Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1440: Lão ăn mày



 

 Tuy Sở Hưu và Hạ Hầu thị có quan hệ đối địch, hai bên cũng xung đột vài lần, nhưng nếu bình phẩm về Hạ Hầu Trấn, không bàn về thực lực thì hắn vẫn có năng lực. 

 Lục Giang Hà kinh ngạc nói: “Hạ Hầu thị gây sự với ngươi đâu phải một hai lần, với tính cách của ngươi, Hạ Hầu thị sống tới bây giờ đã là hiếm có rồi. Đương nhiên nếu bây giờ ngươi ngứa mắt với Hắn, ngươi cũng có thể ra tay giết chết bọn chúng.” 

 Sở Hưu nheo mắt lắc đầu nói: “Không cần thiết, lão Lục, ngươi có biết vì sao năm xưa Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt nhanh chóng như vậy không? Không chỉ vì giáo chủ không có mặt, mà còn vì cách hành xử của Côn Luân Ma Giáo quá không nể tình. 

 Chỉ cần là kẻ Côn Luân Ma Giáo thấy ngứa mắt, không giết thì diệt. 

 Khi giáo chủ còn ở đó, chuyện này cũng không có gì lớn. Vì với thực lực của giáo chủ, cho dù hắn có tiêu diệt toàn bộ giang hồ cũng được. 

 Nhưng vấn đề là người khác không phải giáo chủ, không có thực lực như vậy. Ngươi làm việc gì cũng không để lại đường lui, người khác khi đối mặt với ngươi cũng sẽ làm việc quyết liệt như vậy.” 

 Lục Giang Hà nghi hoặc nói: “Đây đâu phải phong cách của ngươi, Sở Hưu làm việc có bao giờ để lại đường lùi?” 

 Sở Hưu lắc đầu nói: “Đó không phải để lại đường lùi, kẻ cần giết thì vẫn cứ giết, nhưng trước khi giết vẫn phải tìm lý do thích hợp mới được. 

 Cũng như đám tông môn Chính đạo ấy, chẳng phải lần nào cũng hô hào khẩu hiệu trừ ma vệ đạo rồi ra tay gây chuyện hay sao? 

 Làm việc có thể không cần mặt mũi, nhưng vẫn cần tiếng tăm. Cho dù ngươi có lấy cớ nực cười đến đâu cũng được, nhưng điều kiện bắt buộc là phải có một cái cớ.” 

 Lục Giang Hà sờ đầu, Hắn rất coi trọng Sở Hưu, phải nói là hắn rất coi trọng tính cách không cần thể diện của Sở Hưu. 

 Năm xưa trong Côn Luân Ma Giáo, có thể nói là vô số kẻ hung ác, cường giả cũng xuất hiện tầng tầng lớp lớp. 

 Nhưng muốn tìm ra người không cần thể diện như Sở Hưu, đúng là không dễ dàng gì. 

 Trong Tứ Đại Ma Tôn, Vô Tâm Ma Tôn thì điên, Chiến Vũ Ma Tôn thì cuồng, Thiên Khốc Ma Tôn tính cách quái dị, chỉ có Hồng Liên Ma Tôn bình thường hơn một chút, nhưng cũng không biết dùng nhiều âm mưu quỷ kế như vậy. 

 Năm xưa nếu trong Tứ Đại Ma Tôn có một người như Sở Hưu, cho dù Độc Cô Duy Ngã không có mặt, chắc cũng không thua khó coi đến vậy. 

 Đúng lúc này, Sở Hưu lại phát hiện điều gì, nhìn về phía đám đệ tử Hạ Hầu 

 thị rồi ồ khẽ một tiếng. 

 Trong Lê Thành có không ít tiểu thương buôn bán các đặc sản của đất Nam Man, đám Hạ Hầu thị kia chỉ đơn giản là ăn no dửng mỡ đi gây chuyện, chọn đồ ở chỗ người ta rồi ép giá lung tung, có khi còn cướp đoạt, khiến người ta giận mà không dám nói. 

 Đúng như lời Sở Hưu đã nói, những kẻ làm vậy không phải đệ tử trực hệ của Hạ Hầu thị mà là đám đệ tử hậu duệ của các trưởng lão, trong tộc cũng đã ngang ngược, hoành hành không kiêng nể ai. 

 Một lão ăn mày trốn trong góc hành lang phơi nắng, cản đường bọn chúng. Một đệ tử Hạ Hầu thị đi thẳng tới đá luôn một phát, hừ lạnh nói: “Lão già kia, đừng chặn đường!” 

