Phá Trận Tử khiến tất cả lực lượng của La Thần Quân đều quy nguyên thành đại lượng lực lượng cực âm, tuy Sở Hưu còn chưa đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, không thể tùy ý điều khiển lực lượng trong khoảng thiên địa này, nhưng muốn điều động một chút lực lượng cực âm ngưng tụ thành ngọn lửa diệt thế vẫn được.
Nếu là lúc toàn thịnh, La Thần Quân có thể vận dụng tu vi của bản thân chống trả lại ngọn lửa diệt thế thiêu đốt.
Nhưng bây giờ La Thần Quân đã là nỏ mạnh hết đà, ngay cả khí huyết cũng thiêu đốt sạch sẽ, hắn đã không còn lực lượng ngăn cản uy lực của ngọn lửa diệt thế.
Chứng kiến La Thần Quân bị đốt thành tro bụi ngay trước mặt mình, Đệ Ngũ Xích Tùng và Lâm Thương Long đều sửng sốt, như không thể tin nổi.
“Sở Hưu! Ngươi muốn chết à!”
Đệ Ngũ Xích Tùng nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, hét lên như sấm động, trên không trung mây đen đã giăng kín.
Bao năm qua, không phải không có thần tướng Thiên Môn bỏ mạng, dù sao giang hồ rộng lớn là vậy, có không ít người có năng lực giết chết thần tướng Thiên Môn, cũng dám giết thần tướng Thiên Môn.
Nhưng trong ngàn năm qua, chỉ có hai người giết nhiều thần tướng Thiên Môn, người đầu tiên là Độc Cô Duy Ngã, người thứ hai đương nhiên là Sở Hưu.
Huống Tà Nguyệt và La Thần Quân liên tiếp chết dưới tay Sở Hưu, đây đúng là sỉ nhục!
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Dám tới Côn Luân Sơn của ta giương oai, mới là muốn chết!
Ta và Thiên Môn các ngươi không có thù, nhưng Thiên Môn các ngươi liên tục dồn ép không chịu bỏ qua, nếu vậy đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!”
Khí tức quanh người Đệ Ngũ Xích Tùng bộc phát, hiển nhiên đã phẫn nộ tới cực điểm.
Trong Thiên Môn, địa vị của hắn giống bản kết hợp của Thương Thiên Lương và Mai Khinh Liên dưới trướng Sở Hưu, vừa có thể quản lý một số sự việc, vừa biết chiến đấu.
Trong phần lớn thời điểm, Đệ Ngũ còn giữ được lý trí tuyệt đối, thậm chí dám khuyên can Quân Vô Thần.
Nhưng hôm nay Sở Hưu lại dám giết chết La Thần Quân ngay dưới mí mắt hắn. Hành động này đã hoàn toàn chọc giận Đệ Ngũ Xích Tùng.
Hắn vung tay, một thanh trọng kiếm bừng bừng ánh lửa xuất hiện trong ta Đệ Ngũ Xích Tùng.
Thanh trọng kiếm này cao chừng một người, thô dày như cánh cửa, bên trên phủ kín ma văn ngọn lửa, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy áp lực.
Tiếp đó Đệ Ngũ Xích Tùng xuất kiếm chém xuống, dưới nhát kiếm này mặt đất cũng rạn nứt, dung nham phun trào.
Còn khi tới trước mặt Sở Hưu, uy thế đó như núi lửa bộc phát.
Sở Hưu thi triển Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, Phá Trận Tử lóe sáng, lực lượng quy nguyên bùng lên nhưng vẫn không thể làm tan rã toàn bộ lực lượng chiêu kiếm kia.
Dưới chân y, ngọn lửa nóng rực bộc phát, lực lượng đó không ẩn chứa bất cứ tạp chất nào, chỉ đơn thuần là nhiệt lực và lực bộc phát, tràn ngập khí tức cuồng bạo và hủy diệt.
Thực lực của Đệ Ngũ Xích Tùng còn mạnh hơn Lăng Vân Tử nhiều, cho dù Sở Hưu có chống trả nhưng vẫn không thể ngăn cản, bị ngọn lửa vô biên kia bao phủ vào trong.
Nhưng một khắc sau, pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần hiển hiện, ngọn lửa diệt thế bùng lên, lấy lửa đấu với lửa, rốt cuộc cũng triệt tiêu được uy thế đó, thân hình của y cũng trốn thoát.
