Sở Hưu cũng chẳng buồn đấu khẩu với Hàn Cửu Tư, y nói thẳng: “Tránh ra!”
Đạo kiếm hiện lên trong tay Hàn Cửu Tư, từng luồng đạo uẩn dẫn dắt lực lượng thiên địa xung quanh.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn vừa cầm kiếm, Phá Trận Tử bên hông Sở Hưu đã rời vỏ.
Những nơi ma đao lướt qua, vạn vật đều quy về lực lượng cực âm. Cho dù là lực lượng thiên địa mà Hàn Cửu Tư dùng đạo uẩn dẫn dắt cũng đồng thời hóa thành lực lượng cực âm dưới đao của Sở Hưu, cuối cùng ầm ầm nổ tung.
Lực lượng khổng lồ đánh về phía Hàn Cửu Tư, đó là lực lượng cơ thể đơn giản trực tiếp nhất, cản cũng không cản nổi. Hắn quát lên một tiếng chói tai, tất cả lực lượng trên người hội tụ nhưng vẫn bị đao của Sở Hưu chém bay hơn mười trượng, va hỏng cửa đại trướng. Sắc mặt Hàn Cửu Tư lập tức từ trắng chuyển đỏ, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt nhìn Sở Hưu đầy kinh ngạc.
Mới cách lúc bọn họ liên thủ vây công Sở Hưu bao lâu? Sao thực lực Sở Hưu đã tăng lên tới mức độ này, thậm chí mình không đỡ nổi một đao của y!
Nếu bây giờ năm người bọn họ vây công Sở Hưu, có lẽ kết cục cuối cùng sẽ là bị áp đảo hoàn toàn, Sở Hưu xuất đao, không ai đỡ nổi!
Thật ra thời gian qua tuy Sở Hưu suy tư về con đường tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng y cũng không lãng phí thời gian.
Y truy tìm bình cảnh, đồng thời lực lượng cũng từ từng ngưng tụ, lớn mạnh.
Tuy sức chiến đấu không tăng gấp bội, nhưng khả năng khống chế lực lượng đã cao hơn.
Động tĩnh giao thủ lập tức kinh động tới đám người Lăng Vân Tử.
Bọn họ đồng loạt đi ra, bao vây Sở Hưu vào chính giữa, sắc mặt bất thiện.
Tuy Sở Hưu có Chung Thần Tú che chở, nhưng bọn họ cũng không e ngại.
Cho dù bây giờ Chung Thần Tú đích thân xuất hiện, chỉ cần chưa ép bọn họ tới giới hạn cuối cùng, bọn họ sẽ không bó tay chịu trói.
Sở Hưu điềm nhiên: “Chư vị đừng căng thẳng, ta đã nói rồi mà, lần này ta tới đây chỉ để thăm dò tình hình thôi. Xem xem rốt cuộc có phải tên kia đang giả mạo Độc Cô giáo chủ không.
Sau khi hỏi rõ ta sẽ đi ngay, nhưng có vẻ vị Hàn Cửu Tư đạo trưởng này có thành kiến với ta, nhất quyết muốn rút kiếm trước mặt ta, vậy không thể trách ta không khách khí rồi.”
Lăng Vân Tử nhìn Sở Hưu cả nửa ngày rồi đột nhiên nói: “Nếu chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã là giả, ngươi tính sao?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Có một số lời dối trá có thể nói ra khỏi miệng, cũng có một số lời là không thể nói.
Đến lúc đó ta sẽ cho hắn biết, đôi khi nói sai là phải trả giá bằng cả tính mạng.”
Thấy dáng vẻ này của Sở Hưu, Lăng Vân Tử đột nhiên nói: “Đưa tin tức cho hắn.”
Từ thái độ của Sở Hưu, có vẻ Lăng Vân Tử đã nhìn ra vài thứ. Dường như Sở Hưu cũng không muốn chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã là thật.
Đa số võ giả Ma đạo nghe tin này, phản ứng đầu tiên là vui mừng như điên.
Nhưng Sở Hưu thì ngược lại, đầu tiên y nghi ngờ, không biết rốt cuộc đối phương là thật hay giả.