 Lục Giang Hà cũng nhíu mày, giết loại người này hắn cũng thấy bẩn tay. 

 Tuy ngày trước Côn Luân Ma Giáo là đỉnh phong trong Ma đạo, nhưng Lục Giang Hà dám cam đoan, trong Côn Luân Ma Giáo không có loại người đáng ghê tởm như vậy. 

 Ức hiếp kẻ yếu nào phải bản lĩnh gì? Muốn ức hiếp thì ức hiếp những kẻ mạnh nhất ấy! 

 Nếu bị người khác phát hiện ra hành vi này, sẽ bị phế bỏ tu vi, vứt khỏi Côn Luân Sơn. 

 Còn là vứt ở chỗ không có bậc thang, sống chết theo mệnh trời. 

 Côn Luân Ma Giáo phẫn nộ không phải vì hành động ức hiếp này mà vì bọn chúng chọn sai đối tượng, sỉ nhục thực lực của bản thân và danh tiếng của Côn Luân Ma Giáo. 

 “Ngươi định xen vào việc này à? Chẳng phải vừa rồi ngươi còn nói có giết người cũng phải tìm một cái cớ à? Bây giờ có cớ rồi, đi diệt Hạ Hầu thị nhé?” Dáng vẻ Lục Giang Hà như không chê lớn chuyện. 

 Lúc này Sở Hưu lại vuốt cằm nói: “Thú vị, một tòa thành nhỏ ở Nam Man lại có một cường giả như vậy? Là ẩn cư tại đây hay có ẩn tình gì khác?” 

 Lục Giang Hà kinh ngạc nói: “Cường giả? Ở đâu? sao ta không thấy?” 

 Sở Hưu chỉ lão ăn mày kia nói: “Ngay kia thây.” 

 Lục Giang Hà nhìn chằm chằm vào lão ăn mày bị đệ tử Hạ Hầu thị đá sang một bên, quan sát cả nửa ngày rồi cau mày nói: ”Tiểu tử nhà ngươi không hoa mắt đấy chứ? 

 Lão già này chỉ là người bình thường, đâu phải cường giả gì?” 

 Sở Hưu điềm nhiên nói: “Người bình thường? Dù sao đệ tử Hạ Hầu thị kia cũng có vu vi cảnh giới Ngoại Cương, người bình thường mà chịu được một cú đá của hắn à? Dù sao cũng phải nôn ra chút máu chứ. 

 Vừa rồi ta đã thấy, tuy tên đệ tử Hạ Hầu thị kia không sử dụng cương khí, nhưng cú đá vừa rồi không hề thu lực, kết quả lão ăn mày này lại chẳng bị làm sao, chắc chắn không bình thường. 

 Còn nữa, đối với chúng ta thì Hạ Hầu thị không đáng nhắc tới, thậm chí phẩy tay là diệt được. 

 Nhưng đối với người bình thường, Hạ Hầu thị lại là thế lực cao tới không thể chạm đến. 

 Cho dù lão ăn mày kia không biết đối phương là người của Hạ Hầu thị, hắn cũng có thể nhìn ra chắc chắn mình không thể trêu chọc đối phương được. Nhưng trong mắt hắn không hề có vẻ e ngại, phải nói là lạnh nhạt tới cực điểm, cứ như bị con muỗi đốt một cái.” 

 Lục Giang Hà nghi hoặc: “Ngươi suy đoán nhiều như vậy, vạn nhất người ta chỉ là một võ giả cấp thấp tu luyện quyền cước mấy ngày thì sao? 

 Tâm cảnh bị kích thích tổn thương gì đó nên chạy đi làm ăn mày, rất bình thường mà?” 


 Người khác không biết Sở Hưu còn được, nhưng Hạ Hầu thị từng có thù hận với Sở Hưu, hơn nữa thù hận còn không nhỏ, làm sao lại không nhận ra Sở Hưu? 

 Đám đệ tử Hạ Hầu thị này thầm nhủ sao mình lại đến đây, lần này đúng là quá xui xẻo vân vân. 

 Nhưng Sở Hưu lại không buồn nhìn tới bọn họ, đi thẳng tới trước mặt lão ăn mày, chắp tay nói: “Côn Luân Sở Hưu, ra mắt lão tiền bối.” 

 Khoảnh khắc Sở Hưu nói xong câu này, tên võ giả Hạ Hầu thị vừa đá người đứng sững tại chỗ, thân thể run lên bần bật, bị dọa tới mức sắp tè ra quần.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.