Nhưng Đệ Ngũ Xích Tùng vẫn theo sát phía sau, mỗi lần trọng kiếm trong tay chém xuống đều như một ngôi sao bằng. Lực lượng đó quá cường đại, phạm vi lại rộng lớn tới mức khiến người ta líu lưỡi. Sở Hưu chỉ ngăn cản vài kiếm, không ngờ pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần đã vỡ vụn.
Chuyện này khiến Sở Hưu thầm mắng không thôi, hình như mình quá xui xẻo, thực lực vừa tiến bộ một chút đã gặp phải kẻ địch mạnh hơn hẳn lúc trước.
Cầm Phá Trận Tử trong tay, Sở Hưu có dũng khí và tự tin đối phó với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, thậm chí là sánh ngang.
Nhưng vấn đề là đối tượng y tự tin chỉ là cỡ Lăng Vân Tử, còn là Lăng Vân Tử không cầm thần binh Thuần Dương.
Bây giờ lại đột nhiên có một thần tướng Thiên Môn xuất hiện, còn có thực lực cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hơn nữa còn mạnh hơn hẳn dự liệu của Sở Hưu. Có vẻ như thực lực của Thiên Môn cường đại hơn tưởng tượng của y.
Sau khi chống cự vài chiêu, Sở Hưu đã có xu thế không ngăn cản được. Y cũng thầm mắng trong lòng, không biết Thương Thiên Lương đang chạy đi đằng nào.
Còn nói Thiên Sơn Tuyết Liên gì đó, nếu thứ này mà trồng được thì trên giang hồ đã có cả đống đan dược rồi.
Huống chi nếu ngươi muốn đợi Thiên Sơn Tuyết Liên thành thục, không khéo Thương Thiên Lương hao hết tuổi thọ cũng không đợi nổi.
Ngay lúc Sở Hưu không ngăn được, chuẩn bị dẫn Đệ Ngũ Xích Tùng tới trên Côn Luân Sơn, bảo mở đại trận mở đại trận do Viên Cát đại sư bố trí gần theo
truyền thừa của Thiên Khốc Ma Tôn, điều khiển Vô Căn Thánh Hỏa ngăn cản Đệ Ngũ, một luồng gió bão hội tụ trong thiên địa, hóa thành một mũi thương lớn đánh uống ép lui Đệ Ngũ Xích Tùng.
“Tiểu tử Sở Hưu, sao ngươi càng ngày càng kém vậy, mới thế thôi đã không chịu nổi?”
Thương Thiên Lương từ trên không trung hạ xuống, tay còn cầm hai đóa Tuyết Liên màu trắng, bị hắn tiện tay ném cho Chử Vô Kỵ.
Sở Hưu hừ nhẹ nói: “Đừng đứng đó châm chọc nữa, tên này rất khó đối phó. Trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần thần tướng Thiên Môn đã không yếu rồi, trong cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng không kém đâu.”
Thương Thiên Lương cười lạnh một tiếng, bước lên một bước, điều động lực lượng thiên địa quanh người, vung tay lên. Chỉ trong chớp mắt gió rét gào thét ngưng tụ thành từng luồng phong nhận, theo cú đấm của hắn đánh tới.
Đưa mắt nhìn lại, toàn bộ thiên địa đều bị phong nhận khủng khiếp kia bao phủ, kéo dài tới vài dặm, uy thế dâng cao.
Sở Hưu nheo mắt, thời gian vừa qua thực lực của Thương Thiên Lương lại tiến bộ, đúng là đáng ngạc nhiên.
Thật ra càng về sau tốc độ tiến bộ của võ giả càng chậm.
Thanh trọng kiếm bản rộng trong tay Đệ Ngũ Xích Tùng đột nhiên đập xuống, phía sau hắn, một pháp tướng kỳ dị hiển hiện, tựa như ma thần, quanh người là ngọn lửa nóng rực, khi kết thành ấn quyết, phương viên mười dặm hóa thành vô gian một hỏa vực!
Ngọn lửa nóng rực thôn tính lưỡi đao gió bão, Thương Thiên Lương biến sắc, tay niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt thiên địa nguyên khí hùng hồn đã ngưng tụ thành tấm chắn cường đại như dãy núi trước mặt hắn.
Bất động như sơn, thời khắc này Thương Thiên Lương như cắm rễ vào mặt đất bên dưới.
Nhưng kiếm của Đệ Ngũ Xích Tùng chém xuống đất khiến đất đá dưới chân bọn họ ầm ầm vỡ vụn, đại lượng dung nham nóng bỏng phun ra ngoài, trực tiếp đánh bay Thương Thiên Lương.