hư ảnh ma thần màu máu mông lung thò tay ra, trực tiếp bóp nát bốn trong chín con cự long màu vàng kia.
Thi triển Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú thoát thân, ma diễm lại bùng lên quanh người Sở Hưu, bốc lên tới cực hạn.
Pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần hiển hiện sau lưng y, chỉ trong khoảnh khắc đại lượng ngọn lửa diệt thế lan tỏa, bọc lấy Quách Tiếu Phong vào trong.
Nhưng không đợi ngọn lửa diệt thế bốc cháy, Quách Tiếu Phong đã đấm ra một quyền, nộ long gào thét, cự long màu vàng quay quanh người hắn, trực tiếp xé tan ngọn lửa diệt thế của Sở Hưu.
Hai bên chỉ giao thủ vài chiêu, sắc mặt Quách Tiếu Phong đã nghiêm nghị hẳn lên.
Quách Tiếu Phong từng nghe danh hậu bối Sở Hưu này, phải nói là toàn bộ giang hồ có ai chưa từng nghe tên Sở Hưu? Cho dù là nơi bé nhỏ như Lê Thành, cái tên Sở Hưu cũng như sấm bên tai.
Nhưng Quách Tiếu Phong thật sự không ngờ thực lực của Sở Hưu còn khoa trương hơn cả lời đồn.
Còn lúc này Sở Hưu lại cảm thấy vị bang chủ Cái Bang mất tích mấy chục năm này đúng là người phúc hậu hiếm có trên giang hồ.
Lúc này Quách Tiếu Phong nhìn sang phía đám người Rama, trong lòng không ngừng thở dài.
Hắn có thể nhận ra đám người Rama cũng muốn đi vào chỗ đó, chẳng qua bọn họ không nói mà thôi.
Nhìn mọi người một lượt, Quách Tiếu Phong thở dài nói: “Chư vị, chắc các ngươi cũng biết lão già này là người thế nào. Tuy không sánh bằng Sở Cuồng Ca Sở Cự Hiệp nhưng không làm hại bất cứ ai? Nếu ta muốn chiếm cứ, sao lại ở đây mấy chục năm?
Chư vị nghe lời khuyên của ta đi, nhất quyết đòi đi vào trong đó chỉ mang tới tai họa cho giang hồ.”