Thái độ này rất rõ ràng, hiện tại Sở Hưu đang là chủ nhân của Côn Luân Ma Giáo. Y bỏ bao công sức xây dựng lại Côn Luân Ma Giáo, bản thân cũng trở thành Ma Chủ chấp chưởng Ma đạo, về mặt uy thế y còn lớn mạnh hơn cả đệ nhất nhân trong Ma đạo đương thời, Dạ Thiều Nam.
Xét theo thực lực thì Dạ Thiều Nam đứng đầu quần hùng, nhưng nếu bàn về thế lực thì thực chất Bái Nguyệt Giáo đã không bằng Côn Luân Ma Giáo của Sở Hưu.
Sau khi chống chọi áp lực từ toàn bộ tông môn Chính đạo, Sở Hưu mới đạt được địa vị hôm nay, kết quả lại có tin chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã xuất hiện, có thể y phải giao ra tất cả mọi thứ. Với tính cách của Sở Hưu, liệu y có cam tâm?
Lăng Vân Tử đột nhiên phát hiện, có vẻ như bây giờ Sở Hưu không phải kẻ địch.
Hầu hết mọi người trong võ lâm Chính đạo đều cho rằng chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã là thật, còn một kẻ trực hệ trong Ma Giáo như Sở Hưu lại cho rằng chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã là giả. Chuyện này đúng là thú vị.
Thậm chí theo suy nghĩ của Lăng Vân Tử, cho dù chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã là thật, có lẽ Sở Hưu cũng nói hắn là giả. Thậm chí y còn có thể mượn tay Chung Thần Tú, diệt trừ chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã, chuyện này cũng rất có thể.
Dù sao, cho dù nói thế nào thì thái độ của Sở Hưu trong chuyện này cũng không đơn thuần như những võ giả Ma đạo khác, chỉ muốn đón chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã về.
Cho nên, chưa chắc lần này hai bên bọn họ đã là kẻ địch.
Mang theo suy nghĩ như vậy, Lăng Vân Tử cũng rất thoải mái lệnh cho người dưới giao tin tức cho Sở Hưu.
Sau khi đọc được tin tức, Sở Hưu nheo mắt, trực giác nói cho y, Hàn Bình này hẳn là giả.
Không chỉ vì chuyện này vốn đã là giả mà vì tính tình của tiểu tử này tuyệt đối không thể là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã.
Mười tám năm trước, biểu hiện của Hàn Bình này rất bình thường, chỉ là một võ giả xuất thân tiểu thế gia.
Ỷ vào Hàn gia của mình là đệ nhất thế gia trong Thư Thành, lại thêm hắn gần như chưa từng ra khỏi Nam Vực của Đông Tề, cho nên ánh mắt thiển cận, chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng, hành xử ngang ngược bá đạo, không coi ai ra gì.
Thời gian trước hắn đột nhiên ‘thức tỉnh’ tuyên bố mình là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã. Sau đó hắn vẫn giữ nguyên tác phong cũ, làm việc không suy nghĩ, hoành hành ương ngạnh.
Thậm chí việc đầu tiên sau khi thức tỉnh là tới tìm những con em thế gia có mâu thuẫn với mình, giết chết bọn họ. Nhưng không diệt môn mà chỉ giết những người ngăn cản.
Từ điểm này, Sở Hưu có thể nhìn ra người này vốn là kẻ hẹp hòi, có lực lượng lại đi trả thù những chuyện vốn không coi là thù hận.
Hơn nữa cách hành xử cũng chẳng có đầu óc, đã giết không ít người mà vẫn để lại một số người khác, không nhổ cỏ tận gốc, không phải thánh mẫu thì là đầu óc bã đậu.
Cho dù trong quá trình chuyển thế đầu óc của Độc Cô Duy Ngã có hỏng thì cũng không thể làm ra chuyện như vậy được.
Ngoài ra còn có phỏng đoán của các võ giả khác, nhưng theo Sở Hưu thấy đúng là nói hươu nói vượn.
Lúc này Lăng Vân Tử lại đột nhiên nói: “Sở đại nhân, hay là chúng ta cùng đi?”
Sở Hưu nheo mắt suy nghĩ một chút rồi nói: “Hiếm lắm mới được một lời mời của Lăng Vân Tử, tại hạ cũng không tiện cự tuyệt.”
Những người khác trong tông môn Chính đạo đều sửng sốt, không biết vì sao Lăng Vân Tử lại đột nhiên mời Sở Hưu đi cùng.